Nơi Ánh Nắng Không Chạm Tới - Chương 5
17
Chiều mưa tan học, vừa ra khỏi cổng trường tôi đã thấy có hai chiếc xe đỗ sẵn.
Ba mẹ tôi đứng chờ ở đó, vừa thấy tôi liền vội vàng lao tới, tranh nhau muốn đưa tôi về.
Ba nói:
“Đàm Nguyệt, trời mưa to lắm, ba đưa con về.”
Mẹ cũng chen vào:
“Đàm Nguyệt, để mẹ đưa con.”
Tôi lùi một bước, né tránh.
Khóe môi khẽ trễ xuống, ánh mắt như viết rõ chữ “người lạ đừng lại gần”,
sự cảnh giác trong mắt khiến họ vừa bối rối vừa hoảng hốt,
như nhớ lại cái lần giật ô của tôi đi để che cho Tô Nhuyễn Nhuyễn,
giờ hối hận đến tột cùng.
Tay mẹ tôi cầm ô cũng run rẩy,
như thể cái ô ấy nặng ngàn cân.
Đang giằng co, giáo viên của tôi đi ngang qua, nhìn thấy liền cau mày, đứng chắn trước mặt tôi, bắt đầu mắng:
“Làm cha mẹ thì cũng nên công bằng một chút,
dù không thể chia đều tình thương,
ít nhất cũng đừng dồn hết bất công lên đầu một đứa trẻ chứ?
Làm chị thì không còn là con gái nữa chắc?”
Thầy cô chưa biết chuyện nhà tôi.
Cứ tưởng ba mẹ lại đến giành ô đưa em gái như lần trước.
Lần đó, tôi xé nát cái ô, dầm mưa suốt giờ học, phát sốt phải nhập viện,
đến nỗi thầy bị dọa cho suýt ngất.
Ba mẹ tôi đứng chết trân, lúng túng chẳng biết phản ứng thế nào.
Tôi nhẹ giọng trấn an:
“Thầy ơi, lần này họ đến là để đưa ô cho em thật mà.”
Thầy hiểu rồi, vẫn không yên tâm, nhưng đành rời đi.
Ánh mắt xung quanh dồn tới,
từng cặp từng cặp đánh giá họ từ đầu đến chân.
Hai người họ đứng giữa đám đông, như bị thiêu đốt bằng ánh nhìn.
Tôi để họ chịu đủ ánh mắt ấy,
rồi mới nhận lấy cây ô từ tay mẹ.
Sau đó không nói lời nào, đưa ô cho một bạn học không mang theo,
rồi bỏ đi dứt khoát.
Một chiếc xe dừng trước mặt tôi,
trên ghế sau là Tần Diệm, lộ khuôn mặt điển trai với ánh mắt sắc sảo.
Cậu ta nhướng mày:
“Lên xe không? Anh đưa em về.”
“Được.” Tôi bước lên xe của Tần Diệm,
bỏ lại hai con người kia phía sau,
khi rời đi còn thấy khuôn mặt xám xịt thất thần của họ,
và cả ánh nhìn ghen tức, độc địa từ phía xa của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Họ muốn cứu vãn thế nào cũng vô ích.
Có lần, ba tôi thậm chí quỳ gối trước mặt tôi.
Tôi hoảng, vội trốn sau lưng bà nội.
Bà nội chống cây gậy mới,
gõ “cốc cốc” vào trán ông hai cái rõ to:
“Đã bảo rồi mà,
lúc đầu không cần, giờ hối hận cũng đừng tới tìm bà già này xin lại!”
Ba tôi lảo đảo đứng dậy,
mẹ tôi luống cuống không biết làm gì, lắp bắp hỏi:
“Đàm Nguyệt…
Con nói đi, mẹ phải làm sao thì con mới chịu tha thứ cho mẹ?”
Tôi đáp:
“Ba mẹ còn nhớ tôi bị trầm cảm nặng chứ?
Tránh xa hai người, tôi mới có thể hồi phục nhanh hơn.”
Ba tôi ôm lấy trán bị gõ sưng tấy, cả người gục xuống.
Mẹ tôi thậm chí bật khóc:
“Đàm Nguyệt…
Mẹ đưa con đi chữa trị, mẹ sẽ bù đắp, mẹ sẽ yêu con thật nhiều thật nhiều.”
Ngay lúc họ áy náy nhất, tôi nói:
“Tôi không cần ba mẹ, tôi chỉ cần tiền.
Thật nhiều tiền.
Ít nhất là hai căn nhà.”
Họ giằng co một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Cặp ba mẹ này, tôi không chọn ai cả.
Tôi chọn… nhà.
Một căn để lại cho bà nội.
Một căn bán lấy tiền mặt, để chữa bệnh, chỉnh hàm, thẩm mỹ.
Tôi không cần thêm nữa.
Tôi không muốn nợ họ bất kỳ ân tình gì, cũng không để họ vin vào mà đòi tôi phụng dưỡng.
18
Tôi dùng số tiền đó, việc đầu tiên là tìm luật sư, bắt đầu thu thập chứng cứ, chuẩn bị hồ sơ.
Chuyện Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy tôi xuống lầu,
tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hôm đó, hành động của nó rất kín đáo,
người đứng gần chỉ tưởng nó đang cố khuyên tôi,
kết quả tôi lại “tự nhảy xuống”.
Nhưng…
camera giám sát từ xa đã ghi lại rất rõ cái chuyển động giả vờ đó của nó.
Hôm nay, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhân lúc không ai để ý, chặn đường tôi,
ánh mắt oán hận tột cùng:
“Tô Đàm Nguyệt, tất cả là tại mày!
Nếu không có mày, ba mẹ sẽ không chán ghét tao,
tao cũng sẽ không phải rơi vào tay cái thằng cha đánh đập cờ bạc ấy!”
Tôi cười khẩy:
“Chiếm tổ chim lâu ngày, mày tưởng tổ đó là của mình thật à?”
Làm kẻ hưởng lợi quá quen,
giờ bị ngừng cưng chiều một chút là phát điên lên ngay.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghẹn họng vài giây, rồi đột nhiên bật cười lạnh,
hét toáng lên:
“Chị ơi! Đừng đánh em! Em biết lỗi rồi!”
Tiếng hét gây chú ý ngay lập tức.
Mọi người quanh đó bắt đầu tụ lại.
Nó chuyển sang gương mặt tội nghiệp như sắp khóc,
nức nở nói:
“Chị à, em biết em có lỗi với chị. Nhưng em cũng chỉ là một đứa bé bị tráo nhầm thôi, em không có quyền chọn!
Tại sao chị lại dẫn đầu cả lớp bắt nạt em?”
Một chiêu cực độc:
Tự đóng vai nạn nhân,
rồi gán cho tôi tội bắt nạt học đường.
Nó giơ tay lên, để lộ vết bầm tím,
quả nhiên làm xung quanh xì xào:
“Ơ kìa, nhìn nó kìa, tội thế…”
“Chị gái gì mà ác vậy…”
Gió dư luận bắt đầu xoay chiều.
Người ta dần cho rằng nó vô tội, còn tôi độc ác.
Mới 16 tuổi mà đã tính toán như cáo.
Không hổ là con gái của tiểu tam.
Tôi từ tốn móc điện thoại ra, ấn mở bản ghi âm vừa thu được lúc nãy.
Giọng nó oán hận, vu khống, thù hằn…
Tất cả phát ra rõ mồn một trước đám đông.
Sắc mặt của nó — và những người xung quanh —
từng chút, từng chút trở nên khó coi.
Tôi mỉm cười.
“Thứ nhất, con gái của tiểu tam thì đừng vờ vịt ngây thơ. Và cái vết bầm đó là do cha mày đánh mày, không liên quan gì đến tao.”
“Thứ hai, mày không vô tội, mày đã đẩy tao từ sân thượng xuống… hay mày quên nhanh thế?”
Câu sau vừa dứt, cả đám người xung quanh lập tức nhốn nháo.
Đúng lúc, cảnh sát xuất hiện, ngay trước mặt tất cả mọi người, áp giải Tô Nhuyễn Nhuyễn đi.
Nó bị sốc đến nói không nên lời, chỉ biết trừng mắt nhìn tôi đầy không thể tin nổi.
19
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị kết án cố ý gây thương tích nhưng không thành, bị tạm giam.
Nhà trường cũng đuổi học nó ngay sau đó.
Ba mẹ tôi thì vì mâu thuẫn gia đình mà mất rất nhiều đối tác làm ăn.
Cộng thêm việc ly hôn chia tài sản, ảnh hưởng trực tiếp đến dòng tiền, doanh nghiệp cứ thế tụt dốc không phanh, chẳng bao lâu thì phá sản.
Hai người họ phải trốn nợ như chuột, suốt ngày lẩn lút, cuối cùng cũng chẳng còn rảnh để làm phiền tôi nữa.
Tôi thì cắm đầu ôn thi, tăng tốc về đích.
May mắn là nỗ lực đủ lớn, kỳ thi đại học cũng phát huy vượt sức, tôi đậu vào một trường top trung khá ổn.
Lên đại học, tôi thay đổi diện mạo, chỉnh sửa nhan sắc, ăn mặc chỉn chu.
Cho dù đầu óc có chậm một chút cũng không sao, tôi chỉ cần bỏ ra gấp ba gấp bốn lần công sức, cuối cùng cũng đậu cao học ở một trường danh tiếng, rồi lại xuất ngoại làm nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Từng bước một, tôi bò lên từ đáy, đi lên, và đi ngày càng xa khỏi cái nơi bẩn thỉu gọi là “gia đình”.
Ba mẹ tôi thì sống chui lủi như chuột cống, rốt cuộc cũng trả hết nợ.
Nhưng đến khi già, lại bắt đầu sợ… sợ tôi không nuôi họ.
Tôi đã không còn để tâm đến họ nữa.
Thậm chí còn có thể mỉm cười trêu đùa:
“Em gái nhỏ hơn con, con làm chị mà, chuyện báo hiếu ấy để con ‘nhường’ cho em nhé.”
Ba tôi lưng gù rạp, mặt mũi già khọm, nghe vậy thì kích động đến mức đỏ cả mặt:
“Đó không phải em con! Nó chỉ là con hoang! Con là con gái ruột duy nhất của ba! Nếu con không nuôi, thì ai nuôi ba?!”
Tôi thong thả uống một ngụm nước, nhàn nhạt đáp:
“Ba yên tâm. Đợi đến khi ba bảy tám chục tuổi, con sẽ mỗi tháng ném cho ba vài trăm nghìn, đảm bảo ba không chết đói.”
“Trước kia ba mẹ đối xử với con thế nào, giờ con đối lại đúng như vậy. Không hơn. Muốn hơn thì đi mà tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn. Ngày xưa hai người vất vả bỏ công chăm bẵm ai, thì giờ đi đòi lại ở người đó.”
“Lúc nuôi thì thiên vị đến tận cùng, lúc dưỡng thì lại đòi công bằng tuyệt đối?”
Nói đến đây là đủ.
Không còn gì đáng để tốn thêm thời gian nữa.
Tôi nói xong, quay lưng rời đi, không ngoảnh đầu lại.
20
Sau khi được thả, Tô Nhuyễn Nhuyễn tìm được cách liên lạc với tôi, nhắn rằng muốn gặp mặt, nói lời xin lỗi.
Nó bảo đã suy nghĩ thông suốt sau từng ấy năm, giờ muốn làm lại cuộc đời.
Tôi chẳng buồn để tâm, xóa tin nhắn, chặn số luôn.
Không lâu sau, người họ hàng ở quê gửi tôi một đoạn video từ camera giám sát, kèm theo lời nhắn:
“Con bé đó sau khi ra tù, đã lần lượt hẹn gặp cả con, ba mẹ con.”
Nó không hề muốn ăn năn hối lỗi.
Nó chỉ muốn trả thù.
Tôi không đến gặp,
nhưng ba mẹ tôi lại đến.
Và rồi, trong lần gặp gỡ, khi xe container đang lao tới giữa dòng xe tấp nập,
nó thừa cơ đẩy từng người ra đường.
Ba tôi bị xe tông văng lên trời, tử vong tại chỗ.
Cái chết đó… giống hệt như tiểu tam năm xưa.
Mẹ tôi thì bị cuốn xuống gầm xe.
Không chết, nhưng mặt bị nghiến méo mó đến nỗi không còn hình người —
từ đó trở đi, mang bộ dạng như ác quỷ sống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa ra tù được bao lâu, lại bị bắt vào lại ngay.
Mẹ tôi nằm trong bệnh viện,
không ngừng nhờ họ hàng nhắn tôi đến thăm bà.
Ban đầu tôi phớt lờ, cuối cùng bị phiền quá, gọi cho bà một cuộc điện thoại.
Tôi hỏi:
“Hồi nhỏ tôi bị sốt, bà cũng không đoái hoài đúng không?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôi chỉ nói đúng một câu, rồi dập máy.
Từ đó về sau, bà không nhờ ai tìm tôi nữa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mắc AIDS trong tù, chẳng mấy chốc gầy rộc như bộ xương bọc da.
Một đêm nọ, sốt cao không ngừng, chết hẳn.
—
Tôi tốt nghiệp, tự mở công ty riêng,
đón bà nội đến sống trong một thành phố ấm áp.
Cùng Tần Diệm, từ thời học sinh đến ngày mặc lễ phục cưới,
chúng tôi tổ chức đám cưới linh đình bên bờ biển, trong khách sạn sang trọng.
Ngày cưới chính là sinh nhật tôi.
Mẹ chồng tương lai tự tay tết tóc cho tôi thành kiểu công chúa,
chị dâu tương lai đưa tôi đi chọn bộ váy cưới đẹp nhất,
Tần Diệm tặng tôi một cửa hàng kẹo.
Tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông với đôi mắt phượng mỉm cười,
tay anh dài và ấm, nhẹ nhàng bao lấy bàn tay lạnh của tôi.
“Quà sinh nhật đấy,” anh nói,
“từ giờ trở đi, em không cần phải ghen tị với những đứa trẻ khác vì không có kẹo nữa.”
Tôi xúc động đến muốn khóc, ôm chặt lấy anh, chôn mặt vào lồng ngực ấm áp ấy, đột nhiên thấy an tâm vô cùng.
Tôi nhớ lại rất lâu về trước, một lần tôi dầm mưa lên xe buýt, một cậu bạn trai trẻ ngại ngùng không dám đưa khăn giấy mà nhờ bạn cùng bàn đưa giúp.
Rồi lén lút nhét túi sưởi vào lòng bàn tay lạnh buốt của tôi.
—
Hôn lễ rất lớn, rất náo nhiệt.
Chỉ là… không có mẹ tôi.
Bà ta tự đến,
bị bảo vệ chặn ngoài cổng, vẫn không cam lòng,
không ngừng hét lên:
“Tôi là mẹ của cô dâu! Tôi muốn gặp con gái tôi!”
Bảo vệ nhìn bộ dạng méo mó dị dạng của bà,
đầy chán ghét mà đuổi đi.
Tôi đi ngang qua, bị tiếng gọi của bà chặn lại.
Cuối cùng, tôi vẫn bước ra cửa, vẻ mặt không vui:
“Bà đến đây làm gì?”
Bà ta bỗng xẹp xuống,
vò tay rụt rè, lí nhí:
“Xin lỗi con, Đàm Nguyệt…
Mẹ chỉ muốn đến nhìn con một chút.
Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, mẹ… không muốn vắng mặt…”
Bà cúi đầu,
không dám để ai nhìn thấy gương mặt gồ ghề biến dạng của mình.
Tôi lặng lẽ nhìn bà,
khẽ đáp:
“Nhưng bà… đã vắng mặt từ rất lâu rồi.”
Mẹ tôi đứng lặng người, rồi khóc nấc lên,
vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào thú nhận sau từng năm trải qua tất cả những đau khổ mà tôi từng chịu đựng:
“Trước kia mẹ… thiên vị…
khiến con chịu quá nhiều ấm ức…
Đàm Nguyệt…
Mẹ xin lỗi…”
Tôi cụp mắt,
lặng thinh một lúc thật lâu, rồi quay người rời đi.
—
Gió biển nhè nhẹ.
Ánh nắng rải xuống tấm váy cưới trắng tinh của tôi.
Cảnh vật hôm ấy, giống hệt hôm tôi leo lên sân thượng:
bầu trời bao la, mây rực rỡ, ánh hoàng hôn như thêu rực cả chân trời.
Ngày ấy, tôi… thật sự không định nhảy sao?
Thật ra…
Tôi đã từng nghĩ tới.
Chắc chắn là vậy, nếu không… sao tôi lại leo lên?
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được gió, nắng, tiếng lá rơi, và tiếng xe cộ ồn ào xa xa…
Giữa “nhảy” và “không nhảy”, tôi đã chọn không nhảy.
Từ đó, tôi chọn sống, chọn tốt hơn mỗi ngày, xa rời những kẻ tồi tệ, những chuyện rác rưởi.
Đừng bao giờ vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt chính mình.
Nếu không ai yêu thương bạn, hãy yêu bản thân mình nhiều hơn.
Hết.