Nơi Ánh Nắng Không Chạm Tới - Chương 4
13
Chưa chết.
May là giữa tầng có một cái sân nhỏ, không may là tôi lại đè trúng một người xui xẻo.
Cậu ta làm “đệm lót” bên dưới, hứng gần như toàn bộ lực va chạm. Cuối cùng, cậu được đưa vào xe cấp cứu, còn tôi thì chỉ quấn mấy vòng băng trên đầu.
Tôi thấy vô cùng áy náy, liền theo xe vào bệnh viện.
Đợi mãi đến khi người ta xử lý vết thương cho cậu xong, đặt lên giường bệnh rồi, tôi mới tìm được cơ hội cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi cậu, tiền viện phí của cậu, tôi sẽ nghĩ cách để đền.”
Cậu ấy tên là Tần Diệm — bị quấn thành xác ướp, toàn thân chỉ có cái mặt là lộ ra ngoài. Nghe vậy, cậu ta khoát tay, khoát xong thì nghỉ một hơi dài, rên lên một tiếng “đau quá”, rồi nháy mắt tội nghiệp với tôi:
“Không cần đền đâu, cho tôi ly nước nóng là được.”
Tôi rót nước cho cậu.
Cậu nhấp vài ngụm, lim dim đôi mắt, dựa xuống gối:
“Cậu nghe không? Hình như bên ngoài có người cãi nhau.”
Cậu ấy nằm cùng bệnh viện với bà nội tôi, phòng của bà chỉ cách đây không xa.
Tôi vẫn chưa kịp qua thăm bà, vừa nhìn ra cửa…
Đã thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn cuống cuồng chạy về báo với ba mẹ rằng tôi nhảy lầu.
Hai người họ nghe xong chẳng có vẻ gì lo lắng, còn chửi thề:
“Chết quách đi cho rồi.”
Bà tôi nghe thấy, đang còn yếu sau ca mổ mà vẫn chống gậy đứng dậy, xông ra đuổi theo đập bọn họ.
Đó là lời kể của y tá bên cạnh tôi.
Chuyện Tô Nhuyễn Nhuyễn xô tôi ngã hôm trước, tôi còn chưa tính sổ với nó.
Nếu tôi chưa từng lén làm xét nghiệm ADN từ trước, e là giờ tôi cũng sẽ tin rằng mình không phải con ruột của ba mẹ.
Lúc trước họ từng lỡ miệng, bảo Tô Nhuyễn Nhuyễn nhổ vài sợi tóc tôi đem đi xét nghiệm, nhưng nó chưa bao giờ đến tìm tôi cả.
Chắc lúc đó nó thấy phiền, tự nhổ tóc mình cho qua chuyện.
Ai ngờ kết quả ra là… nó mới không phải con ruột.
Biết vậy nên nó hoảng loạn, sợ bị phát hiện, giả vờ tỏ ra lo lắng muốn khuyên tôi, thực chất… là để đẩy tôi xuống từ tầng cao.
Còn nhỏ mà lòng dạ độc địa như vậy.
Bên kia, bà tôi sau khi đánh mệt, được người đỡ về lại giường.
Bà ra tay rất “gắt”, ba tôi mặt mũi bầm tím trông tức cười vô cùng, mẹ tôi tóc tai rối tung bị giật đến xõa cả ra.
Từ sau khi nhà này bắt đầu có tiền,
đã rất lâu rồi… họ chưa từng thảm hại như hôm nay.
Mà cũng chỉ là món khai vị thôi đấy.
14
Tôi quay về một chuyến để lấy bản kết quả xét nghiệm ADN,
cùng với đoạn camera giám sát trong phòng tôi.
Từ sau lần hồi nhỏ bị vu oan ăn cắp socola của em, tôi lớn thêm chút, đã dành dụm tiền tự lắp một chiếc camera nhỏ trong phòng.
Ban đầu chỉ là để bảo vệ bản thân, phòng khi một lần nữa bị đổ oan vì những việc mình không làm.
Không ngờ lại vô tình ghi lại được cảnh Tô Nhuyễn Nhuyễn lang thang trong phòng tôi hôm ấy.
Lúc đó tôi không có ở nhà, nó đợi mãi không thấy, sốt ruột không muốn chờ thêm, bèn tiện tay nhổ vài sợi tóc của chính mình rồi rời đi.
Tôi từng xem đoạn ghi hình ấy mà còn thắc mắc chẳng hiểu nó đang làm gì.
Giờ thì mọi thứ đều có lời giải.
Tôi nhờ người mang toàn bộ bằng chứng đưa đến tay bọn họ.
Ba tôi xem xong, mặt biến sắc, sửng sốt đến sững người.
Mẹ tôi giật lấy xem tiếp:
“Chuyện này là sao?”
Xem đến cuối, bà hoảng loạn túm lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang đứng kế bên:
“Nhuyễn Nhuyễn, con nói xem, chuyện này là sao?!”
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Ba tôi thì cực kỳ kích động:
“Không ngờ… tao lại nuôi con người khác suốt hơn mười năm?!”
Ông ta kích động đến mức thái quá.
Mẹ tôi nhận ra điểm bất thường, bắt đầu chất vấn ông có phải biết gì từ trước rồi không?
Thế là hai người lại lao vào cãi vã.
Trong lúc tranh cãi, ba tôi lỡ miệng phun ra một quả bom tấn.
Thì ra…
Tô Nhuyễn Nhuyễn là con gái của người phụ nữ mà ba tôi từng ngoại tình.
Ông ta và tiểu tam kia đã bàn nhau tráo đổi hai đứa bé, bởi vì nhà tôi điều kiện tốt hơn, nên đưa con riêng của tiểu tam về đây nuôi.
Nhưng có lẽ là nghiệp báo.
Không bao lâu sau, người phụ nữ kia bị tai nạn xe qua đời.
Đáng tiếc là đứa bé thật sự có chung huyết thống với tôi — em gái ruột của tôi — cũng chết cùng trong tai nạn đó.
Ba tôi biết rất rõ Tô Nhuyễn Nhuyễn không phải con ruột của mẹ tôi,
nhưng dù là ai sinh thì cũng là con của ông ta,
nên ông chẳng thiệt gì.
Lúc ông thấy kết quả xét nghiệm ADN của tôi, còn bối rối không hiểu.
Tưởng là bệnh viện giao nhầm con.
Ai ngờ, mẫu tóc dùng để xét nghiệm lại là của Tô Nhuyễn Nhuyễn —
có nghĩa là…
nó cũng không phải con ruột của ông ta.
Tức là:
Nó là con riêng của tiểu tam và chồng cũ của ả.
Ba tôi vui vẻ hớn hở nuôi con người khác suốt cả tuổi thơ nó.
Mẹ tôi cưng chiều con của kẻ đã phá hoại hôn nhân mình suốt hơn mười năm.
Còn duy nhất một đứa con ruột thật sự của họ — là tôi —
thì lại bị nuôi như một món đồ để thử sai, để thất bại cũng không ai tiếc.
Chỉ mới ít hôm trước, tôi còn bị họ mắng đến thê thảm,
vì trầm cảm mà bị chửi:
“Muốn chết thì đi chết đi.”
Ngay lúc vừa rồi thôi,
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn nói với họ:
“Tô Đàm Nguyệt thật sự đã nhảy lầu rồi.”
15
Mẹ tôi đứng chết trân rất lâu, rất lâu.
Đến khi tiêu hóa hết sự thật rồi, bỗng bật khóc thảm thiết:
“Đàm Nguyệt ơi, con ơi!”
Bà ta trợn mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn Nhuyễn, rồi nhào tới túm tóc nó giật mạnh:
“Con gái ruột của tao chết rồi,
con của con đàn bà đê tiện kia dựa vào cái gì mà còn sống sờ sờ ra ở đây?!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc vừa lùi lại, sợ hãi cầu cứu:
“Ba ơi! Cứu con với!”
Nhưng ba tôi không còn cưng chiều che chở như trước.
Ngược lại, ông vung tay tát cho nó một cái trời giáng,
đánh ngã xuống sàn.
Ông còn đuổi theo đá nó túi bụi:
“Đều là tại mày! Tại mày cả! Nếu không có mày, thì làm sao mọi chuyện thành ra như thế này?!”
Hai người họ như phát điên,
thay đổi hoàn toàn,
trút hết căm giận lên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cả đấm cả đá, như muốn xé xác ra mà nuốt sống.
Cuối cùng cũng bị người ta xông vào can ra, nhưng vẫn vừa khóc vừa mắng chửi om sòm.
Dù Tô Nhuyễn Nhuyễn có là ai,
đánh người vẫn là sai, cảnh sát nhanh chóng đến và đưa họ đi.
Lúc họ bị dẫn ra khỏi cửa,
tôi cuối cùng cũng bước ra khỏi góc khuất.
Ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm cặp vợ chồng trung niên kia.
“Khóc cái gì mà khóc?
Con bé kia có chết đâu.”
“Nếu không biết, còn tưởng hai người yêu thương nó lắm,
chứ đến nó sống hay chết cũng không thèm tìm hiểu, đã khóc lóc náo loạn lên,
thật ghê tởm.”
Tần Diệm lết theo phía sau, chống gậy đứng dựa bên khung cửa.
Người thì yếu xìu mà giọng vẫn vắt vẻo:
“Khóc lắm thế.
Bị dắt mũi quen rồi,
giờ không ai thèm dắt, còn không biết xấu hổ mà nín đi.”
Hai người họ vừa thấy tôi, liền mừng rỡ như vớ được vàng.
Mẹ tôi cẩn thận dè dặt gọi:
“Đàm Nguyệt… Con không sao thì tốt quá rồi…”
Tôi tiến lên,
ấn mạnh tay lên vết xước ở khóe miệng bà — chính vết bị Tô Nhuyễn Nhuyễn cào rách —
dí mạnh cho đến khi máu chảy ròng ròng,
rồi lạnh nhạt chùi máu vào áo bà.
“Đau không?” Tôi hỏi.
Bà ta ngẩn ra, không hiểu gì.
Một lúc sau, rụt rè gật đầu.
Tôi cười khinh bỉ:
“Lúc mẹ hét vào mặt con: ‘Muốn chết thì đi chết đi’,
toàn thân con cũng đau như vậy.
Mà tim… thì đau gấp trăm lần.”
Chỉ một câu.
Hai người ấy… mặt tái mét trong chớp mắt.
16
Hai người họ bị tạm giữ mấy ngày.
Câu chuyện gia đình tôi, đúng kiểu “drama vượt cả phim truyền hình”, lan truyền khắp nơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn — con gái của tiểu tam thế chỗ con ruột —
từ công chúa được ai cũng yêu quý trong trường,
bỗng chốc rớt xuống bùn, trở thành con gái tiểu tam bị người người khinh rẻ.
Mẹ tôi đứng chờ ở cổng trường đón tôi tan học,
giơ điện thoại tới sát mặt tôi, nịnh nọt:
“Đàm Nguyệt, con xem này, mẹ đã xoá sạch con nhỏ đó rồi,
cũng xoá khỏi nhóm gia đình luôn rồi.
Vài hôm nữa sẽ chuyển hộ khẩu con nhỏ về cho cái thằng cha nghiện cờ bạc của nó.
Đàm Nguyệt, con đồng ý kết bạn lại với mẹ được không?”
Bà ta thậm chí hạ mình đến mức gần như van xin,
chỉ mong tôi chấp nhận lời mời kết bạn lại.
Tôi đã chặn cả hai người từ lâu.
Tôi nhìn bà, giọng bình thản như nước lạnh:
“Chỉ cần thấy bất cứ dấu vết nào của hai người trong danh sách bạn bè,
là tôi… muốn nôn.”
Bà ta như bị sét đánh, ngây người đứng tại chỗ.
Ba tôi nhờ người đặt một thùng lớn đầy socola ngoại nhập —
toàn loại mà hồi nhỏ tôi từng mơ cũng không dám mơ đến.
Ông mang đến, như hiến vật quý, đặt trước mặt tôi.
Tôi ném cả thùng vào thùng rác, ngay trước mắt ông,
nhìn gương mặt ông chuyển từ mong chờ sang thất thần, trắng bệch —
vẫn lạnh như băng, không một biểu cảm.
Tôi nói:
“Tôi biết, ông muốn bù đắp.
Nhưng có những thứ, đã qua thời điểm rồi, thì không còn ý nghĩa gì nữa cả.
Tuổi thơ của tôi sẽ không vì mấy viên socola này mà trở nên tươi sáng.
Có những sai lầm, cả đời cũng không cách nào sửa được.”
Họ vẫn không từ bỏ.
Cảm giác tội lỗi chất chồng, chẳng biết đổ đi đâu,
nên cứ ra sức “bồi thường” tôi đủ thứ.
Nhưng thứ tình thương đến muộn,
chỉ là rác rưởi thối rữa.
Chỉ khiến tôi buồn nôn.
Chuyện ly hôn trước kia bị hoãn lại, giờ được sắp xếp lại lần nữa.
Lần này, hai người thi nhau lấy lòng tôi, ai cũng muốn tôi chọn về phía mình.
Lại quay về toà án cũ,
nhưng lần này, người bị tranh giành… lại là tôi.
Thẩm phán hỏi tôi muốn ở với ai.
Tôi vẫn là câu trả lời cũ:
“Cả hai, tôi đều không muốn.”
Tôi đã trưởng thành.
Họ không thể ép tôi được nữa.