Những Mảnh Vỡ Của Thanh Xuân - Chương 2
3
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô chủ nhiệm Mai Lâm cầm loa bước vào lớp, cắt ngang trò hề.
“Sắp phân ban văn lý rồi, mấy người nên biết thu dọn tâm tư, cả ngày cười đùa như vậy ra thể thống gì!”
Rõ ràng cô đã nghe được không ít, mũi giáo nhắm thẳng vào Mục An Ca.
“Còn cười Phùng Xuân? Kỳ thi tháng trước, em ấy hơn em bao nhiêu hạng, em có biết không?”
Mục An Ca vốn ỷ vào nhan sắc mà ngày thường chẳng sợ ai, nhưng lại e dè mỗi khi đối diện với Mai Lâm.
Cô ta không cãi lại, nhưng sau giờ học thì chặn trước bàn Sở Cửu Từ, nũng nịu cầu xin.
“Cửu Từ, còn sớm mà, dạy tớ chơi bóng rổ đi.”
Sở Cửu Từ liếc cô ta một cái, mím môi, không nói gì.
Cậu ấy từng nói con gái đi một mình về nhà không an toàn, vì thế chúng tôi luôn đi cùng nhau.
Nhưng giờ cậu ấy đang do dự.
Giọng Mục An Ca ngọt ngào, cười khẩy châm dầu vào lửa.
“Ôi dào, người ta còn đòi lấy lại cây bút máy mà cậu cũng đi theo làm gì.”
“Cậu ấy chưa từng xem cậu chơi bóng nhỉ? Tớ uống bao nhiêu chai nước mua cho cậu, cậu đã nói phải cảm ơn tớ mà~”
Tôi ngẩng đầu khỏi chồng bài kiểm tra.
“Cậu muốn đi thì đi đi, sau này tớ có thể tự về.”
Sở Cửu Từ cười lạnh. “Phùng Xuân, cậu vẫn đang giận tớ.”
“Chỉ cần cậu mở miệng giữ tớ lại, tớ không những không đi, mà còn không tính toán chuyện bút máy, chúng ta sẽ như trước đây.”
Tôi bình thản đáp: “Tớ chỉ cảm thấy, đã nói rõ ràng rồi thì không cần duy trì bề ngoài hòa thuận nữa.”
“Rầm—” Một tiếng động lớn, Sở Cửu Từ đạp đổ ghế.
Cậu ấy nghiến răng, ánh mắt tràn ngập vẻ hung dữ.
“Bề ngoài hòa thuận… Được, cậu giỏi lắm.”
“Cậu nghĩ ngoài tớ ra, còn ai có thể mười năm như một ngày đồng hành, chăm sóc cậu?”
Mục An Ca hùa theo: “Chỉ với gương mặt này, chẳng ai thèm để ý đến cô ấy.”
Tôi vờ như không nghe, lẳng lặng thu dọn đồ đạc.
Như thể bị ai đó bóp nghẹt cổ và nhấc lên không trung, tôi có cảm giác mất thăng bằng.
Làm sao đây, Sở Cửu Từ… Tớ bắt đầu hối hận vì đã cứu cậu.
Mục An Ca ôm bóng rổ, theo sau Sở Cửu Từ bước ra cửa, vẻ mặt không giấu nổi sự đắc ý.
Tôi nghe thấy giọng cô ta giả bộ tử tế: “Cửu Từ, cậu vẫn nên tìm cơ hội xin lỗi Phùng Xuân đi, đừng vì tớ mà cãi nhau.”
“Không cần.”
Sở Cửu Từ cười lạnh.
“Không quá ba ngày, đợi cô ấy nghĩ thông suốt sẽ tự đến cầu xin tớ.”
4
Ba ngày lại ba ngày, tôi vẫn không hạ mình trước Sở Cửu Từ.
Cậu ấy cũng giữ nguyên sự bực tức, trước mặt tôi cười nói đùa giỡn với Mục An Ca, như thể rất thân thiết.
Khi phiếu đăng ký phân ban được phát xuống, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh đầu năm lớp 10, trên đường về nhà, Sở Cửu Từ bất ngờ nắm lấy tay tôi.
“Phùng Xuân, chúng ta yêu nhau đi.”
Tai cậu ấy đỏ bừng, ánh mắt đầy cố chấp.
“Tớ thích cậu. Tớ biết cậu cũng thích tớ.”
“Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ kết hôn, chi bằng xác định quan hệ trước đi.”
Hơn mười năm sớm chiều bên nhau, Sở Cửu Từ vừa đẹp trai, vừa luôn quan tâm chăm sóc tôi.
Nói không rung động là nói dối. Tôi đã sớm coi cậu ấy là bạn trai tương lai.
Nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy, dịu dàng và e thẹn đáp:
“Yêu sớm không tốt. Chúng ta còn việc quan trọng hơn phải làm.”
“Chúng ta có thể giám sát nhau, cùng tiến bộ. Chờ thi đại học xong hãy nói đến chuyện tình cảm.”
Sở Cửu Từ rõ ràng buồn đi hẳn, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của tôi.
Ban đầu, chúng tôi đã thống nhất chọn ban tự nhiên.
Học tự nhiên có triển vọng tốt, lại có thể cùng lớp.
Nhưng giờ đây, tôi đột nhiên muốn thay đổi.
Mùa liễu rơi trắng xóa, việc phân ban văn lý đã an bài.
Mai Lâm dán bảng danh sách lớp mới lên bảng thông báo.
“Từ giờ, chín môn sẽ thành sáu môn. Lớp ta là lớp tự nhiên, các bạn chọn ban xã hội, sau giờ học hôm nay hãy chuyển sang lớp bên cạnh.”
Mục An Ca lắc tay Sở Cửu Từ, reo lên đầy phấn khích.
“Tốt quá, chúng ta đều chọn tự nhiên, không cần tách ra.”
Sở Cửu Từ khẽ nhíu mày, hất tay cô ta ra.
Cậu ấy quay lại nhìn tôi, lúc đó đang nhét hết sách vở vào cặp, rồi nói câu đầu tiên kể từ khi chúng tôi chiến tranh lạnh.
“Phùng Xuân, còn cậu?”
“Tớ học kém môn Lý, ban xã hội phù hợp với tớ hơn.”
Ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt Sở Cửu Từ hoàn toàn tái nhợt.
Cậu ấy nghiêng người, chắn lối đi.
“Môn Lý không tốt có thể học thêm. Tớ sẽ dạy cậu.”
“Cậu không thể sang lớp khác. Chúng ta đã nói rồi mà…”
Tôi ngắt lời: “Cậu từng nói sẽ luôn bảo vệ tớ, chịu trách nhiệm với tớ. Nhưng chẳng phải cậu đã nuốt lời rồi sao?”
Sở Cửu Từ khẽ run mi mắt, cuối cùng ửng đỏ.
“Đó là bởi vì… Thôi bỏ đi. Giờ cậu đi tìm cô Mai Lâm đổi lại, tớ có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Không kịp nữa rồi.”
“Cậu đi tìm Mai Lâm đi. Ngay bây giờ, tớ đi cùng cậu.”
Cậu ấy tiến lên kéo tôi.
Tôi lùi lại, tránh đi.
Sở Cửu Từ xoay xoay ngón tay trống trơn, nói: “Tớ xin lỗi. Đừng giận nữa, được không? Chúng ta mỗi người nhường một bước.”
“Tớ đã quyết định rồi.” Tôi nói.
Lời xin lỗi muộn màng chỉ như xát muối vào vết thương.
Sở Cửu Từ cười nhạt vì giận, từng chữ như nghiến răng gọi tên tôi.
“Phùng Xuân, cậu nhất định muốn cắt đứt hoàn toàn với tớ sao?”
Rõ ràng là cậu ấy trước tiên không cần tôi, vậy mà giờ lại tỏ ra không nỡ.
Đánh một gậy, lại cho một quả táo ngọt, cậu ấy nghĩ mình đang huấn luyện chó sao?
Tôi buồn bã “Ừ” một tiếng, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Mục An Ca bĩu môi: “Cửu Từ, cậu cản cô ấy làm gì. Cô ấy đi rồi, nhan sắc trung bình của lớp mình chắc chắn tăng thêm một bậc.”
Sở Cửu Từ nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cậu ấy gật đầu với Mục An Ca: “Cậu nói đúng.”
Một lần nữa, trước mặt tất cả mọi người, cậu ấy xác nhận lời sỉ nhục của Mục An Ca dành cho tôi.
“Lớp ban xã hội nhiều nữ sinh. Chỗ có nhiều nữ thì thị phi càng nhiều. Vết sẹo trên mặt cậu… sang đó rồi, chỉ càng bị trêu chọc nhiều hơn.”
Cậu ấy nắm vai tôi, giọng trầm khàn.
“Ở lại đây, tớ có thể bảo vệ cậu. Nghĩ kỹ đi, cậu có muốn rời khỏi tớ không.”
Tôi nhíu mày. “Cậu làm tôi đau.”
Cậu ấy vẫn không buông, tôi đành phải gỡ từng ngón tay của cậu ấy ra.
Ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn rực đỏ, tôi khẽ thở ra một hơi dài.
“Phiền tránh đường, tớ phải đi rồi.”
5
Trường phân thành hai lớp ban xã hội, tôi được xếp vào lớp 6 kế bên.
Một nữ sinh tóc ngắn, tính tình phóng khoáng, ghé sát lại gần.
“Này, cậu là Phùng Xuân phải không? Kỳ thi tháng trước, bài văn điểm 135 của cậu được giáo viên bọn tớ đọc làm mẫu đấy.”
Tôi ngập ngừng đáp, ánh mắt lướt khắp phòng học, tìm một chỗ ngồi khuất, ít bị chú ý.
Bỗng một giọng nam êm tai như dòng suối trong vắt lướt qua màng tai tôi.
“Bạn Phùng Xuân, chỗ bên cạnh tôi vẫn còn trống.”
Nghe vậy, tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt đào hoa chứa đựng ý cười của cậu ấy.
Trình Hựu Lễ, học sinh đứng đầu khối, cả văn lẫn lý đều xuất sắc.
Vì cậu ấy, Sở Cửu Từ dù giỏi môn Lý cũng chỉ đứng hạng hai.
Cậu ấy cũng chọn ban xã hội sao?
“Chà, Trình Hựu Lễ, đồ tiêu chuẩn kép.”
Nữ sinh tóc ngắn chống nạnh phản đối: “Vừa nãy tôi muốn ngồi cạnh cậu, cậu nói đã có người ngồi rồi.”
“Đúng vậy.” Trình Hựu Lễ tự nhiên nhận lấy cặp sách của tôi, khóe môi nhếch lên một đường cong nhàn nhạt. “Người đó chính là Phùng Xuân.”
Nữ sinh bĩu môi, làm mặt quỷ với cậu ấy rồi vui vẻ nắm lấy tay tôi.
“Tớ là Nguyễn Dao, học sinh lớp 6 cũ, rất vui được làm quen với cậu.”
“Được ngồi cùng một chị gái giỏi Văn thế này, Trình Hựu Lễ, cậu lời to rồi đấy.”
Trình Hựu Lễ nghiêm túc gật đầu. “Đến mức ngủ cũng cười tỉnh.”
Tôi từ trước đến giờ không giỏi từ chối ý tốt của người khác, gò má hơi đỏ, khẽ nói: “Chào mọi người, mong được giúp đỡ.”
Cuộc sống sau khi phân ban không thay đổi quá nhiều. Tôi vẫn chỉ đi học và về nhà, không bị Sở Cửu Từ hay nhóm của Mục An Ca quấy rầy, hiệu suất học tập của tôi cao hơn hẳn.
Hơn nữa, ngồi cạnh tôi là học sinh đứng đầu khối. Có vấn đề gì không hiểu, tôi đều có thể hỏi cậu ấy ngay.
Một tuần sau, trường tổ chức tổng vệ sinh. Trong lúc tôi và Trình Hựu Lễ đang cùng lau cửa kính, Sở Cửu Từ bất ngờ xông vào, loạng choạng và tay cầm một phong bì màu xanh.
Cậu ấy lắp bắp xin lỗi.
“Xin lỗi, tớ không biết là cậu…”
“Xin lỗi, Phùng Xuân, là tớ quá ngu ngốc. Sao tớ có thể vì vài lời của người khác mà nghi ngờ cậu…”
Tôi ngờ nghệch đến mức giờ mới nhớ ra.
Sắp đến sinh nhật Sở Cửu Từ. Đó là tấm thiệp chúc mừng tôi đã viết sẵn cho cậu ấy.
Ngoài thiệp, tôi còn viết một bức thư dài, trong đó bộc bạch những suy nghĩ của mình.
“Vật lý thực sự khó quá, nhưng tớ rất muốn học cùng trường đại học với cậu, nên dù khó đến đâu, tớ cũng sẽ cố gắng.”
“Tớ biết cậu có tình cảm với tớ, nên tớ tuyệt đối không muốn trở thành gánh nặng. Tớ sẽ nỗ lực thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta.”
“Cảm ơn cậu, Sở Cửu Từ, vì luôn ở bên tớ, chưa từng từ bỏ tớ.”
“Hãy cùng nhau cố gắng nhé, tớ tin rằng chúng ta nhất định sẽ đi xa hơn.”
Những tâm tư thiếu nữ khó nói thành lời đều hóa thành con chữ trên giấy.
Giờ đây, Sở Cửu Từ nhận được bức thư chúc mừng này. Nhưng thì sao chứ?
“Chuyện qua rồi, trả lại tớ đi…”
Tôi định lấy lại phong bì, nhưng Sở Cửu Từ nắm chặt lấy cổ tay tôi.
“Đây là của tớ, cậu đừng hòng!”
Mục An Ca bước theo sát phía sau cậu ấy, chế nhạo.
“Bức thư này đâu chứng minh được gì. Không phải cậu từng nói muốn để Phùng Xuân – con nhỏ xấu xí đó tự đến xin lỗi cậu sao?”
Sở Cửu Từ lạnh lùng đáp: “Lần cuối cùng.”
“Hả?”
“Đừng để tớ nghe thấy cậu bàn luận về cô ấy nữa.”
Ánh mắt cậu ấy lạnh lùng, như sôi sục cơn giận dữ. “Thứ gì không ra gì.”
Mục An Ca sững sờ, gương mặt trắng nõn bỗng đỏ lên vì xấu hổ lẫn tức giận.
“Cậu… sao có thể nói như vậy với tớ.”
“Ý tưởng chiếu hình là của cậu, lúc đó chơi vui lắm mà, giờ hối hận rồi không muốn thừa nhận?”
“Im đi!”
Sở Cửu Từ hít sâu một hơi, rõ ràng hoang mang.
“Đừng nghe cô ta nói bậy, tớ chỉ là…”
Nhưng tôi không muốn nhìn họ cãi nhau, cũng chẳng muốn nghe những lời giải thích mang vẻ cao thượng của cậu ấy.
Tổn thương không bao giờ vì lời giải thích mà trở nên hợp lý.
“Không thấy cô ấy không muốn nghe sao?”
Người nãy giờ đứng bên xem kịch, Trình Hựu Lễ, cất tiếng một cách lười biếng.
Ánh mắt Sở Cửu Từ đỏ lên, nhìn cậu ấy với sự thù địch không hề che giấu.
“Liên quan gì đến cậu?”
“Cũng muộn rồi, Phùng Xuân, quét dọn xong tôi đưa cậu về nhà.”
Tôi không khỏi nghi hoặc.
“Hôm nay cậu không phải dạy Mục An Ca chơi bóng rổ sao?”
Sở Cửu Từ hơi lúng túng quay mặt đi, như thể lời của tôi đã làm cậu ấy bị tổn thương.
“Không chỉ hôm nay, sau này tớ cũng không qua lại với cô ta nữa.”
“Tớ nghĩ thông rồi, không cùng lớp cũng không sao, tớ có thể đến tìm cậu.”
Ánh mắt cậu ấy kiên định, nhưng giọng nói lại pha lẫn sự sợ hãi, cầu khẩn.
“Chỉ cần… chúng ta vẫn như trước đây.”
Tôi muốn nói rằng chúng ta đã không thể quay lại như xưa nữa.
Nhưng dáng vẻ của Sở Cửu Từ thật đáng thương, ngoài hành lang người qua kẻ lại, tôi thở dài, không biết phải nói gì.
Bầu không khí tràn ngập sự ngượng ngùng và im lặng.
Ngay sau đó, Trình Hựu Lễ đứng dậy, chắn ngang tầm mắt tôi.
Học bá vốn nổi tiếng là người cao ngạo, nay lại mở lời với vẻ đáng thương.
“Bạn cùng bàn, chiều nay giờ thể dục tôi vô tình trật chân, cậu có thể đưa tôi về nhà không?”
Cậu ấy còn nhăn mày, hít một hơi như muốn nhấn mạnh:
“Ôi, đau quá.”