Những Mảnh Vỡ Của Thanh Xuân - Chương 1
Tôi bị đánh thức bởi những tràng cười khúc khích.
“Trời ạ, con nhỏ này xấu quá, bảo sao Phùng Xuân lúc nào cũng để mái dày che kín mặt.”
“Mau lấy gì đó che mặt nó lại đi, đừng để dọa người nữa, hahaha.”
“Nghe nói Phùng Xuân và Sở Cửu Từ là thanh mai trúc mã, nhưng mà nhan sắc này… đúng là một trời một vực.”
Tôi dụi mắt, cố xua đi cơn buồn ngủ, nhìn rõ nguồn gốc của tiếng cười – hình ảnh được phóng to rõ nét trên máy chiếu.
Người chụp chọn góc thật ác ý.
Trong bức ảnh, tôi nghiêng đầu ngủ gục trên bàn học, mái tóc bị kẹp tạm lên bằng một chiếc cặp nhỏ, để lộ vết sẹo dữ tợn bên má phải. Đôi môi khô khốc nứt nẻ hơi hé mở, những sợi tóc lòa xòa, dính mồ hôi bết lại trên trán.
Nhìn thoáng qua, vừa xấu vừa ngốc.
Hoa khôi của lớp, Mục An Ca, vỗ tay vài cái, gương mặt xinh đẹp thoáng qua nét độc ác.
“Mọi người nhìn xem – Phùng Xuân trông có giống Sói Xám không? Vị trí và hình dạng vết sẹo giống y chang luôn.”
“Ôi trời! Thật giống!”
Có người đề nghị: “Hay từ giờ gọi Phùng Xuân là Sói Xám đi, quá hợp.”
“Người xấu thì thường giống nhau, câu này hôm nay tôi mới thật sự hiểu.”
Đầu óc tôi vang lên tiếng ù ù như bị bom nổ.
Bị cuốn vào tâm điểm câu chuyện, tôi như thể bị buộc lên giàn thiêu.
“Không… tôi không phải…”
Tôi lúng túng gỡ chiếc cặp ra, làm đứt mấy sợi tóc cũng chẳng hề hay biết.
Đến khi mái tóc trở lại che kín mặt, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Tôi không phải Sói Xám.”
Tôi khẽ phản bác, giọng yếu ớt, thiếu tự tin.
Mục An Ca nhướng mày, nhìn qua vai tôi, cười cợt: “Cửu Từ, cậu lớn lên cùng cô ta, có nhận xét gì không?”
Theo ánh mắt cô ta, tôi nhìn về phía sau – thanh mai trúc mã của tôi, Sở Cửu Từ, đang chống cằm, thích thú ngắm nhìn bức ảnh phóng to.
Mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt khẩn thiết cầu cứu.
Giúp tôi với, Sở Cửu Từ.
Tôi chỉ còn có cậu thôi.
“Đúng là xấu thật.”
Nam sinh nói với vẻ khinh bỉ, đôi môi mỏng hé mở, những lời nói thốt ra khiến trái tim đang mong đợi của tôi lập tức rơi xuống vực thẳm.
“Gương mặt chẳng gợi nổi chút ham muốn nào.”
Mục An Ca cười đến gập cả người.
Cô ta cầm chiếc bút máy, chỉ vào vết sẹo dài gần như chiếm hết nửa khuôn mặt phải của tôi, làm bộ nghiêm túc phân tích.
“Sẹo của Sói Xám nằm bên phải, của Phùng Xuân cũng vậy; Sói Xám trông hèn mọn, Phùng Xuân cũng chẳng khác gì.”
“Tóm lại, biệt danh Sói Xám rất xứng với Phùng Xuân!”
Lớp học im lặng trong giây lát, sau đó tiếng gọi “Sói Xám” rộn ràng vang lên khắp nơi.
Vài nam sinh còn cố tình bắt chước giọng tôi, nói câu cửa miệng “Ta nhất định sẽ trở lại.”
Sở Cửu Từ bị chọc cười, đôi mắt dài hẹp cong cong, nghiêng đầu thích thú ngắm nhìn cảnh tôi bị cô lập, bối rối.
Lúc này tôi mới nhận ra.
Ngay từ đầu, Sở Cửu Từ đã là một trong những kẻ chủ mưu của trò bắt nạt này.
Chỗ ngồi của cậu ta cách tôi hai hàng ghế, đã chứng kiến toàn bộ quá trình Mục An Ca vén mái tóc của tôi, chụp bức ảnh xấu xí ấy.
Không ngăn cản, thậm chí chẳng buồn đánh thức tôi.
Ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, tôi bước tới, bàn tay run run tắt máy chiếu.
Ánh mắt tôi lướt qua từng khuôn mặt méo mó vì cười nhạo.
“Thẩm mỹ lệch lạc là một loại khiếm khuyết. Chẳng lẽ phụ huynh các người chưa từng dạy rằng, tùy tiện bình phẩm ngoại hình của người khác là hành vi bất lịch sự sao?”
Tôi hiếm khi cãi nhau với ai, lúc này căng thẳng đến mức răng cũng run lên.
Đừng sợ, Phùng Xuân.
Sở Cửu Từ phản bội thì đã sao, mày không được lùi bước.
Nếu lần này không phản kháng, sau này bọn chúng sẽ càng được đà lấn tới.
Thấy tôi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, không ít người đành ngậm miệng.
Chỉ có Mục An Ca vẫn cười nhạt, nói vẻ thản nhiên: “Phùng Xuân, bọn tôi chỉ đùa thôi, sao cậu lại không chịu nổi vậy?”
“Tôi không thấy có gì buồn cười cả.”
Tôi lạnh mặt, chìa tay ra: “Phiền trả lại chiếc bút máy đó cho tôi.”
“Dựa vào đâu chứ, đây là bút của Sở Cửu Từ.”
“Đó là tôi tặng cậu ta.”
Chiếc bút là hàng cao cấp, tôi đã dành dụm gần nửa năm tiền tiêu vặt mới mua được để làm quà sinh nhật cho Sở Cửu Từ.
Bây giờ lại bị cậu ta ngang nhiên đưa cho người khác, trở thành công cụ công kích tôi.
Mục An Ca đảo mắt: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện tặng quà xong còn đòi lại.”
“Bởi vì cậu ta không xứng.”
Trong tiếng xôn xao, sắc mặt Sở Cửu Từ lập tức thay đổi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
“Chỉ mượn cô ấy dùng một chút, cậu cần làm to chuyện vậy sao?”
“Tôi cần làm to chuyện.”
Tôi khẽ vuốt qua vết sẹo cũ trên khuôn mặt, qua lớp tóc mái, nghiêm túc từng chữ:
“Cậu không xứng đáng với lòng tốt của tôi, vì vậy tôi sẽ lấy lại tất cả.”
2.
Tôi có thể chịu đựng mọi người cười nhạo gương mặt của mình, ngoại trừ Sở Cửu Từ.
Hồi nhỏ, tôi và cậu ấy từng bị bắt cóc cùng lúc.
Trong tình cảnh nguy cấp, để bảo vệ cậu ấy, tôi đã cố tỏ ra gan dạ, cố tình chọc tức kẻ bắt cóc, thu hút sự chú ý của hắn.
Ai ngờ hắn lại là một tên biến thái thích ngược đãi trẻ em, đã rạch bảy nhát lên mặt tôi.
Hôm đó, tiếng còi cảnh sát vang dội.
Sở Cửu Từ, người chưa bao giờ rơi nước mắt, ôm lấy tôi khi đó máu thịt be bét, bất tỉnh nhân sự, khóc đến mức suýt ngất.
“Lớn lên, tôi sẽ cưới Phùng Xuân. Tôi… tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”
Sau này, nhà họ Sở ngày càng làm ăn phát đạt, còn gia đình tôi dần sa sút.
Tôi vốn lạc quan, giờ lại trở nên trầm mặc, khi nói chuyện với người khác luôn cúi đầu.
Cho đến khi để tóc mái dài, tôi chưa từng cắt ngắn lần nào nữa.
Nhiều năm như vậy, nỗi ám ảnh về ngoại hình đã dệt nên một chiếc lồng mang tên tự ti, giam hãm tôi bên trong. Trong lồng đó, chỉ có một người bạn duy nhất là Sở Cửu Từ.
May thay, cậu ấy chưa từng nói lời ác ý.
Có nam sinh trêu đùa gọi tôi là “gã hề không thể lộ mặt”, cười đùa định vén tóc mái tôi lên.
Sở Cửu Từ nắm chặt tay, đấm thẳng khiến sống mũi tên kia bị lệch.
Không chỉ phải bồi thường rất nhiều tiền, cậu ấy còn bị ghi lỗi nặng.
“Hừ, thứ không biết dạy dỗ, tôi gặp một đấm một.”
Cậu ấy không phục, lẩm bẩm oán giận, cuối cùng cẩn thận an ủi tôi:
“Đừng buồn.”
“Trong mắt tôi, cậu mãi là đẹp nhất, không ai sánh bằng.”
Tôi đồng ý, lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.
Vì tôi mà đánh nhau, không đáng.
Sở Cửu Từ nâng mặt tôi lên, ép tôi đối diện với cậu ấy.
“Cậu đã cứu tôi, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với cậu.”
Sở Cửu Từ trở thành “thần hộ mệnh” của tôi.
Tính cậu ấy có phần ngỗ ngược, nhưng thành tích luôn nằm trong top đầu.
Nếu không nhờ cậu ấy kèm cặp những môn tôi yếu, tôi đã không thể đỗ vào trường cấp ba tốt nhất thành phố.
Tôi biết ơn, càng ngày càng tin tưởng cậu ấy.
Cho đến một ngày, trong mười phút giải lao giữa giờ học.
Tôi vừa uống xong một ly cà phê hòa tan, đang định cắm đầu làm bài tiếp thì giọng nói ngọt ngào của Mục An Ca vang lên trên đỉnh đầu.
“Học gì mà học mãi thế, nghỉ chút đi, mới lớp 10 thôi mà, cần gì cố thế?”
Tôi không hiểu mình đã làm gì chọc giận hoa khôi của lớp, để cô ấy luôn nhằm vào tôi, lúc rõ ràng, lúc ngấm ngầm.
Cúi đầu, tôi nhỏ giọng trả lời.
“Tôi không thông minh, chỉ có thể dành nhiều thời gian hơn người khác.”
Mục An Ca tỏ vẻ thích thú, hỏi: “Cậu với Sở Cửu Từ là quan hệ gì?”
“… Bạn bè.”
Là kiểu quan hệ rất tốt, tôi thầm bổ sung trong lòng.
“Ồ, vậy đúng là thế. Cậu ấy thông minh hơn cậu nhiều.”
Mục An Ca gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Cậu học lệch, với thành tích hiện tại, e là khó vào chung một trường đại học với cậu ấy.”
“Có một số khoảng cách rất khó bù đắp chỉ bằng nỗ lực. Đến lúc đó, cậu tính sao?”
Tôi ngừng bút, suy nghĩ nghiêm túc.
“Chúng tôi không nhất thiết phải ở cùng nhau.”
Tôi không muốn cản trở Sở Cửu Từ, cậu ấy xứng đáng với tương lai tốt nhất.
“Nghe nói từ nhỏ đến lớn hai người luôn học chung trường, chung lớp. Rời xa cậu ấy, cậu sống nổi không?”
“Không ai không sống nổi nếu thiếu ai cả. Tôi sẽ cố gắng trở nên độc lập hơn.”
“Cậu cũng thoáng nhỉ.”
Nói vậy, trong mắt Mục An Ca thoáng qua nụ cười đắc ý.
Tôi mơ hồ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt âm u của Sở Cửu Từ.
Cậu ấy đặt mạnh ly nước nóng lên bàn tôi, sau đó quay đầu về chỗ ngồi.
Hôm đó tan học, lần đầu tiên cậu ấy không đợi tôi.
Tôi không hiểu tại sao, nhìn thấy Mục An Ca khoác tay cậu ấy, tung tăng bước đi xa.
Có lẽ từ đó, hai người họ nhanh chóng thân thiết.
Cho đến bây giờ, Sở Cửu Từ dung túng Mục An Ca cười nhạo vết sẹo của tôi trước mặt mọi người.
Tôi rất muốn hỏi: “Có phải vì cô ấy đẹp hơn tôi nên cậu cũng bỏ mặc tôi rồi không?”
Lòng tự tôn còn sót lại khiến tôi không thốt nên lời.
“Phùng Xuân, cậu nói không tính.”
Sở Cửu Từ rút cây bút từ tay Mục An Ca, ánh mắt lộ ra chút cố chấp tối tăm.
“Đồ của tôi, ai cũng không thể cướp được.”
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.
Rõ ràng là cậu ấy không trân trọng, tự tay đẩy tôi ra xa.
Tôi quay mặt đi, cảm thấy thật nực cười.