Giới thiệu truyện
Những Mảnh Vỡ Của Thanh Xuân
Mặt phải của tôi có một vết sẹo, vì thế tôi luôn để mái dày che đi.
Vào giờ nghỉ trưa, hoa khôi lớp cố tình vén mái của tôi lên, chụp một bức ảnh xấu xí rồi chiếu lên màn hình lớn.
“Cả lớp nhìn xem, có phải Phùng Xuân trông giống như Sói Xám không? Đến cả vị trí và hình dạng của vết sẹo cũng giống hệt.”
Cả lớp cười rộ lên, ngay cả người bạn thanh mai trúc mã Sở Cửu Từ của tôi cũng tỏ vẻ khinh miệt, phụ họa: “Quả thực là xấu, một khuôn mặt chẳng tạo nổi chút hứng thú nào.”
Hình như cậu ấy đã quên rằng, vết sẹo trên mặt tôi là do hồi nhỏ vì cứu cậu ấy mà bị bọn bắt cóc rạch bảy nhát dao.
Vì thế, một tuần sau, khi đến lúc phân ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, tôi đã phá vỡ lời hứa với Sở Cửu Từ, chọn ban khoa học xã hội – nơi phù hợp với tôi hơn.
Sau này, người đứng đầu khối, lạnh lùng và xa cách, đã chặn tôi trong một góc rồi bất ngờ hôn tôi.
Sở Cửu Từ như phát điên, vung nắm đấm đánh vào mặt cậu ta.
“Tôi và Phùng Xuân đã hứa sau kỳ thi đại học sẽ bên nhau. Ai cho phép cậu động vào cô ấy?!”