Những Bài Học Về Tình Yêu Tôi Dành Cho Mẹ - Chương 2
04
Tôi quay đầu bước vào khách sạn Shangri-La, thuê một phòng hết hơn một nghìn tệ cho một đêm.
Cô lễ tân dịu dàng và chu đáo, không chỉ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho A Đức mà còn mang đến một phần ăn khuya.
Tôi ngâm mình trong bồn nước ấm, thong thả tận hưởng miếng dưa hấu kem mát lạnh. Đúng là tiền phải tiêu vào những chỗ xứng đáng.
Hôm sau là cuối tuần, tôi dạo quanh khu chung cư gần công ty và thuê một căn hộ.
Một phòng ngủ, một phòng khách, ban công rộng rãi, lại được trang bị đầy đủ nội thất, giá thuê chỉ có hai nghìn tệ.
Chủ nhà – một chị gái tốt bụng – vui vẻ như thể đón thần tài đến cửa, còn nhiệt tình giúp tôi dọn dẹp và chuyển đồ.
Nhưng nếu giờ tôi vẫn ở nhà, mang hai nghìn này đi trả nợ cho mẹ, bà chỉ trách tôi đưa quá ít.
Quả nhiên, có những nơi, tiền có thể mua được dịch vụ và sự hài lòng.
Nhưng cũng có những nơi, dù bỏ ra bao nhiêu tiền, cũng chỉ đổi lấy sự đòi hỏi vô độ và áp lực đến ngạt thở.
Từ đó, tôi cùng A Đức bước vào cuộc sống chỉ có hai chúng tôi—vừa có tiền vừa có nhan sắc, chẳng còn gì phải bận lòng.
05
Nửa tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ nhà.
Mẹ tôi nhập viện rồi.
Bà đi nhảy quảng trường, mang đôi giày do Trần Triết Tân mua tặng, kết quả bị trật chân gãy xương, giờ cần đóng đinh cố định, ít nhất phải có người chăm sóc nửa tháng.
Ba tôi đang đi công tác, không thể trở về.
Mẹ tôi lại tiếc tiền, không muốn thuê người chăm sóc, nên hy vọng tôi có thể đến giúp.
Nhưng dự án tôi phụ trách đang vào giai đoạn gấp rút, ngày nào cũng tăng ca, không thể nghỉ lâu như vậy.
Trong khi đó, Trần Triết Tân lại đang ở nhà nghỉ hè, suốt ngày dán mắt vào trò chơi, chẳng có việc gì làm.
Vậy mà mẹ tôi lại nói:
“Triết Tân đã hẹn với bạn đi hoạt động rồi, không có thời gian. Với lại, con trai thì biết chăm sóc ai chứ? Chuyện này đương nhiên là con gái làm tốt hơn rồi.”
Tôi bật cười vì tức giận:
“Ai sinh ra đã biết chăm sóc người khác? Con còn chưa được ký hợp đồng chính thức, nghỉ hẳn 15 ngày thì mất việc luôn đấy mẹ biết không?”
Giọng bà lập tức cao vút lên:
“Con nói kiểu gì thế? Mẹ ruột con nằm viện mà con không dành nổi vài ngày ra thăm, sau này còn trông mong gì ở con? Suốt ngày nói bận làm việc, mà có thấy con bỏ ra đồng nào cho gia đình chưa? Sao con không biết nghĩ cho bố mẹ hả?”
Mắng xong một tràng, có lẽ nhớ ra mình vẫn còn phải nhờ vả tôi, giọng bà dịu xuống một chút:
“Con chỉ cần nói với sếp một tiếng thôi mà, nếu con làm việc tốt, quan hệ trong công ty tốt, chẳng lẽ ông ấy không duyệt cho con nghỉ? Chẳng qua là con không biết cư xử thôi!”
Haha, tôi không nên nói chuyện với bà theo lý lẽ bình thường.
Tôi giả vờ thở dài, giọng nói đầy vẻ bất lực và áy náy:
“Mẹ à, không phải con không muốn chăm sóc mẹ. Con cũng muốn ngay lập tức chạy đến bên mẹ. Nhưng… con trai mẹ, cháu ngoại của mẹ, nó cũng bị bệnh rồi. Nó bị viêm phúc mạc truyền nhiễm, không thể không có người chăm sóc. Làm mẹ, con nghĩ mẹ hiểu mà, trái tim con dành cho con trai mình cũng giống như mẹ dành cho Trần Triết Tân vậy.”
Chưa đợi bà nổi điên, tôi đã cúp máy.
Trong vài giây sau khi màn hình điện thoại tối lại, tôi cảm thấy cả người lạnh toát.
Thì ra, đây chính là cảm giác của sự lạnh lùng.
Rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều lời muốn phản bác, nhưng đến cuối cùng, tôi chẳng muốn mở miệng nữa.
Tôi mới đi làm được hai tháng, công việc còn chưa ổn định, mà đã xin nghỉ hẳn nửa tháng?
Sếp tôi ngày mai có thể bảo tôi “nghỉ luôn”.
Mẹ tôi hiểu rõ tình cảnh của tôi, nhưng bà chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh của tôi một giây nào.
Dù tôi có giải thích bao nhiêu cũng vô ích.
Bởi vì bà không phải không hiểu.
Chẳng qua, bà giả vờ không nhìn thấy mà thôi.
05
Tối đến, cuối cùng Trần Triết Tân cũng chịu rời khỏi buổi tiệc tùng huyên náo của mình để gọi điện cho tôi.
“Trần Hiểu Đồng! Chị lại dám bỏ mặc mẹ một mình trong bệnh viện, thậm chí còn không đến thăm lấy một lần? Chị có còn lương tâm không? Công việc quan trọng đến đâu cũng không thể quan trọng hơn mẹ! Mất việc có thể tìm lại, nhưng mẹ chỉ có một mà thôi!”
Đầu dây bên kia, ngoài tiếng gào thét của em trai tôi còn có cả tiếng hò hét của đám bạn hắn, tiếng hát chói tai xen lẫn những tràng cười cợt ồn ào. Không khí náo nhiệt vô cùng.
Tôi vừa tan làm, đang đi siêu thị mua thực phẩm, tiện tay nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng trêu chọc:
“Ồ, vậy là em đang túc trực bên giường mẹ 24/24 sao? Vất vả cho cậu chủ Trần quá rồi đấy.”
Hắn chẳng hề cảm thấy mình vô lý, giọng điệu đầy chính nghĩa:
“Chị biết rõ tôi không ở trong thành phố, không thể làm gì được! Mẹ nằm viện chẳng lẽ chị không có trách nhiệm chăm sóc sao? Chỉ vì chuyện căn nhà mà ngay cả ba mẹ chị cũng bỏ mặc à? Chị lớn lên bằng không khí chắc? Chẳng lẽ ba mẹ không nuôi chị sao?”
“Nếu bận như vậy, sao chị không bỏ tiền thuê người chăm sóc mẹ? Chị kiếm được bao nhiêu tiền mỗi tháng mà lại tiếc chút tiền đó? Chị có còn lương tâm không? Đã làm con cái thì đừng chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ, mà cũng phải nghĩ đến việc báo hiếu. Ba mẹ đang gánh cả đống nợ, ngày nào cũng vất vả, vậy mà chị lại sống ung dung ngoài kia, chị ích kỷ đến mức nào vậy?”
Hắn thao thao bất tuyệt một tràng dài trong điện thoại, như thể đang giảng đạo đức.
Ồ? Cái bài diễn văn này nghe quen thật.
Cậu em trai ngoan của tôi từ khi nào đã lén đăng ký lớp bồi dưỡng “Đạo lý gia trưởng”, học thuộc lòng những lời sáo rỗng để đi giáo dục phụ nữ vậy?
Nếu đã thế, tôi cũng chẳng ngại mà phân tích rõ ràng với hắn:
“Theo như tôi biết, ba căn nhà đứng tên em hiện giờ đều đã được cho thuê, mỗi tháng tiền thuê vượt quá mười nghìn tệ. Nhưng khoản tiền này không hề dùng để trả nợ, mà tất cả đều được gửi vào tài khoản tiết kiệm của em, dành cho đám cưới sau này.”
“Em thương bố mẹ như vậy, chắc hẳn không tiếc chút tiền thuê hộ lý đâu nhỉ?”
Thật buồn cười, rõ ràng có thể dùng tiền thuê nhà để trả nợ, nhưng bố mẹ lại nhất quyết tự ôm khoản vay vào mình, chỉ để tích lũy tiền cho con trai.
Họ muốn tôi thấu hiểu sự vất vả của họ, muốn tôi thương xót họ.
Nhưng thật ra, có những khổ sở là do họ tự chuốc lấy.
Khổ đau luôn tìm đến những người sẵn sàng chịu khổ.
Nếu họ thích chịu khổ như vậy, thì cứ tận hưởng đi, tôi không có hứng thú.
Trong lúc nói chuyện, tôi đẩy xe hàng vào khu thực phẩm tươi sống, đúng lúc gặp quầy thử bánh hạnh nhân. Tôi cắn một miếng, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, thật sự rất tuyệt.
Trần Triết Tân bị tôi chặn họng, lại càng tức giận:
“Chị đừng có so đo với tôi! Tôi là con trai, sau này phải chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già, tôi với chị không giống nhau! Chị rồi cũng sẽ lấy chồng, lúc đó chị thành người ngoài rồi, sao có thể để tài sản nhà mình rơi vào tay kẻ khác được?”
“Nói thật nhé, cũng chẳng ai trông mong gì ở chị đâu. Sau này chị chỉ cần gửi về mỗi tháng bảy, tám nghìn tiền phụng dưỡng, rồi khi bố mẹ ốm đau thì quay về chăm sóc là được. Còn lại, việc chính vẫn do tôi lo.”
Hắn nói hùng hồn, lý lẽ đầy mình, như thể đang ban phát ân huệ cho tôi vậy.
Tôi suýt nữa thì cười thành tiếng.
Một phát ngôn ngu ngốc đến mức khó tin.
Tôi cảm thấy may mắn vì mình không bật loa ngoài, nếu không những người xung quanh chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang nói chuyện với một kẻ thiểu năng.
“Chị có nghe không đấy? Trần Hiểu Đồng——”
Tôi kéo xa điện thoại, tránh xa cái nguồn năng lượng tiêu cực kia, rồi nhàn nhạt đáp:
“Gió to quá, tôi không nghe rõ tiếng chó sủa gì hết!”
06
Tám giờ tối, mẹ tôi đăng một bức ảnh mặc đồ bệnh nhân lên vòng bạn bè, kèm theo dòng trạng thái:
“Nằm viện một mình, nhìn con gái nhà người ta túc trực bên cạnh, thật ấm áp biết bao.”
Bài đăng chưa đến nửa tiếng đã có bảy, tám bình luận quan tâm hỏi han.
Không ngoài dự đoán, điện thoại tôi lại bị họ hàng gọi đến nổ tung.
Người xông vào đầu tiên chính là dì tôi, đòi lại công bằng cho chị gái của mình bằng một giọng điệu đầy chính nghĩa:
“Hiểu Đồng à, giận dỗi cũng phải có giới hạn! Trên đời này làm gì có cha mẹ nào sai chứ? Sao con lại có thể bỏ mặc mẹ mình không quan tâm? Dù em trai con có làm được gì hay không, thì bổn phận làm con gái của con cũng không thể thiếu!”
“Ba mẹ nào cũng có nỗi khổ riêng, đợi đến khi con ở độ tuổi của dì, con sẽ hiểu. Đừng nói là chăm sóc mẹ nửa tháng, dù có phải lo cho mẹ vài năm cũng là điều hiển nhiên. Đừng than công việc mệt mỏi, ngồi máy tính thì có gì nặng nhọc chứ? Đám trẻ các con bây giờ sướng quá hóa lười, chẳng chịu chịu khổ gì cả!”
Tôi gật đầu mạnh mẽ, giọng run run như thể sắp khóc đến nơi:
“Dì ơi, dì không biết đâu! Con lo cho mẹ đến mức sốt cao mất rồi, giờ cả người đau nhức, không thể rời khỏi giường được nữa. Vậy mà Trần Triết Tân còn không cho con về nhà, nói con là con gái đã gả đi thì như bát nước hất ra ngoài rồi! Huhu~~~”
“Dì nói rất đúng, đó là mẹ con, cũng là người chị duy nhất của dì! Sao có thể mặc kệ được chứ! Thế nên dì giúp con đến bệnh viện chăm mẹ hai ngày đi nhé? Khụ khụ… Con cũng rất muốn gửi dì chút tiền bồi dưỡng, nhưng con biết dì sẽ không nhận đâu. Dì là người thấu hiểu khó khăn của nhà con nhất mà… Alo? Alo?”
“Dì ơi, sao dì lại cúp máy rồi?”
Aizz, sao lại không chịu chơi thế chứ?
Tôi chán nản thu điện thoại lại, nằm xuống sàn ôm lấy A Đức, lười biếng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Với đám họ hàng thích xen vào chuyện người khác, cách đối phó tốt nhất chính là dùng lý lẽ của họ để áp dụng lên chính họ.
Dùng miệng để sai khiến người khác thì ai chẳng làm được?
Nhưng bảo họ tự bỏ công sức ra giúp đỡ, thì ai cũng chạy nhanh hơn cả gió.