Nhiếp Chính Thái Hậu - Chương 5
19
“Vậy nên, muội cố tình để Thái tử giả bệnh không thể dậy nổi, chỉ để dụ ra gian tế bên cạnh hắn sao?”
Trong Đông cung, biểu tỷ ngồi đối diện ta, ánh mắt đầy kinh ngạc khi nghe ta nói.
“Uyển Uyển, muội có từng nghĩ rằng, chỉ cần sai lầm một bước, muội và Thái tử sẽ không còn đường lui nữa!”
Quả thật, đây là một nước cờ hiểm.
Ta khẽ nhấp ngụm trà, nhẹ giọng đáp:
“Nhưng không mạo hiểm thì làm sao bất ngờ trừ khử được kẻ phản bội?”
Kiếp trước, Cố Cảnh Dung đã phải chịu cảnh thê thảm vì bị kẻ gian bên cạnh hãm hại.
Khối u độc đó, kiếp này ta nhất định phải sớm loại bỏ.
Ngay từ khi bước chân vào Đông cung, ta đã cân nhắc mọi phương án để lôi ra kẻ phản bội, đồng thời khiến Cố Cảnh Dung tin tưởng phối hợp với ta.
Không ngờ, hắn lại tinh ý nhận ra xung quanh có kẻ mưu đồ bất chính.
Vì vậy, chúng ta đã bàn bạc và phối hợp, dựng lên vở kịch này ngay trong lúc Cố Diễm đắc thế nhất.
Quả nhiên, vì quá nóng lòng muốn kéo Cố Cảnh Dung xuống, Cố Diễm đã để lộ sơ hở.
Ta nhướng mày, nhưng lòng vẫn không khỏi thắc mắc.
Tại sao kiếp này, Cố Diễm lại vội vã như vậy?
20
Thái tử cuối cùng đã được minh oan, còn Hoàng hậu cũng được giải thoát khỏi cảnh giam cầm.
Nghe nói, những bức thư kia thực ra là do Thẩm Triết giả mạo, lấy danh nghĩa của Hoàng hậu.
Hoàng đế tức giận, lập tức hạ lệnh tru di cả nhà Thẩm Triết.
May thay, Thẩm Triết chỉ là một nhánh họ hàng xa của dòng họ Thẩm. Hoàng đế nhân từ, không truy cứu đến gia tộc của Thẩm lão tướng quân.
Để ăn mừng việc Cố Cảnh Dung hồi phục sau cơn bạo bệnh, triều đình tổ chức một buổi cung yến long trọng, mời toàn bộ bá quan văn võ tham dự.
Ngay cả Cố Diễm, người đã lấy cớ cáo bệnh suốt nhiều ngày qua, cũng dẫn theo Tô Thanh Nhi đến dự.
Đã hơn nửa tháng kể từ lần cuối ta gặp Cố Diễm.
Khi tái ngộ, hắn có vẻ càng thêm trầm ổn, trong ánh mắt ẩn chứa sự kiêu ngạo của một người đang có nhiều lợi thế.
Nhận ra ánh nhìn của ta, Cố Diễm quay đầu, khẽ mỉm cười.
Một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại khiến ta bất giác lạnh sống lưng, bàn tay đang cầm ly rượu cũng run lên.
Những ký ức về cái chết thảm khốc kiếp trước bỗng ùa về, như từng nhát dao khắc sâu vào tâm trí.
“Sao vậy?”
Cố Cảnh Dung nhận ra sự khác thường của ta, cúi người hỏi nhỏ.
“Có phải nàng thấy lạnh không?”
Không đợi ta trả lời, hắn đã cởi áo choàng, khoác lên vai ta.
Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi trên cao nhìn xuống, liền cười vui vẻ:
“Xem kìa, Thái tử và Thái tử phi đúng là một cặp tình thâm.”
Ta bị lời nói trêu đùa của Hoàng đế làm cho bối rối, chỉ biết cúi đầu giả vờ thẹn thùng.
Cố Cảnh Dung lại rất tự nhiên, nắm lấy tay ta, đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa để sưởi ấm.
“Ấm hơn chưa?”
Nếu không vì sức khỏe yếu, Cố Cảnh Dung quả thật là một người xuất sắc hiếm thấy.
Sau những tổn thương của kiếp trước, ta đã không còn tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu giữa nam và nữ.
Nhưng hắn lại đối xử với ta rất tốt, khiến lòng ta đôi phần rung động.
Dù biết ta toan tính, hắn vẫn luôn đối đãi ta như một người thê tử yếu đuối.
Thậm chí, ngay cả khi phát hiện ta giấu một con dao nhỏ dưới giường, hắn cũng chỉ cười, không hề trách móc.
Chỉ có lần ta bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, vô thức với lấy dao, hắn lại ôm chặt lấy ta, nhẹ giọng an ủi:
“Uyển Uyển, đừng sợ. Có ta ở đây.”
Tiếng sấm vang rền, ánh sáng trắng lóe lên, chiếu sáng đôi mắt sáng trong và dịu dàng của hắn.
Ta không yêu Cố Cảnh Dung, nhưng ta tin rằng mình có thể đặt niềm tin vào hắn.
21
“Uyển Uyển, lâu rồi không gặp.”
Cố Diễm bất ngờ ấn ta vào sau hòn giả sơn, nở nụ cười mang theo vẻ chế nhạo.
Động tác vùng vẫy của ta đột nhiên khựng lại.
Ngẩng đầu nhìn hắn, một cảm giác quen thuộc xâm chiếm toàn thân ta.
Quả nhiên, Cố Diễm cũng đã trọng sinh!
Hắn nhìn ta chăm chú, như muốn thăm dò hết thảy suy nghĩ trong ánh mắt ta.
Rồi cười khẽ, giọng nói trầm thấp đầy ý vị:
“Ngạc nhiên lắm đúng không? Ta cũng đã trở về.”
“Uyển Uyển, nàng thật nhẫn tâm. Nàng trở về trước, còn giả vờ tình cảm để lừa ta.”
“Chuyện của Thẩm Triết, tất cả đều là nàng và Cố Cảnh Dung cố ý sắp đặt đúng không? Hừ, nàng quả thực đã khiến ta thê thảm.”
Hắn nói vậy, nhưng từng câu từng chữ đều toát lên vẻ thản nhiên, không có chút nào giống như một người đang bị tổn thương.
Không thể phủ nhận, Cố Diễm sau khi trọng sinh càng trở nên thâm sâu, khó đoán hơn trước.
Ta khẽ nhíu mày.
Bất ngờ, hắn vươn tay vuốt qua lông mày và ánh mắt của ta, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu.
Trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia kinh ngạc.
“Kiếp này, nàng thật đẹp.”
“Uyển Uyển, những chuyện trước đây ta không muốn tính toán với nàng nữa.”
“Về sau, ta vẫn cho phép nàng làm phi của ta.”
Nói dứt lời, hắn bất ngờ cúi đầu định hôn ta.
Nhân lúc hắn chưa kịp phòng bị, ta đột ngột nâng chân, đá mạnh vào hạ thân hắn.
Cố Diễm hét lên đau đớn, lùi lại vài bước, ánh mắt sắc lạnh như muốn băm vằm ta thành trăm mảnh.
“Ninh Uyển Uyển!”
Ta không hề nao núng, nghiêm giọng đáp:
“Lục hoàng tử, xin hãy chú ý thân phận của ngươi!”
“Ta là Thái tử phi, là hoàng tẩu của ngươi!”
Đây là hoàng cung, nơi canh phòng nghiêm ngặt, hiện tại hắn không dám làm lớn chuyện.
Cuối cùng, Cố Diễm chỉ để lại một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt đầy thâm ý trước khi xoay người rời đi.
“Ninh Uyển Uyển, ta chờ ngày nàng tự mình đến cầu xin ta.”
22
Cố Diễm sau khi trọng sinh trở nên tàn nhẫn hơn, hành động cũng táo bạo hơn rất nhiều.
Một lần nữa, hắn tìm cách chèn ép Cố Cảnh Dung, nhưng lần này, Hoàng đế vẫn kiên quyết bác bỏ.
Không ai ngờ rằng, hắn lại liều lĩnh đến mức dẫn binh tạo phản, trực tiếp ép cung!
Giữa đêm, Cố Cảnh Dung bị tâm phúc đánh thức vội vàng.
Trước khi rời khỏi Đông cung, hắn với vẻ mặt nghiêm trọng căn dặn ta:
“Nàng phải ở yên trong Đông cung, tuyệt đối không được mở cổng.”
Lời nói đó khiến ta không khỏi bất an, cảm giác chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.
Quả nhiên, không lâu sau, tiếng ồn ào và la hét vang khắp hoàng cung.
Nô tỳ run rẩy quỳ xuống trước mặt ta, thông báo:
“Lục hoàng tử… đã tạo phản!”
Cố Diễm nhanh chóng chiếm được lợi thế vì tướng quân chỉ huy Cấm vệ quân trong thành vốn là người của hắn.
Đội quân của Cố Diễm dễ dàng tiến vào hoàng cung, trong khi binh lực phòng vệ của cung thành đã bị tiêu hao quá nhiều.
Hy vọng duy nhất lúc này là Thẩm lão tướng quân đang trấn giữ biên cương. Nhưng sự việc xảy ra đột ngột, không thể mong ông xuất hiện kịp lúc.
Cố Diễm chọn cách hành động bất ngờ, muốn đoạt ngôi ngay trước khi các phe phái khác kịp ứng cứu.
Kiếp trước, hắn từng nắm quyền thiên tử, tận hưởng vinh hoa phú quý. Kiếp này, hắn thậm chí không buồn che giấu tham vọng, nóng lòng muốn lên ngôi ngay lập tức!
23
Tiếng kêu gào thảm thiết kéo dài suốt đêm mới dần lắng xuống.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Cả Đông cung, ai nấy đều mặt mày tái nhợt, đầy vẻ kinh hoàng.
Cố Diễm… đã thắng.
Cố Cảnh Dung dù kịp dẫn binh tiến vào cung để cứu giá trong đêm, nhưng tất cả đều đã muộn.
Hắn chỉ có thể bảo vệ được Hoàng đế, Hoàng hậu và các phi tần bằng cách đưa họ trốn vào mật đạo.
Nhưng không ngờ, Cố Diễm lại tàn nhẫn đến mức ra lệnh châm lửa, thiêu cháy cả mật đạo, không để ai sống sót.
Ngọn lửa đỏ rực bao trùm, biến mọi thứ thành tro tàn.
Cố Diễm thuận lợi tự xưng là Hoàng đế.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi chiếm được hoàng cung, chính là đến Đông cung để bắt ta.
Cổng Đông cung bị Cố Cảnh Dung hạ lệnh tử thủ, quyết tâm bảo vệ ta đến cùng.
Nhưng lực lượng quá chênh lệch, chỉ nửa tuần trà đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Các thị vệ trong Đông cung đồng loạt rút kiếm, đứng chắn trước mặt ta.
Cố Diễm bước ra từ đám đông, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo:
“Ninh Uyển Uyển, nếu nàng không muốn nhiều người vô tội phải chết vì mình, thì ngoan ngoãn bước ra đây.”
Hắn tự xưng là “Trẫm”, đứng yên tại chỗ, ánh mắt đầy chắc chắn, chờ đợi ta bước tới.
Nhưng ta chỉ đứng im, không hề động đậy, dù chỉ một sợi tóc.
Sự bất động của ta khiến sắc mặt hắn dần chuyển sang giận dữ.
“Ninh Uyển Uyển, đừng không biết điều!”
“Hay nàng quên rằng ta đã từng diệt Ninh quốc của nàng như thế nào?”
Nghe vậy, ta khẽ nhếch môi, ánh mắt không chút lay động, từ tốn đáp lời:
“Ngươi nghĩ rằng cùng một nơi, ta sẽ vấp ngã lần nữa sao?”
Hắn thoáng nghi hoặc, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác.
Ta tiếp tục:
“Cố Diễm, ngươi có biết tại sao ta vẫn ở lại Đông cung mà không rời đi không?”
Lời nói của ta vừa dứt, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Nhưng, đã quá muộn.
“Nghịch tử!”
Một tiếng quát vang lên từ trong Đông cung, uy nghiêm và tràn đầy sát khí.
24
Hoàng đế Cố quốc, người mà ai cũng nghĩ đã chết trong mật đạo, giờ đây lại xuất hiện một cách bình an vô sự.
Ngài bước ra từ sâu bên trong Đông cung, thần thái uy nghiêm, hoàn toàn khác với tin đồn đã mất mạng.
Theo sau ngài là Hoàng hậu cùng các phi tần trong hậu cung, tất cả đều an toàn.
Ánh mắt Cố Diễm nheo lại, nụ cười lạnh hiện rõ trên gương mặt:
“Thì ra, Đông cung lại có mật đạo thông đến hoàng cung!”
Dù từng ngồi trên ngai vàng, kiếp trước hắn chưa từng biết đến mật đạo này, vì trước đây hắn chưa bao giờ phải dùng đến nó.
“Nhưng như thế thì có khác gì đâu?”
“Phụ hoàng, nhi thần đã giết người một lần, thì làm thêm lần nữa có gì khó khăn?”
“Chỉ trách người quá thiên vị Cố Cảnh Dung, còn nhi thần thì không muốn lãng phí thêm thời gian với các người!”
Cố Diễm cười ngạo nghễ, rút kiếm ra, chỉ thẳng vào Hoàng đế, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt.
Hắn tự tin dựa vào binh lực áp đảo, không chút sợ hãi.
Nhưng ngay lúc đó, từ ngoài Đông cung vang lên tiếng bước chân đều đặn, vang vọng như tiếng sấm dậy.
Từng hàng binh sĩ xuất hiện, mang theo cờ hiệu chữ “Thẩm,” bao vây toàn bộ Đông cung.
Sắc mặt Cố Diễm lập tức biến sắc.