Nhiếp Chính Thái Hậu - Chương 3
8
Buổi săn mùa thu năm nay được Hoàng đế tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Không chỉ có quan viên, mà cả phu nhân và nữ quyến cũng được tham gia.
Sống lại một đời, ta cuối cùng cũng đối mặt với Tô Thanh Nhi.
Chính kẻ này là đồng lõa khiến kiếp trước ta rơi vào cảnh nước mất nhà tan.
Giữa đám đông, ánh mắt nàng ta chạm vào ta, lóe lên vẻ khinh thường.
Ta chỉ khẽ nhếch môi, lạnh nhạt dời mắt đi.
Ta không định chủ động gây sự, nhưng nàng ta lại chọn cách khiêu khích trước.
“Công chúa Ninh quốc, được nuôi dưỡng trong cung cấm với ngàn vạn sủng ái, chắc hẳn không giỏi cưỡi ngựa, càng không biết săn bắn như nữ quyến Cố quốc chúng ta.”
“Lần đầu gặp mặt, Thanh Nhi xin tặng công chúa con gà rừng này, để công chúa khỏi phải về tay không.”
Lời nói sắc bén, nụ cười đầy mỉa mai, khiến xung quanh có kẻ che miệng cười trộm.
Trong buổi săn, vì không giỏi cưỡi ngựa, ta cố ý tách khỏi đội, rồi tình cờ chạm mặt Tô Thanh Nhi.
Nàng ta khoác bộ y phục săn bắn gọn gàng, trên tay cầm con gà rừng còn dính máu.
Nụ cười đầy khiêu khích, ánh mắt thách thức.
Lời chế giễu vang lên từ nhóm người đi cùng nàng:
“Không ngờ công chúa Ninh quốc lại không biết cưỡi ngựa.”
“Khi nãy thấy nàng ta lạc đội, cuống cuồng gọi Thái tử, buồn cười chết đi được.”
“Gió lớn, tiếng vó ngựa ồn ào, Thái tử không nghe thấy nàng gọi, bỏ mặc nàng ta luôn.”
“Hừ, ta đã thấy nàng ta chướng mắt từ lâu rồi!”
“Chỉ là một công chúa của tiểu quốc, vốn nên khép nép đến hòa thân, vậy mà lại được Hoàng thượng ưu ái, được chọn người trong lòng giữa các hoàng tử!”
“Tại sao chúng ta, những quý nữ Cố quốc, lại phải nhường nàng ta cơ chứ?”
…
Nghe những lời chế giễu từ xung quanh, Tô Thanh Nhi càng thêm đắc ý, kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn ta.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt nàng đột nhiên cứng đờ.
Sắc mặt nàng lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.
Bởi vì, ta đã kéo căng dây cung, mũi tên nhắm thẳng vào giữa trán nàng.
9
Tiếng hét vang lên không ngừng.
Không ai ngờ rằng ta lại dám kéo cung, nhắm thẳng vào Tô Thanh Nhi.
“Công chúa Ninh quốc!”
“Ninh Uyển Uyển, ngươi định làm gì… a…”
Tô Thanh Nhi sợ đến mức mặt tái nhợt, lắp bắp nói không thành câu.
Nhưng chưa đợi nàng ta dứt lời, mũi tên trong tay ta đã “vút” một tiếng, bay thẳng ra ngoài.
Mọi người đồng loạt kinh hô, mũi tên lướt qua mái tóc của Tô Thanh Nhi, làm rơi chiếc trâm nam trang cài trên đầu nàng.
Tô Thanh Nhi vừa thoát khỏi cái chết, nghiến răng nói lớn:
“Ninh Uyển Uyển, dù ngươi là công chúa Ninh quốc, nhưng đây là Cố quốc! Ngươi sao có thể tùy tiện coi thường sinh mạng người khác?”
“Ngươi cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, trị tội ngươi!”
Ta thong thả thu cung, mỉm cười nói:
“Quý nữ Cố quốc lại dùng cách này để cảm tạ ân nhân cứu mạng sao?”
Tô Thanh Nhi bị ta chọc tức đến mức mặt méo mó, ánh mắt đầy nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu ta đang nói gì.
Ta khẽ nâng cằm, ra hiệu cho nàng nhìn lên cây.
Mọi người theo ánh mắt ta nhìn lên, lập tức đồng loạt hét lên sợ hãi.
Tô Thanh Nhi cũng hoảng hốt, chân tay bủn rủn, suýt ngã khỏi lưng ngựa.
Trên cành cây, mũi tên của ta đã cắm thẳng vào một con rắn độc đang chuẩn bị thò đầu xuống.
Con rắn ấy, vừa nãy nằm ngay phía sau Tô Thanh Nhi.
Lúc này, thân nó còn đang co giật, đuôi quẫy mạnh, phát ra những tiếng rít đau đớn.
Tô Thanh Nhi sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, gương mặt trắng bệch.
Ta cúi đầu nhìn nàng, bình thản nói, vẫn giữ nụ cười trên môi:
“Con gà rừng của tiểu thư, ta không nhận. Còn con rắn này, coi như món quà ta tặng lại tiểu thư.”
Nói xong, ta kéo dây cương, lướt qua Tô Thanh Nhi đang mặt xanh mét, ung dung rời khỏi tầm mắt mọi người.
“Công chúa quả là thiện xạ.”
Một giọng nói thanh nhã cất lên từ trong bóng tối, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hắn đứng đó, dường như đã quan sát toàn bộ quá trình.
Khi thấy ta đến gần, hắn mới từ từ bước ra.
Nhận ra người này, ta lập tức xoay người xuống ngựa.
10
Người khác đến trường săn để săn bắn, còn Cố Cảnh Dung lại giống như đi dã ngoại.
Người của hắn sắp xếp hắn ở một nơi không có dã thú qua lại, thậm chí còn trải sẵn một tấm thảm sạch sẽ trên mặt đất.
Trái cây tươi, rau củ, trà nước được bày biện gọn gàng.
Ta không khách khí, bước một bước lên thảm, mỉm cười nói:
“Thái tử đúng là hưởng thụ, nằm đây phơi nắng thế này.”
Cố Cảnh Dung đối mặt với lời trêu chọc của ta mà không hề tức giận, chỉ ngồi xuống bên cạnh, đáp lời:
“Công chúa giao cho ta nhiệm vụ, chẳng phải chỉ là thả rắn thôi sao?”
“Ta đã hoàn thành, tất nhiên phải rút lui.”
Đúng vậy, con rắn độc kia vốn là do ta bảo hắn sắp xếp trước.
Ta cố ý để xảy ra xung đột với Tô Thanh Nhi trước mặt mọi người, sau đó lại dễ dàng tìm cách thoát thân.
Tô Thanh Nhi vốn sợ rắn, cảm giác hoảng sợ ấy khiến nàng không thể tiếp tục dây dưa với ta.
“Chỉ là, ta rất tò mò, làm sao công chúa biết được tiểu thư nhà họ Tô sẽ chủ động khiêu khích nàng?”
“Và có vẻ nàng biết rất rõ về nàng ta, thậm chí cả việc nàng ta sợ rắn.”
Cố Cảnh Dung chống cằm, ánh mắt nhìn ta có chút dò xét, giọng điệu như vô tình lại đầy ẩn ý.
Ta không nhanh không chậm đối diện ánh mắt hắn, đáp lời:
“Với năng lực của điện hạ, ta tin rằng ngài đã điều tra được chuyện giữa nàng ta và Cố Diễm rồi đúng không?”
Cố Cảnh Dung không phủ nhận, chỉ khẽ nhếch môi như ngầm thừa nhận lời ta.
Ta tiếp tục nói:
“Tô Thanh Nhi xem ta là tình địch, trước đây đã cố tình gửi bức họa đến dịch quán để khiêu khích ta.”
“Dù hiện tại ta đã đính hôn với điện hạ, nhưng nữ nhân luôn có tâm lý thù địch với tình địch cũ, nên chắc chắn sẽ tìm cơ hội gây khó dễ cho ta.”
“Vừa hay, túi thơm mà Cố Diễm tặng ta không có lý do thích hợp để vứt bỏ.”
“Giờ đây ta tranh chấp với Tô Thanh Nhi, trì hoãn việc tìm đội của ngài, lại ‘vô tình’ làm rơi túi thơm, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Còn về chuyện nàng ta sợ rắn…”
“Điện hạ thật không biết thương hoa tiếc ngọc, nữ nhân nào nhìn thấy rắn mà không tái mặt chứ?”
Những lời ta nói, hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Ngay cả việc ta từ bỏ Cố Diễm, cũng vì Tô Thanh Nhi mà sinh lòng oán hận, chọn gả cho Cố Cảnh Dung để báo thù kẻ bội bạc.
Tất cả nghe qua đều dễ dàng khiến người khác tin tưởng.
Nhưng Cố Cảnh Dung chỉ mỉm cười, ánh mắt thâm sâu, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, khiến người khác khó đoán hắn đang nghĩ gì.
Ta khẽ cúi đầu, không mấy bận tâm.
Chỉ cần chúng ta có cùng mục tiêu, thế là đủ.
11
Bên ngoài, cuộc thi săn bắn diễn ra sôi nổi.
Ta và Cố Cảnh Dung lại đang nằm nghỉ, tận hưởng bầu không khí.
Ta thong thả ăn trái cây, còn hắn nhấp từng ngụm thuốc, khung cảnh thật yên bình.
Không biết đã bao lâu, hắn đứng dậy, phủi tay áo, bình thản nói:
“Có lẽ cuộc thi sắp kết thúc rồi, đi thôi.”
Ta hiểu, dù chúng ta không tham gia săn bắn, cũng không thể lộ liễu “nằm thắng” như vậy.
Vì thế, ta đứng dậy theo hắn, cùng giả vờ góp mặt.
Nhưng chúng ta vừa đi được vài bước, từ xa bỗng vang lên tiếng huyên náo.
Ngoài tiếng bước chân hỗn loạn, còn có những âm thanh phì phò kỳ quái vang vọng.
Cố Cảnh Dung ngay lập tức dừng bước, kéo ta lại, thấp giọng cảnh giác:
“Có dã thú.”
Như để chứng minh lời hắn, ngay khoảnh khắc ấy, một con gấu nâu khổng lồ xuất hiện trong tầm nhìn.
Con vật to lớn ấy gầm rú dữ dội, điên cuồng lao về phía chúng ta.
Phía sau nó, một nhóm thị vệ cầm vũ khí hối hả đuổi theo.
Nhìn thấy ta và Cố Cảnh Dung, có người hoảng sợ đến biến sắc, hét lớn:
“Thái tử điện hạ, công chúa, mau chạy đi!”
“Con gấu này đã phát điên, mau tránh ra!”
…
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến người ta rùng mình.
Ngay khi con gấu xuất hiện, ta đã kéo căng dây cung, chuẩn bị tự bảo vệ mình.
Nhưng tiếng gầm của nó vang vọng, đánh thức thêm một con gấu nâu khác gần đó.
Hai con gấu lao đến với tốc độ cực nhanh.
Ta tự tin mình có thể bắn trúng điểm yếu của một con, nhưng hoàn toàn không đủ thời gian để thay mũi tên, nhắm đến con thứ hai.
Cả hai con gấu đều đang áp sát.
Nhóm thị vệ đuổi theo cũng rối loạn, không dám bắn vì sợ ảnh hưởng đến chúng ta, chỉ biết xô đẩy nhau.
Ta siết chặt cung, bàn tay trở nên trắng bệch.
Qua đám đông hỗn loạn, ta nhìn thấy bóng dáng của Cố Diễm và Tô Thanh Nhi đang ẩn mình quan sát.
Sống lại một kiếp, ta từng bước tính toán kỹ lưỡng, chẳng lẽ còn chưa kịp báo thù, đã phải chết thảm dưới móng vuốt dã thú tại trường săn?
Ta không cam lòng!
Sự căm hận sục sôi khiến toàn thân ta run rẩy.
“Hít thở đều, thả lỏng tay.”
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cơ thể mang theo hương thuốc thanh nhã bao phủ lấy ta.
Cố Cảnh Dung đứng sát phía sau, đặt tay lên mu bàn tay ta.
Bằng một tay, hắn rút một mũi tên từ bao tên của ta, nhanh chóng gắn vào cung.
Tay còn lại, hắn giữ chặt tay ta, nhẹ nhàng điều chỉnh hướng.
Chỉ trong chớp mắt, hai mũi tên đồng thời rời khỏi cung, bay vút ra trước mắt ta.
Cả hai mũi tên đều đâm thẳng vào yếu huyệt của hai con gấu nâu, khiến chúng đổ gục xuống đất.
Ta quay lại nhìn hắn, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cố Cảnh Dung vẫn giữ dáng vẻ yếu ớt thường ngày, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại khẽ mỉm cười nhạt:
“Công chúa, ta chưa từng nói rằng ta không biết bắn cung.”
12
Sự xuất hiện bất ngờ của hai con gấu nâu suýt nữa đã gây nguy hiểm đến tính mạng của Thái tử và ta, khiến Hoàng đế Cố quốc nổi trận lôi đình.
Ngài nghiêm khắc trách phạt quan phụ trách trường săn, thậm chí còn trách móc cả nhóm quan viên đi theo.
Sau biến cố này, không khí buổi săn đã hoàn toàn bị phá hỏng. Không còn ai có tâm trạng tổ chức yến tiệc trao thưởng, mọi người đều lần lượt trở về trướng nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi, ta cố ý liếc nhìn chiến lợi phẩm của các đội tham gia.
Giống như mọi năm, đội của Cố Cảnh Dung vẫn dẫn đầu với số lượng chiến lợi phẩm vượt trội.
Cùng lúc, ta bắt gặp Cố Diễm cũng đang kiểm tra chiến lợi phẩm.
Ánh mắt hắn lướt qua thắt lưng trống trơn của ta, sắc mặt lập tức đen lại.
Không thèm chào hỏi, hắn xoay người rời đi, vẻ mặt đầy bực tức.
Rõ ràng, kế hoạch của hắn hôm nay đã hoàn toàn thất bại.
Nhưng ta hiểu rõ con người Cố Diễm. Khi kế hoạch ban đầu không thành, hắn nhất định sẽ nghĩ ra cách khác để bù đắp lợi ích.
Quả nhiên, vào khoảng giờ Hợi, bên ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên tiếng xôn xao.
Ta sai nha hoàn ra ngoài dò hỏi.
Nàng trở về, bẩm báo:
“Công chúa, là tiểu thư nhà Thượng thư vô tình rơi xuống nước. Lục hoàng tử đi ngang qua đã cứu nàng ấy.”
“Hai người toàn thân ướt sũng bị mọi người nhìn thấy. Thượng thư phu nhân khóc ngất tại chỗ, Thượng thư đại nhân quỳ gối trước Hoàng thượng, xin ban hôn để bảo toàn danh dự.”
Hóa ra là vậy.
Kiếp này, không có sự trợ lực của ta, Cố Diễm không thể đạt được ân sủng như kế hoạch.
Hắn buộc phải chọn cách cưới gấp Tô Thanh Nhi, dựa vào thế lực nhà họ Tô để củng cố địa vị.