Nhi Tử Đã Chết Sống Lại Rồi - Chương 4
14
“Mau thành thật khai báo, ngươi rốt cuộc là ai? Việc giả mạo thân phận Trịnh Tuyên để chiếm đoạt tài sản Uy Viễn Hầu phủ, là có người xúi giục hay ngươi chính là kẻ chủ mưu?”
Trình Chiếu nghiêm giọng hỏi.
“Ta là Trịnh Tuyên!” Trịnh Tuyên bị dồn đến cực hạn, đột nhiên lên tiếng: “Ta có chứng cứ!
“Thi thể trong từ đường là của một thợ săn ở thôn Lâm Gia Câu, hắn ngã gãy chân, nhiễm trùng mà chết. Ta đã mua thi thể của hắn, để trong từ đường giả làm thi thể của mình. Đại nhân có thể cho người điều tra.”
Trình Chiếu khẽ dặn dò vài câu với nha dịch đứng bên, sau đó tiếp tục hỏi: “Ồ? Vậy tại sao ngươi phải làm như vậy?”
“Ta… ta chỉ muốn ở bên Yến Nương.” Giọng Trịnh Tuyên nhỏ dần, như thể tự nhận ra hành động của mình là sai trái. “Tổ mẫu không đồng ý, mẫu thân cũng không đồng ý, ta không còn cách nào khác, mới nghĩ đến hạ sách này.”
Mọi người xung quanh ồn ào bàn tán.
Một người không nhịn được lớn tiếng: “Trong nhà không đồng ý ngươi ở cùng nữ tử thanh lâu, vậy ngươi liền phóng hỏa từ đường? Còn giả chết bỏ trốn? Chuyện như vậy cũng có thể xảy ra sao?”
“Vị huynh đài nói đúng.”
Ta khẽ gật đầu cảm ơn người vừa lên tiếng, thầm nghĩ: Phối hợp tốt thật.
“Tuyên nhi từ nhỏ đã được danh nho dạy dỗ nhiều năm, dù không nói tài hoa xuất chúng, nhưng phẩm hạnh luôn đoan chính. Cả kinh thành ai mà không biết?” Ta nhìn hắn, tiếp tục nói.
“Nếu ngươi thật sự là Tuyên nhi, vậy ngươi rời đi hơn một năm không có tin tức, nay đột ngột quay về là vì cớ gì? Đã ở bên nữ nhân ngươi yêu thương, chẳng lẽ về nhà rồi mọi người sẽ không phản đối nữa sao?”
“Yến Nương đã mang thai, nương, vì đứa bé mà hãy tha thứ cho con đi. Con biết lỗi rồi.” Hắn quỳ trước mặt ta, “Nương, con thật sự là nhi tử ruột của người!”
“Không, ngươi không phải.” Ta lùi lại một bước.
“Ngươi quả thật rất giống Tuyên nhi. Tuyên nhi đi quá đột ngột, lại đi trong đau đớn. Vì nhớ thương con trai, ta mới nương tay với ngươi nhiều lần. Nhưng giả thì mãi vẫn là giả. Ngươi không phải Tuyên nhi, nhi tử của ta đã đi rồi.”
Ta dùng chiếc khăn tay đã thấm đầy nước gừng lau mắt, nước mắt rơi không ngừng.
“Đủ rồi! Chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là một trò hề. Người làm mẫu thân như ta, chẳng lẽ lại không nhận ra con trai mình sao?”
15
Thấy Trịnh Tuyên không biết đối đáp thế nào, Yến Nương dập đầu thật mạnh, vang lên tiếng “cộp” một cái. Trên trán nàng đã thấm máu, trông vừa đáng thương vừa yếu đuối.
“Phu nhân, người hận ta, trách ta, dù đối xử với ta thế nào ta cũng chấp nhận.” Nàng nhìn Trịnh Tuyên với ánh mắt thương tiếc. “Thế tử bị ta xúi giục, người đừng giận chàng nữa.
“Cứ tiếp tục như vậy, chỉ tổ làm tổn thương tình cảm giữa hai mẫu tử các người mà thôi.”
Đúng là giỏi thật, vài câu nói đã khiến ánh mắt Trịnh Tuyên nhìn nàng lại tràn đầy nhu tình.
“Phu nhân, người hãy tha thứ cho thế tử đi.” Nàng rơi nước mắt, “Thế tử, chàng sau này nhất định phải hiếu thuận với mẫu thân. Ta và đứa bé sẽ đi trước một bước.”
Nói rồi, nàng lao đầu vào cây cột bên cạnh.
“Yến Nương!” Trịnh Tuyên hét lớn, muốn lao đến ngăn cản, nhưng bị nha dịch giữ chặt.
Đương nhiên, Yến Nương cũng không chết, nàng bị nha dịch bắt lại ngay.
Thấy cảnh này, ta vừa giận vừa buồn cười. Đứa con trai ngốc nghếch này đúng là bị nàng ta nắm trong lòng bàn tay.
Trịnh Tuyên và Yến Nương nhìn nhau đẫm lệ, công đường náo loạn cả lên.
“Trật tự!”
Có người thì thầm vào tai Trình Chiếu, sau đó ông cất cao giọng:
“Bản quan đã cho người phi ngựa đi Lâm Gia Câu điều tra, quả thật có một thợ săn chết vì gãy chân nhiễm trùng vào một năm trước. Nhưng không lâu sau đó, gia đình hắn cùng nhà của một cô nương đã qua đời bàn nhau làm một đám minh hôn, mở quan tài hợp táng. Khi ấy rất nhiều người chứng kiến, quả thật thi thể trong quan tài là của thợ săn đó.”
Trịnh Tuyên như chợt hiểu ra điều gì, lập tức hoảng sợ, òa khóc nức nở. Nước mắt, nước mũi giàn giụa trên mặt, đâu còn vẻ cao quý của một thế tử phủ Hầu năm xưa.
“Nương, con thật sự là Trịnh Tuyên! Nương, con sai rồi.” Hắn vừa khóc vừa bò đến gần ta, nhưng bị nha dịch đè xuống đất, trông vô cùng thảm hại. Hắn miệng vẫn không ngừng lặp lại: “Xin người, con thật sự biết lỗi rồi.”
Yến Nương thì kinh hãi nhìn ta, không ngờ ta có thể tàn nhẫn đến mức không nhận cả Trịnh Tuyên.
16
Chuyện phủ Uy Viễn Hầu bị kẻ mạo danh nhằm chiếm đoạt gia sản nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, suốt nửa tháng mới dần lắng xuống.
Trịnh Tuyên và Yến Nương nhất quyết không nhận tội, nhưng dưới “chứng cứ xác thực”, cả hai bị phán lưu đày đến Nhai Châu, còn phải lao dịch ba năm ở trường muối tại đó.
Khi bản án được công bố, ta đã nhờ Trình Chiếu sắp xếp để gặp riêng Trịnh Tuyên một lần.
Trịnh Tuyên mặc áo tù, tóc tai rối bù, thần sắc chết lặng.
Ta nhìn hắn, nhớ lại dáng vẻ khi hắn mới sinh ra. Khi ấy, hắn nhỏ bé tựa một nắm tay, ta đã tự nhủ sẽ bảo vệ hắn cả đời, để hắn được bình an.
Sau này phu quân tử trận sa trường, ta liền mời danh nho đến dạy hắn học hành, chỉ sợ rằng một ngày hắn sẽ phải ra chiến trường như phụ thân mình rồi tử trận.
Hắn dần trưởng thành, thông minh hiểu chuyện, ai ngờ bỗng dưng thay đổi, như thể đã trở thành một con người khác.
Khi nhìn thấy ta, hắn khẽ gọi: “Nương.”
“Ngươi hối hận rồi, đúng không?” Ta hỏi.
Đôi mắt hắn thoáng sáng lên, rồi lại nhanh chóng u ám.
“Nhưng ngươi chỉ là hối hận, chứ không nghĩ rằng mình đã sai.” Ta khẽ cười.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, khi phóng hỏa từ đường, ngươi có nghĩ đến việc, nửa đêm canh ba, lửa không kiểm soát được sẽ thiêu rụi cả Hầu phủ không?
“Ngươi có nghĩ đến tổ mẫu, mẫu thân, thê tử, và cả hài tử chưa ra đời của ngươi không?” Ta chăm chú nhìn phản ứng của hắn, rồi thất vọng.
“Có vẻ là không.”
Môi hắn mấp máy, nhưng không thốt nên lời.
“Tự lo cho mình đi.”
Trước khi rời đi, ta hỏi hắn: “Ngươi chắc chắn nữ nhân đó mang hài tử của ngươi sao? Khi ngươi ra ngoài sao chép sách, Yến Nương của ngươi không ở yên trong nhà đâu.”
Nghe lời ta, hắn như bị đả kích nặng nề, lẩm bẩm: “Không thể nào, Yến Nương sẽ không như vậy… không thể nào…”
Khi ta bước ra, Trình Chiếu hạ giọng hỏi: “Tẩu phu nhân, người đó thật sự không phải là chất nhi sao?”
Ta biết không thể giấu được ông, nhưng chuyện này giờ đã không còn quan trọng.
“Con trai ta đã chết rồi.” Nói xong, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.
Trình Chiếu thở dài.
17
Sau chuyện này, dưới sự sắp xếp của ta, phủ Uy Viễn Hầu đóng chặt cửa, sống một cuộc đời kín đáo. Ngoại trừ những người thân thiết, chúng ta không giao thiệp với ai bên ngoài.
Con dâu từ chối trở về nhà mẹ đẻ tái giá: “Nương, dù có tái giá thì sao chứ? Trong hào môn thế gia, nhà nào mà không có vài tiểu thiếp thông phòng? Hơn nữa, những người như nương và tổ mẫu, đời này con e khó gặp lại được.”
Nàng cười mãn nguyện: “Con có Cẩn Nhi là đủ rồi.”
Bà mẫu như mất hết tinh thần, thậm chí còn suy sụp hơn cả lúc biết tin Trịnh Tuyên thật sự chết.
Ta bảo con dâu thường dẫn Cẩn Nhi đến chơi với bà mẫu, thời gian trôi qua ắt sẽ khiến bà nghĩ thông suốt.
Dù sao, ba năm lao dịch trôi qua, Trịnh Tuyên vẫn còn trẻ, lại được học hành nhiều năm. Dù không còn phủ Uy Viễn Hầu, chỉ cần hắn chịu làm việc, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục.
Ta giao chuyện quản gia cho con dâu, còn mình thì giống như những quả phụ danh môn khác, ngày ngày ở trong Phật đường chép kinh, cầu nguyện cho 120 mạng người đã mất trong vụ hỏa hoạn đời trước.
Cũng coi như chuộc tội thay cho Trịnh Tuyên.
Một ngày, Thẩm Sơn mang tin tức đến, nói rằng Trịnh Tuyên vừa đến trường muối Nhai Châu không lâu đã xảy ra xung đột với Yến Nương, hắn bóp chết nàng.
Sau đó, Trịnh Tuyên tự nhảy xuống biển, không rõ tung tích.
Ta giữ kín tin này, không nói với bất kỳ ai. Sau khi ngồi lặng lẽ nửa đêm trong Phật đường, ta thắp một ngọn đèn trường minh trước tượng Phật.
Nhiều năm sau, bà mẫu qua đời. Trước lúc lâm chung, miệng bà liên tục gọi: “Tuyên nhi… Tuyên nhi…”
Khi đó, cái tên này đã rất lâu không ai nhắc đến.
Cẩn Nhi đã trở thành một thiếu niên tuấn tú. Nó hỏi ta: “Tổ mẫu, phụ thân con là người thế nào?”
Nó có chút bối rối: “Con hỏi mẫu thân, nhưng người không chịu nói nhiều.”
Ta nhìn khuôn mặt của nó, thoáng thấy bóng dáng của Trịnh Tuyên năm nào.
Ta vừa hồi tưởng, vừa kể lại cho Cẩn Nhi nghe dáng vẻ của Trịnh Tuyên khi còn bé:
“Phụ thân con à, lúc nhỏ rất đáng yêu, đọc sách cũng rất giỏi…”
Hết.