Nhật Ký Truy Thê Của Cún Con Tâm Cơ - Chương 4
17
Nhà họ Thẩm tổ chức tiệc nội bộ, Thẩm Tứ nhân cơ hội này công khai thân phận của tôi.
Tôi chớp mắt: “Nhưng em hơi sợ xã giao.”
Anh không nhịn được cười thành tiếng, giọng nói lơ đãng: “Ừ, em là phần tử khủng bố xã giao.”
Tôi dựa vào lòng anh: “Mà này, anh họ của anh, Thẩm Dư Bạch, anh ta kỳ lạ lắm.”
“Không phải anh ta hại anh bị tai nạn xe đó chứ?”
Đáy mắt Thẩm Tứ lóe lên tia sáng khó hiểu: “Cũng đúng nhưng cũng không đúng.”
Lại đánh đố, tôi véo mạnh vào eo anh.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Vẫn là bộ vest trắng quen thuộc.
Thẩm Dư Bạch cầm ly rượu.
“A Tứ, thật tốt quá.”
Ánh mắt anh ta rơi trên người tôi.
“Cô Hạ thật sự khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Không biết đề nghị lần trước, cô Hạ thấy thế nào?”
“Hay nói cách khác, cô thấy tôi thế nào?”
Mí mắt tôi giật giật, tôi cảm nhận được bàn tay trên eo siết chặt, bản năng sinh tồn cực mạnh: “Không tốt lắm.”
Thẩm Dư Bạch khẽ cười, mang theo chút điên cuồng.
Mọi người xung quanh lặng lẽ xem màn kịch vượt tường này.
Đôi môi mỏng hồng nhạt của Thẩm Tứ cong lên một cách tà mị.
“Anh họ muốn làm tiểu tam à?”
“Anh không có vợ sao?”
“À, quên mất, anh là tên thần kinh, đúng là không có vợ.”
Tôi sững sờ.
Miệng độc thật.
Nụ cười của Thẩm Dư Bạch cứng đờ trên mặt.
Anh ta cố gắng duy trì chút phong độ cuối cùng.
“Người không được yêu mới là người thứ ba.”
“Em dựa vào đâu mà nghĩ cô Hạ thích em chứ?”
“Lý do cô Hạ đến nhà họ Thẩm ban đầu thì em và anh đều rõ.”
Cảm nhận được áp suất xung quanh có chút thấp.
Tôi chủ động nắm tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
“Hừ, anh họ tốn công tốn sức chia rẽ chúng tôi rồi.”
“Chúng tôi đã hôn nát cả miệng rồi.”
Thẩm Dư Bạch: . . .
18
Tiệc tàn, tôi quá mệt, không chịu nổi, liền trở về biệt thự trước.
Thẩm Tứ đi tụ tập với bạn bè của anh.
Đúng là một khi đã bước chân vào hào môn thì khó mà rút lui.
Đến giờ vẫn chưa rõ tình hình cuối cùng của vụ tai nạn xe.
Tôi đắp mặt nạ, lướt điện thoại.
Một tin hot được đẩy lên.
#Cậu ấm quyền quý đêm khuya gặp gỡ người mẫu nổi tiếng
#Cậu chủ nhà họ Thẩm.
Tôi click vào.
Trong ảnh, Thẩm Tứ và cô gái tóc đen dài ôm nhau.
Hơi thở tôi như ngừng lại.
Châu Châu nhắn tin: “Chuyện gì vậy, cún con nhà cậu đi ăn phân rồi à?”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng vẫn chọn tin tưởng anh.
Trong sân biệt thự vang lên tiếng xe thể thao gầm rú.
Thẩm Tứ đột nhiên xuất hiện phía sau tôi.
Tắt điện thoại của tôi: “Bảo bối, đi theo anh.”
Đến tầng dưới.
Vài chiếc siêu xe sang trọng đều chặn ở cửa.
Nhìn vào những khuôn mặt đang mỉm cười.
“Chào chị dâu.”
“Chào buổi tối chị dâu.”
Sắc mặt Thẩm Tứ u ám, anh lôi một người ra khỏi xe.
Ném xuống trước mặt tôi.
Khóe miệng anh nở nụ cười mỉa mai.
Đá vào người đàn ông đang quỳ dưới đất một cái.
“Anh chỉ có một cơ hội.”
Người đàn ông nước mắt nước mũi tèm lem.
Khóc lóc thảm thiết: “Mợ chủ, là tôi to gan lớn mật, muốn bỏ thuốc cậu chủ, sắp xếp người tiếp cận cậu ấy rồi chụp ảnh, xin cô tha thứ cho tôi.”
Những chàng trai đang xem kịch bên cạnh chiếc xe thể thao ríu rít: “Đúng vậy, chị dâu chúng em làm chứng, cô gái đó vừa tiếp cận anh Tứ thì anh Tứ liền như gắn lò xo, lập tức né tránh, bức ảnh là chụp góc chết, chị đừng tin.”
Tôi giật giật khóe miệng.
Tôi đứng trên bậc thang, xoa đầu Thẩm Tứ.
“Được rồi, em biết rồi, em tin anh.”
“Khuya rồi, mau bảo mọi người về nhà đi.”
Thẩm Tứ phất tay với những người phía sau.
Anh ôm tôi, nghiến răng: “Muốn phá hỏng danh hiệu lớp trưởng lớp nam đức của tôi, đáng chết.”
Tôi: . . .
“Chị ơi, em chỉ thích chị thôi.”
Cảm thấy nhịp tim hơi nhanh.
Anh cúi đầu hôn lên môi tôi.
Suốt dọc đường đến phòng tắm.
Tôi đẩy anh ra: “Anh bị trúng thuốc à?”
Anh cởi quần áo của tôi, giọng nói khàn đi vài phần: “Là em quá quyến rũ.”
“Cùng tắm đi, vợ yêu.”
…
19
Sáng hôm sau, tôi xoa xoa cái eo đau nhức, mơ màng nghe điện thoại của Châu Châu.
Giọng nói oang oang của cô ấy lập tức vang lên: “Không phải chứ, cuối cùng cũng tỉnh rồi, hôm qua lại làm chuyện đó với cậu chủ Thẩm cả đêm à?”
Tôi vội vàng cúp điện thoại, muốn ngồi dậy.
Nhưng bị Thẩm Tứ phía sau kéo lại.
Anh cười khẽ: “Chị ơi, bạn chị nói rất đúng.”
“Lần sau còn khóc.”
“Anh cũng sẽ không tha cho em.”
Tôi gạt tay anh đang làm loạn: “Gan thật!”
Tôi phát hiện ra chiếc nhẫn cưới do chính Thẩm Tứ thiết kế trong máy tính của anh, ngày lấy hàng là hôm nay.
Hèn chi tên này vừa ngủ dậy đã ra ngoài.
Cũng không báo cáo cho tôi như mọi khi.
Tôi ở nhà ngủ bù.
Thẩm Tứ đêm qua như con sói.
Tôi tỉnh dậy lần nữa.
Nhận được điện thoại của quản gia, giọng ông ấy có chút run rẩy: “Mợ chủ, cậu chủ xảy ra chuyện rồi.”
20
Xe của Thẩm Tứ và Thẩm Dư Bạch va chạm trên đường.
Như thể có mối thù sâu đậm nào đó.
Cả hai cùng rơi xuống vực sâu.
Tìm thấy chiếc nhẫn dưới đáy vực.
Tôi cố kìm nước mắt.
Cùng đội cứu hộ tìm kiếm hai ngày, không có manh mối nào.
Nhưng lại không liên lạc được với cha mẹ Thẩm.
Tôi nhận ra có lẽ có uẩn khúc trong chuyện này.
Liền quyết định trở về biệt thự.
Mở cửa.
Cảm thấy trong nhà có gì đó khác lạ.
Tôi chạy vào phòng ngủ.
Trên giường, Chu An An lắc lư ngồi dậy.
Trên người mặc áo sơ mi trắng của Thẩm Tứ lấy từ trong tủ quần áo.
Ánh mắt cô ta đầy khiêu khích: “Sao cô lại ở nhà tôi?”
Tôi hơi sững sờ.
Cô ta thành thạo ngồi xuống trước bàn trang điểm mà tôi thường ngồi.
Khuôn mặt dữ tợn hiện lên nụ cười kỳ quái.
“Cô Hạ e là còn chưa biết, căn biệt thự này bây giờ là của tôi, tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm cũng là của ba tôi.”
“Anh A Tứ, đương nhiên cũng là của tôi.”
Cô ta hít sâu vào cổ áo sơ mi trắng.
Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng tôi.
Cô ta cầm bức ảnh đôi của tôi và Thẩm Tứ.
“Bốp” một tiếng ném xuống đất.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Không nói hai lời, tôi tiến lên túm tóc cô ta cho hai cái tát.
Đánh xong, tôi cảm thấy sảng khoái cả người.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, hét lên chói tai, chạy xuống lầu: “Người đâu, người đâu, bán con đàn bà đê tiện này đến phố đèn đỏ cho tôi.”
“Người nhà họ Thẩm đều bị khống chế, tôi xem ai cứu được cô.”
Tôi đứng trên cao nhìn xuống mấy tên vệ sĩ dưới lầu.
Với sức lực của tôi, chắc chắn có thể đè bọn họ ra đất mà chà xát.
Tôi hoạt động cổ tay.
Vừa ấn đầu một tên xuống bàn trà.
Liền nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Mợ chủ, cẩn thận.”
Một bình hoa lao về phía tôi.
Giây tiếp theo, tôi rơi vào một vòng tay quen thuộc, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Bảo bối, xin lỗi, anh đến muộn.”
Tôi ôm chặt lấy anh: “Em biết anh không sao mà!”
Chu An An ngã xuống đất: “Anh A Tứ, anh… không chết?”
Thẩm Tứ kiểm tra tay tôi, đáy mắt anh lóe lên tia đau lòng: “Tay có đau không?”
Thẩm Dư Bạch lắc lư đi tới: “Em thật sự quá đáng rồi.”
Thẩm Tứ lười biếng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Vậy thì anh báo cảnh sát đi.”
“Đồ cẩu độc thân.”
Tôi: . . .
21
Tôi nằm trên ghế sofa, ăn trái cây Thẩm Tứ đút cho.
Nghe anh kể về kế hoạch lần này.
Thẩm Dư Bạch đúng là tên thần kinh, anh ta bị đa nhân cách.
Nhân cách xấu của anh ta đã liên lạc với kẻ phản bội bên trong nhà họ Thẩm.
Ngay cả chính anh ta cũng không biết là ai.
Vụ tai nạn xe hơi được lên kế hoạch sau khi anh ta bị Thẩm Tứ đánh cho một trận và tỉnh táo lại.
Họ quyết định tìm ra kẻ phản bội này.
Ai ngờ vụ va chạm xảy ra, khiến hai nhân cách của anh ta tình cờ hợp nhất hoàn toàn.
Cũng thành công tìm ra kẻ phản bội lớn ẩn náu bên trong tập đoàn Thẩm thị.
Chính là cha của Chu An An, ông ta đã cấu kết với thế lực bên ngoài muốn nắm quyền kiểm soát Thẩm thị.
Tôi có chút uất ức: “Vậy mà anh không nói cho em biết.”
Anh đưa lưỡi lên chạm vào vòm miệng, vừa cười vừa tỏ vẻ giận dỗi: “Anh đã để lại thư cho em, em coi là rác vứt đi rồi.”
Tôi im lặng một lúc.
Lặng lẽ chuyển chủ đề.
Vỗ vỗ mặt anh: “Chú cún nhỏ lắm mưu mô này.”
Anh “Ừm” một tiếng: “Là chú cún nhỏ mà chị thích nhất.”
Tôi xoay chuyển đầu óc, trừng mắt nhìn anh: “Thẩm Tứ, anh nói thật cho em biết, lúc trước anh có thật sự ngốc không?”
Ánh mắt anh đảo nhẹ: “Vẫn còn chút ý thức.”
Tôi: ?
22
Trải qua cầu hôn, đính hôn.
Đêm ngày cưới.
Thẩm Tứ say mèm.
Như thể trở lại lúc ngốc nghếch.
Thật thú vị.
Tôi trêu chọc anh: “Cún con Thẩm ~”
Nhà họ Thẩm đã phong tỏa tất cả tin tức sau đó.
“Hoàn toàn không!” Tôi hoảng hốt: “Anh là đồ lừa đảo.”
Những nụ hôn vụn vặt rơi xuống cổ tôi.
“Không phải nói, đàn ông say rượu thì không được…”
Anh cười khẽ, cắn vào xương quai xanh của tôi như trừng phạt.
Giọng nói khàn khàn vang lên: “Chị ơi, em rất được.”
Tôi: . . .
“Chị ơi, gọi em đi.”
“Bảo bối, khóc to lên.”
…
23
Một ngày nào đó sau này.
Tôi phát hiện ra một cuốn nhật ký thầm mến trong bàn làm việc của Thẩm Tứ.
Mới biết, lý do nhà họ Thẩm tìm đến tôi lúc trước.
Không phải anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là âm mưu đã lâu.
(Hết truyện)