Nhật Ký Truy Thê Của Cún Con Tâm Cơ - Chương 2
6
Thời tiết đẹp nên tôi dẫn Thẩm Tứ đi dạo trong vườn.
Anh đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn người chạy bộ bên ngoài biệt thự đang dắt chó.
Tôi bước tới: “Sao vậy?”
Anh chỉ vào cổ mình: “Tại sao em không có?”
Nhận ra anh đang nói đến vòng cổ chó.
Tôi đã nghĩ về tất cả những chuyện buồn trong hai mươi ba năm cuộc đời, mới có thể nhịn cười.
Tôi dỗ dành: “Vì em rất ngoan, chỉ có cún con hư mới cần xích lại.”
“Chúng ta không cần nhé, nào, chị dắt em.”
Anh vui vẻ nắm chặt tay tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
Việc tẩy não hàng ngày quả nhiên hữu ích.
Lúc ăn cơm, có khách đến biệt thự.
Người đến mặc vest trắng, tôn lên vóc dáng hoàn hảo.
Kính gọng vàng đặt trên sống mũi cao thẳng.
Khóe miệng luôn nở nụ cười say đắm, đúng là ôn nhu như ngọc.
“Cô Hạ, xin chào, tôi là Thẩm Dư Bạch.”
“Là anh họ của A Tứ, tôi đến thăm nó.”
Nhìn thấy Thẩm Dư Bạch, Thẩm Tứ nhíu mày, có vẻ không vui.
Anh đột nhiên vươn tay hất đổ bát cháo trên bàn.
Tôi kêu lên kinh ngạc: “Đừng động, tôi gọi người đến dọn.”
Thẩm Tứ nhìn chằm chằm Thẩm Dư Bạch.
Thẩm Dư Bạch khẽ cười: “A Tứ vẫn nghịch ngợm như hồi nhỏ.”
Nhận thấy Thẩm Tứ dường như rất không thích người đột nhiên xuất hiện này.
Tôi tự biên tự diễn một câu chuyện tình thù trong gia tộc hào môn.
Vừa định lấy cớ đưa Thẩm Tứ lên lầu.
Bất ngờ bị Thẩm Dư Bạch nắm lấy cổ tay.
Anh ta lấy ra chiếc khăn tay màu đen tuyền, định lau mặt tôi: “Cô, trên mặt cô có bụi.”
Tôi lùi lại một bước: “Anh Thẩm, việc này không thích hợp.”
Anh ta cười nói: “Xin lỗi, là tôi đường đột.”
Anh ta nheo mắt, nhìn Thẩm Tứ: “Nhưng mà, em họ bây giờ chắc sẽ không để tâm đâu.”
“Cô Hạ ở đây, thật là đáng tiếc.”
“Hay là. . .”
Đột nhiên tôi bị kéo vào lòng.
Thẩm Tứ nhìn chằm chằm Thẩm Dư Bạch một cách hung dữ, như một con chó dữ đang bảo vệ thức ăn.
Giọng nói trầm thấp đặc trưng của anh, mang theo vài phần lạnh lẽo: “Cút.”
May mắn là quản gia đã kịp thời đến, mời anh ta ra ngoài.
Giây tiếp theo, Thẩm Tứ – người vừa ôm chặt tôi, ngã xuống đất.
7
Thẩm Tứ đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ kết luận là do bị kích động.
Cục máu đông trong não anh đang tan dần.
Chẳng lẽ vụ tai nạn xe của anh có liên quan đến người anh họ Thẩm Dư Bạch?
Tôi ngồi bên giường anh, cố gắng diễn vai một người vợ đảm đang.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh từ từ mở mắt.
“Em tỉnh rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?”
Anh nhìn tôi khịt mũi rồi quay mặt đi.
Tôi chọc anh: “Giận dỗi cái gì?”
Anh ngồi dậy, mím môi, ôm ngực, vẻ mặt đau khổ: “Chị ơi, sao chị lại để anh ta nắm tay chị?”
“Chị không phải nói em là cún con duy nhất của chị sao?”
Nghe anh trách móc, tôi nghĩ đến mẹ Thẩm còn ở ngoài cửa, tôi theo bản năng bịt miệng anh lại: “Phải phải phải, chỉ có mình em thôi, chuyện này là bí mật của hai chúng ta, không được nói cho ai biết, nghe chưa?”
Nếu để nhà họ Thẩm biết tôi coi cậu chủ của họ như cún con, chuyện này còn ra thể thống gì.
Bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Thẩm Tứ, tôi theo bản năng rùng mình.
Anh kéo tôi ra bồn rửa tay, cẩn thận rửa tay cho tôi.
Vừa lẩm bẩm: “Rửa sạch mùi của con chó khác.”
Tôi: . . .
8
Ngủ một giấc đến tối, mở mắt ra, tôi lờ mờ đi xuống lầu.
Biệt thự tối om, tôi gọi Thẩm Tứ.
Nhưng không ai trả lời.
Nhìn thấy anh nằm trên ghế sofa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trong không khí thoang thoảng mùi rượu.
Nhìn thấy trên bàn vài chai rượu đã mở nắp và uống gần hết.
Tôi chìm vào suy tư.
Tôi vươn tay vỗ vỗ mặt anh: “Thẩm Tứ, tỉnh dậy.”
Giây tiếp theo, một trận trời đất quay cuồng.
Người vốn đang say rượu nắm chặt cổ tay tôi, đè tôi xuống ghế sofa.
Anh cười ngây ngô: “Chị ơi.”
Tôi đẩy anh ra: “Rượu đâu ra vậy?”
Anh chớp chớp mắt: “Quản gia đưa.”
Đầu óc tôi nhanh chóng hoạt động.
Mấy ngày nay quản gia có đưa đến nhà một số thứ kỳ lạ.
Chắc là do mẹ Thẩm chỉ thị.
Một suy đoán táo bạo xuất hiện trong đầu tôi.
Nhà họ Thẩm gấp gáp tìm vợ cho Thẩm Tứ trong tình trạng này.
Chẳng lẽ là thấy anh tàn phế rồi, nên muốn nhanh chóng luyện lại một cái acc mới.
Cơn đau nhói ở cổ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Thẩm Tứ không hài lòng cắn nhẹ vào cổ tôi: “Chị đang nghĩ gì vậy?”
“Cũng không cười với em.”
Môi mỏng của anh áp sát tai tôi: “Chị ơi, quản gia nói chị là vợ của em.”
“Thật sao?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt anh trầm xuống: “Vậy em có thể hôn chị không?”
Người này bình thường trông vô hại, nhưng khi áp sát lại thì cả người toát ra khí chất nguy hiểm.
Khuôn mặt này, thật sự quá quyến rũ.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào môi mỏng của anh, rồi lập tức lùi lại.
Anh cúi đầu nhìn tôi: “Chị ơi, ngọt quá.”
“Thích quá.”
Mặt tôi đỏ bừng: “Dậy mau, nặng chết đi được.”
Hơi thở bị cướp đoạt.
Tôi đẩy anh ra.
“Ai dạy em thò lưỡi hả?”
Con ngươi ẩm ướt của anh đảo nhẹ, trông vô cùng ngây thơ: “Hửm? Không được sao?”
Tôi đứng dậy, ấn anh xuống ghế sofa.
Bắt đầu tẩy não anh: “Ngoan, cún con nghe lời mới có thưởng, biết chưa?”
Anh gật đầu lia lịa, dường như tôi có thể nhìn thấy cái đuôi phía sau đang vẫy hưng phấn.
9
Thẩm Tứ say rượu ngủ rất say.
Tôi tranh thủ ra ngoài để về nhà một chuyến.
Nhà vẫn bình yên, ông già còn béo lên vài cân.
Chuẩn bị rời đi thì bị một thiếu niên mắt đỏ hoe, đầu tóc rối bù, có bảy phần giống tôi ôm chầm lấy.
“Huhu huhu, chị ơi, có phải bọn họ ép chị không, em nghe hết rồi, Thẩm Tứ chính là ác quỷ, ai gặp cũng sợ.”
“Anh ta không làm gì chị chứ? Chị ơi, chị đừng về nữa, để em giả gái thay chị vào cái hang rồng hang hổ đó.”
Tôi giật giật khóe miệng rồi ấn cậu em trai ngốc nghếch này xuống ghế: “Chị ổn, đừng khóc nữa, em chăm sóc ba cho tốt.”
Vừa ra khỏi cửa.
Một chiếc xe sang màu đen chạy đến.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Thẩm Dư Bạch mỉm cười, sắc mặt lại có chút u ám: “Cô Hạ, không bằng lên xe chúng ta nói chuyện về em trai cô?”
Tôi nghiến răng, lên xe.
“Cô Hạ yên tâm, tôi không có ác ý.”
“Cô cũng biết, bây giờ Thẩm Tứ như vậy, chúng tôi đều thấy rất tiếc.”
“Sau này nhà họ Thẩm ai làm chủ còn chưa biết chừng đâu.”
Nói xong, anh ta đưa ra một lọ thuốc nhỏ, ánh mắt sau cặp kính sắc bén.
“Cô Hạ là người thông minh, dùng nó, đổi lại em trai cô bình an vô sự, thế nào?”
Mãi đến khi xe từ từ chạy vào biệt thự, tôi mới hoàn hồn.
Thẩm Tứ đã đứng đợi tôi ở cửa từ sớm.
Nhìn thấy Thẩm Dư Bạch trong xe, sắc mặt anh lạnh xuống.
Quay đầu bỏ đi.
Tôi vừa định đuổi theo.
Thẩm Dư Bạch phía sau thở dài một tiếng: “Thẩm Tứ luôn như vậy, hay nổi nóng vô cớ.”
“Tính tình thất thường, cô Hạ thật sự vất vả rồi.”
“Không giống tôi…”
Tôi liếc anh ta một cái.
Trà xanh chết tiệt.
10
Tìm được Thẩm Tứ thì anh đang trốn trong tủ quần áo.
Dù thế nào cũng không chịu ra.
“Thẩm Tứ?”
“A Tứ?”
“Cún con?”
“Bảo bối?”
“Ra đi mà, đừng giận nữa.”
“Hôm nay là ngoài ý muốn, chị thật sự không phải đi gặp anh ta.”
Sắc mặt anh có chút tái nhợt, buông lời tàn nhẫn.
Muốn tự nhốt mình đến chết.
Để tôi mất đi chú cún ngoan ngoãn đẹp trai nhất trên đời.
Tôi im lặng một lúc, hít sâu một hơi, không chấp nhặt với kẻ ngốc.
“Em muốn thế nào mới chịu ra?”
Anh suy nghĩ một lúc, ngón tay thon dài chỉ vào đôi môi đỏ mọng của mình.
“Thưởng cho em một trăm lần.”
Tôi giữ nụ cười: “Được.”
“Ra nhanh lên.”
Anh bước ra ôm tôi vào lòng, giọng nói lạnh hơn vài phần: “Chị là của em.”
Lúc này, tôi cảm thấy thân nhiệt của anh có chút không đúng.
“Em sốt rồi.”
Vừa dứt lời, anh lại ngất xỉu trước mặt tôi.
Tôi luống cuống tay chân rồi đưa anh vào bệnh viện do nhà họ Thẩm mở.
Nhìn Thẩm Tứ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, tôi có chút lo lắng.
Vị bác sĩ già gọi tôi vào.
Ông ấy đeo kính lão, thở dài một tiếng: “Không có gì đáng ngại, vẫn là vấn đề máu đông.”
“Cái cổ này…”
Trên xương quai xanh trắng nõn của Thẩm Tứ là vết cắn đỏ do tôi cắn hôm qua.
Tôi có chút chột dạ.
Bác sĩ già vuốt râu: “Người trẻ tuổi, vẫn nên tiết chế, cái thân thể này bây giờ không chịu được đâu…”
Tôi: . . .
Tôi hơi thương hại liếc nhìn Thẩm Tứ đang hôn mê.
Anh ho nhẹ, phát ra tiếng phản đối không lời.
Thẩm Tứ: ?