Nhật Ký Của Chồng - Chương 4
1
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Cẩm Niên.
Cô ấy bước vào nhà dưới ánh nắng mùa hè, mang theo tiếng cười rộn ràng.
Rực rỡ đến mức không chân thực.
Nhưng bên cạnh cô ấy còn có một chàng trai khác.
Chướng mắt vô cùng.
Tôi chỉ gật đầu với cô ấy rồi rời đi.
Thậm chí còn không mở miệng chào hỏi.
Tôi đã sớm nghe chú Tống nhắc về con gái ông.
Chú rất cưng chiều cô ấy.
Nhìn thấy cô ấy rồi, tôi cũng muốn cưng chiều cô ấy.
Nhưng tôi không xứng.
Ít nhất là bây giờ, tôi không xứng.
Tôi có thói quen viết nhật ký.
Có lẽ, Tống Cẩm Niên mãi mãi cũng không biết—
Cuốn nhật ký đầu tiên của tôi, và cây bút máy đầu tiên, đều là cô ấy tặng.
Cô ấy có rất nhiều đồ dùng học tập.
Những thứ không dùng đến, cô ấy gom lại, nhờ chú Tống gửi cho bọn trẻ nghèo chúng tôi.
Lúc nhận được những cuốn vở in hình thiếu nữ dễ thương, tôi đã sững sờ thật lâu.
Trong đó, có một cuốn là nhật ký của cô ấy.
Tôi biết đọc nhật ký của người khác là không đúng.
Nhưng tôi thực sự không cố ý.
Đó là cuốn duy nhất trông bình thường, không có họa tiết sặc sỡ.
Mở ra trang đầu tiên, là nét chữ mềm mại của cô ấy—
“Ngày 1 tháng 9, trời nắng.
Bắt đầu năm học mới, mình mua một cuốn sổ, phải chăm chỉ viết nhật ký thôi!
Hy vọng năm nay điểm số sẽ tăng lên một chút.
Ba nói, dù chỉ tăng một hạng, cũng sẽ đồng ý cho mình đi Nepal cùng Tiểu Ngô!
Mình nhất định làm được, cố lên!”
Cuốn nhật ký dày, nhưng cô ấy chỉ viết đúng một trang.
Mà chuyến đi Nepal đó, chắc hẳn cô ấy đã đi rất nhiều lần rồi.
Tôi như một kẻ khát khao chạm tới câu chuyện cổ tích mà mình vĩnh viễn không thể bước vào.
Trong một khoảnh khắc điên rồ, tôi cầm lấy cây bút máy màu đỏ rượu của cô ấy, viết tiếp vào trang thứ hai.
Như thể làm vậy, tôi có thể kết nối với thế giới của cô ấy nhiều hơn một chút.
2
Tôi và chú Tống vẫn luôn giữ liên lạc.
Thỉnh thoảng tôi đến nhà ông, nhưng rất ít khi gặp cô ấy.
Tôi cười nhạo bản thân, đúng là mộng tưởng hão huyền.
Nhưng không cam tâm.
Không cố gắng, sao biết mình có thể đứng bên cạnh cô ấy hay không?
Rồi ông trời lại trêu đùa tôi một cách tàn nhẫn—
Nhà họ Tống phá sản.
Chú Tống bị chính người tin tưởng nhất phản bội.
Tôi đã dốc toàn bộ vốn liếng và các mối quan hệ để cứu nhà họ Tống.
Chú Tống nói, ông không thể nhận món ân tình này.
Tôi hèn hạ, vô sỉ, mở miệng cầu hôn cô ấy.
Chú Tống không đồng ý.
Là Tống Cẩm Niên đẩy cửa bước vào, nói rằng cô ấy bằng lòng.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn cô ấy.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân cô ấy, lúc ấy mới dám nói lời cầu hôn.
Tôi đánh cược.
Và tôi thắng.
Nhưng tôi không thể tha thứ cho chính mình.
Ngày cưới, cô ấy khoác lên chiếc váy trắng, giống như một nàng công chúa bước về phía tôi.
Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ—
Truyện cổ tích thành hiện thực rồi sao?
Nhưng tôi không phải hoàng tử cao quý.
Cũng không phải hiệp sĩ chính trực.
Tôi chỉ là một kẻ hầu khát khao cô ấy từ lâu.
Làm sao để cô ấy biết—
Chỉ cần cô ấy muốn, tôi có thể làm nô lệ của cô ấy cả đời.
Mọi người đều chúc phúc cho tôi.
Không ai phát hiện—
Bàn tay tôi siết chặt bên hông đã run rẩy không kiểm soát.
3
Tối đó, dưới ánh đèn, tôi nhìn khuôn mặt mộc mạc của cô ấy.
Cả người như bị thiêu đốt.
Cô ấy rất căng thẳng.
Ánh mắt nhìn tôi đầy lẩn tránh.
Làm sao tôi có thể nhẫn tâm chạm vào cô ấy?
Tôi cố gắng trấn an cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ tôi.
Nhưng dường như không có tác dụng.
Quan hệ giữa chúng tôi trở nên xa lạ, khách sáo.
Không tiến triển chút nào.
Cô ấy thích du lịch, tôi chưa từng hỏi đến hành trình của cô ấy.
Chỉ có một lần, cô ấy ra ngoài, quên thu quần áo phơi ngoài ban công.
Nhắn tin nhờ tôi đem vào phòng.
Tôi chạm vào lớp vải mềm mại đó—
Đáng xấu hổ mà cứng lên.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ—
Cô ấy có nhiều món tương tự thế này, mất một cái chắc sẽ không phát hiện đâu nhỉ?
Lòng tham của con người là vô tận.
Tôi nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Nếu cô ấy phát hiện, đến tìm tôi đối chất—
Tôi sẽ mặc kệ tất cả.
Nhịn quá lâu, tôi cảm giác mình sắp trở thành kẻ biến thái rồi.
Nhưng cái cô gái ngốc nghếch này—
Thật sự chưa từng phát hiện ra.
4
Cho đến hôm đó.
Cô ấy về nhà, gọi điện cho luật sư, hỏi về thủ tục ly hôn.
Có lẽ cô ấy không biết tôi ở nhà.
Cô ấy nói chuyện thản nhiên trong phòng khách.
Chia tài sản thế nào, bồi thường ra sao…
Tôi dựa lưng vào cửa, thần trí tê dại.
Tôi chỉ muốn lao ra, quỳ xuống cầu xin cô ấy.
Đừng ly hôn.
Đừng rời xa tôi.
Cứ xem như thương hại tôi đi, làm ơn, đừng bỏ tôi lại.
Khi phòng khách trở nên yên tĩnh, tôi mới nhận ra—
Mặt mình đã ướt đẫm nước mắt.
Tôi biết mình cố chấp, biết mình điên rồi.
Những gì tôi muốn, tôi có thể liều mạng để đạt được.
Nhưng yêu cô ấy…
Cô ấy không chấp nhận.
Tôi cũng không thể làm gì.
Tôi tự nhốt mình trong phòng, không để cô ấy phát hiện.
Chỉ nghe tiếng bước chân cô ấy thoáng lướt qua phòng khách.
Nghe cô ấy khe khẽ hát.
Như thể rời xa tôi, là một sự giải thoát.
Tôi như chết đi một lần.
Ba năm ngày cưới sắp đến rồi.
Sao cô ấy lại nhẫn tâm rời đi lúc này?
Tối đó, tôi lấy lý do vòi sen bị hỏng.
Mượn phòng tắm của cô ấy.
Cô ấy ngồi trên giường, đắp mặt nạ.
Mặc váy ngủ lụa trắng tinh.
Cực kỳ cám dỗ.
Nhưng cô ấy lại hoàn toàn không đề phòng tôi.
Trong phòng tắm, còn lưu lại hương thơm của cô ấy.
Bên cạnh giỏ quần áo—
Là bộ đồ cô ấy vừa thay ra.
Máu dồn hết xuống dưới.
Tôi không thể suy nghĩ gì nữa.
Rời đi, tôi mang theo một món đồ của cô ấy.
Cô ấy nhất định sẽ phát hiện.
Bắt buộc phải phát hiện.
Về đến phòng, tôi ghi lại chuyện này vào nhật ký.
Đặt cuốn nhật ký trên bàn.
Cài giữa trang đầu bằng cây bút máy màu đen viền vàng.
Là quà kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi.
Nếu cô ấy tìm bút, sẽ thấy cuốn nhật ký.
Nếu lật ra xem—
Sẽ thấy toàn bộ lời tỏ tình của tôi.
Tôi mong được thấy cô ấy tức giận.
Nụ cười khách sáo của cô ấy không còn thỏa mãn tôi nữa.
Tôi muốn thấy cô ấy giận dữ, thấy cô ấy khóc.
Muốn nghe cô ấy gọi tên tôi bằng giọng mềm mại nhất.
5
Ba năm ngày cưới, tôi tặng cô ấy một chuỗi ngọc trai.
Nửa năm trước, tôi đã nhờ một nghệ nhân Pháp đặt làm riêng.
Thế gian chỉ có một chiếc duy nhất, mới xứng đáng với cô ấy.
Tôi lo sợ—
Lo rằng cô ấy sẽ đưa ra một tờ đơn ly hôn, nói rằng đó là món quà dành cho tôi.
May mắn thay.
Cô ấy nói mình không chuẩn bị gì cả.
Trên mặt cô ấy, tôi nhìn thấy một tia áy náy.
Có lẽ… tôi vẫn còn cơ hội.
Trong bữa tối, tôi quyết định dẹp công việc sang một bên, đưa cô ấy về thăm chú Tống.
Có người nhà bên cạnh, cô ấy sẽ không xa cách tôi như vậy.
Tối hôm đó, tôi cố tình uống thêm vài ly cùng chú Tống.
Tận dụng men rượu để có đủ dũng khí thổ lộ tình cảm.
Nhưng cô ấy vẫn phản kháng khi tôi chạm vào.
Thậm chí còn nói tôi biến thái.
Như thể bị lột trần để chế giễu, toàn thân tôi lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Tôi không tìm được một lời nào để phản bác.
Vì tôi biết—
Sự chiếm hữu của tôi dành cho cô ấy, từ lâu đã méo mó.
Một câu nói đơn giản của cô ấy—
Tựa như bản án tử hình dành cho tôi.
Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ rời đi.
6
Trời biết, lúc chú Tống bảo tôi rằng cô ấy đã về trước—
Tôi đã vui mừng đến mức nào.
Tôi tra cứu thông tin chuyến bay, căn đúng thời gian để gọi điện cho cô ấy.
Mưa lớn như thế.
Tôi nhất định phải đi đón cô ấy.
Hai năm trước, cô ấy đi du lịch một mình.
Trở về mà không báo tôi.
Cả người ướt đẫm vì dầm mưa.
Tôi vừa lo vừa giận.
Cô ấy thà chịu ướt mưa, còn hơn là gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
Tôi ghét bản thân vô dụng.
Nhưng lần này sẽ không như vậy.
Lúc tôi bước về phía cô ấy, tôi đã nhìn thấy sự vui mừng trong mắt cô ấy.
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả—
Trên xe, cô ấy chủ động hôn tôi!
Là vì thấy tôi ướt mưa mà thương xót sao?
Nếu đúng vậy, tôi có thể dầm mưa mỗi ngày!
Tối hôm đó, cứ như một giấc mơ.
Cô ấy ngoan ngoãn, dịu dàng.
Còn bắt tôi làm lại trước mặt cô ấy.
Nói rằng đây là hình phạt.
Nếu đây là trừng phạt—
Tôi muốn bị trừng phạt mỗi ngày!
…
Sau đó, tôi dùng mọi cách để dỗ dành cô ấy.
Đến mức cô ấy khóc thút thít, giọng mềm mại gọi tên tôi, cầu xin tôi tha cho cô ấy.
Nói rằng chúng tôi còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.
Tôi ôm lấy cô ấy đang ngủ say, hốc mắt cay xè.
Đây… có phải là lời hứa của cô ấy dành cho tôi không?
Phải.
Chắc chắn là vậy.