Nhật Ký Của Chồng - Chương 3
09
Tôi lén đặt vé máy bay về mà không nói với Trần Thuật.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng—
Vừa đáp xuống sân bay, trời đổ mưa xối xả.
Tôi đang gọi xe thì điện thoại reo lên.
“Niên Niên, ba nói em đã về rồi?”
Chết tiệt!
Ba tôi bán đứng tôi rồi!
Tôi ấp úng, cố nghĩ cách chối.
“À, đúng rồi, em… cái đó—”
“Em đợi ở sân bay, anh đến ngay.”
“… Được thôi.”
Điện thoại ngắt.
Tôi nhìn ra ngoài lớp kính, bóng cây chao đảo trong màn mưa.
Nhớ lại lần trước, tôi đi du lịch về.
Mùa hè, cũng là một cơn mưa lớn thế này.
Tôi vất vả lắm mới bắt được xe về khu chung cư.
Chạy vội vào thang máy, nhưng cả người vẫn ướt sũng.
Về đến nhà, Trần Thuật nhìn thấy tôi, chân mày nhíu chặt.
Trông có vẻ không vui.
Đợi tôi thay quần áo xong bước ra, anh ấy đưa tôi một cốc trà gừng nóng.
Bình thản nói:
“Lần sau báo anh trước, anh đi đón em.”
Nhưng khi ấy, tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi không đủ thân thiết.
Ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn ra, chúng tôi chẳng là gì của nhau.
…
Trần Thuật không để tôi phải chờ lâu.
Có lẽ ba tôi đã nói với anh ấy số hiệu chuyến bay.
Giữa cơn mưa gió, anh ấy che một chiếc ô đen, ngược chiều gió tiến về phía tôi.
Đế giày giẫm xuống vũng nước, ống quần ướt đẫm, dính sát vào da.
Khi tán ô hơi nghiêng đi, lộ ra đường nét lạnh lùng, sắc bén của anh ấy.
“Xin lỗi, anh đến muộn.”
Trái tim tôi bỗng chốc rung lên.
Tôi khẽ nhấc váy, chui vào dưới ô.
“Không muộn.”
…
Trên đường về xe, anh ấy nghiêng ô hẳn về phía tôi, để mặc quần áo mình ướt sũng.
Anh cởi áo vest, nhưng chiếc sơ mi bên trong cũng đã dính chặt vào người.
Cơ bắp rắn chắc lờ mờ lộ ra qua lớp vải mỏng.
Trong hộc xe có một chiếc khăn lông sạch, tôi với tay lấy, định giúp anh ấy lau nước mưa.
Trần Thuật khựng lại, lúng túng nhận lấy khăn.
“Anh tự làm được.”
Lại né tránh tôi.
Rõ ràng đã ướt đến mức này rồi.
Tôi không nhịn được, nắm lấy cổ áo anh ấy, mạnh mẽ ra lệnh:
“Ướt hết rồi, cái này cũng cởi ra đi.”
Anh ấy đột nhiên ngẩng lên, trong mắt thoáng qua một tia hoảng loạn.
“Không cần đâu, sắp về đến nhà rồi.”
“Cần! Nếu anh không cởi, em giúp anh.”
Nói rồi, tôi nhích người đến ghế lái.
Không gian trong xe chật hẹp, anh ấy phải điều chỉnh ghế lại.
Tim tôi đập như trống dồn.
Ngón tay chạm vào khuy áo sơ mi của anh ấy.
Bất chợt, tôi phát hiện—
Nhịp tim anh ấy cũng nhanh như vậy, giống như mất kiểm soát.
Trần Thuật ngửa đầu, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn tôi không chớp.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi cúi xuống—
Khẽ hôn lên môi anh ấy.
Anh ấy cứng đờ, hai tay hơi giơ lên, không dám động đậy.
Hôn rồi.
Đã vậy thì…
Tôi mặt dày, hôn lên cằm anh ấy.
Đến khi môi tôi chạm vào yết hầu của anh ấy—
Cả người Trần Thuật run lên.
Tiếng thở dốc trầm thấp thoát ra khỏi cổ họng.
Giây tiếp theo, anh ấy giữ chặt gáy tôi, hôn sâu xuống.
Mưa lớn đập rào rào vào cửa kính xe.
Ánh đèn đường mờ ảo, không soi rõ được cảnh tượng bên trong.
Chỉ có bóng cây đổ nghiêng, như đang thầm thì điều gì đó.
Trần Thuật hoàn toàn mất kiểm soát.
Mạnh mẽ, gần như cướp đoạt.
Đầu óc tôi quay cuồng, lưng bị ép vào vô lăng, đau nhức.
Đến khi anh ấy buông tôi ra, hơi thở gấp gáp, môi tôi đã tê dại.
Anh ấy ôm chặt tôi, giọng khàn đặc:
“Xin lỗi—”
Tôi vẫn còn mơ màng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ—
“Về nhà trước đã.”
10
Trần Thuật lái xe về nhà với tốc độ rất nhanh.
Vừa đến nơi, anh ấy bảo tôi đi tắm trước.
Khi tôi ra ngoài, anh ấy đã thay quần áo và nấu xong bữa tối.
Tôi mở tủ rượu, chọn một chai vang đỏ.
Quay người hỏi Trần Thuật:
“Anh có muốn uống không?”
Anh ấy liếc nhìn tôi.
“Em muốn uống à?”
Tôi giải thích:
“Chủ yếu là vì em thấy, anh uống rượu vào thì sẽ bạo dạn hơn một chút.”
Như hôm đó, chủ động thừa nhận đã lấy váy ngủ của tôi.
Tối nay, anh phải chủ động thừa nhận anh thích tôi.
Trần Thuật gật đầu.
“Được, vậy anh uống với em.”
…
Trên bàn ăn, anh ấy rót cho tôi nửa ly rượu vang.
“Tại sao không đợi anh đi đón?”
“Vì nhớ anh chứ sao.”
Động tác của Trần Thuật khựng lại.
Như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Tôi mạnh dạn hỏi anh ấy:
“Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”
Anh ấy rất nghiêm túc gật đầu.
…
Cả bữa ăn, đồ ăn chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng rượu thì uống quá nửa.
Không biết do hơi men hay do ánh mắt anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, mà mặt tôi nóng bừng.
Tôi không ngừng nhớ lại nụ hôn trong xe ban nãy.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Trần Thuật cắt một đĩa trái cây, ngồi bên cạnh nhìn tôi ăn.
Ánh mắt gần như muốn xuyên thấu tôi.
Nhưng người thì lại ngồi ngay ngắn, quy củ.
Ngón tay đặt trên đầu gối khẽ cử động.
Tôi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:
“Muốn nắm tay à?”
Trần Thuật nhìn tôi, ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi lập tức nắm lấy tay anh ấy.
“Muốn nắm thì nắm đi.”
Lòng bàn tay anh ấy rất nóng.
Do thường xuyên tập gym, nên trong tay có một lớp chai mỏng.
Chương trình trên TV đang phát cái gì, tôi cũng không còn tâm trí để xem nữa.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay anh ấy.
Cả người Trần Thuật run lên.
Hai tai đỏ bừng.
“Niên Niên—”
“Muốn hôn không?”
Ánh mắt anh ấy rơi xuống môi tôi.
Vừa định gật đầu, tôi đã vòng tay ra sau cổ, chủ động hôn lên môi anh ấy.
Lực hơi mạnh, làm nụ hôn có chút vội vã.
Tôi đỏ mặt, buông anh ấy ra.
“Muốn hôn thì hôn đi.”
Tôi muốn dùng hành động để nói với anh ấy—
Muốn gì thì cứ làm.
Không cần lúc nào cũng kìm nén bản thân.
Nhưng Trần Thuật bị tôi hôn đến mức ngây ngẩn.
Ánh mắt giao nhau, đôi mắt sâu thẳm của anh ấy tràn đầy dục vọng.
Áp lực mạnh mẽ đến mức khiến tôi chột dạ.
Tôi lập tức buông tay, đứng dậy:
“Em về phòng đây—”
Chưa kịp dứt câu, anh ấy đã kéo tôi lại.
Tôi ngã vào lòng anh ấy.
Còn chưa kịp định thần, anh ấy đã đưa tay nâng cằm tôi lên, nghiêng đầu hôn xuống.
Hơi thở thanh sạch thuộc về anh ấy, mãnh liệt càn quét.
Ý thức của tôi bị cuốn vào cơn sóng dục vọng.
Bờ vai anh ấy trở thành điểm tựa duy nhất của tôi.
Khi tôi sắp không thể thở nổi, anh ấy mới buông tôi ra.
Lòng bàn tay vuốt dọc theo eo tôi, giọng khàn khàn hỏi:
“Được không?”
Tôi nhìn anh ấy, nhẹ nhàng gật đầu.
11
Trong phòng ngủ, đèn đầu giường đã tắt.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi ào ạt, giống như nhịp tim tôi và Trần Thuật khi áp sát vào nhau.
Bóng tối khiến tôi không nhìn rõ gương mặt anh ấy, nhưng cũng mang đến cho tôi thêm dũng khí.
Những nụ hôn nóng bỏng dọc theo cổ tôi chậm rãi trượt xuống.
Yết hầu của Trần Thuật khẽ chuyển động.
Anh ấy để mặc tôi “bắt nạt”.
Tôi cố ý dừng lại, hỏi anh ấy:
“Trần Thuật, anh thích em không?”
Giọng anh ấy khàn khàn, nhẹ nhàng đáp:
“Thích, rất thích.”
“Từ khi nào?”
“Từ rất lâu, rất lâu rồi.”
Tôi tức giận cắn anh ấy một cái.
“Vậy sao anh không nói? Kết hôn rồi còn để em ngủ một mình?!”
Anh ấy khẽ hừ một tiếng đau đớn, đưa tay vuốt tóc tôi.
“Vì anh không chắc, em có ghét anh không.”
“Anh còn dám nói! Rõ ràng là anh lạnh nhạt với em trước! Em đã buồn biết bao lâu, anh có biết không?!”
Trần Thuật im lặng một lúc, rồi thì thầm:
“Xin lỗi… Năm đó anh nhân lúc em yếu đuối nhất, đưa em về làm vợ.
“Anh có ý đồ xấu, không kiểm soát được bản thân. Nếu em biết lúc ngồi ăn cơm cùng em, trong đầu anh nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ thấy anh đáng ghê tởm.”
Tôi cúi xuống hôn lên vết đỏ vừa cắn.
Trần Thuật khẽ nín thở.
Tay vòng qua eo tôi, nhẹ nhàng dùng lực, lật người áp tôi xuống giường.
Một tay chống trên gối, tay còn lại chạm khẽ lên mặt tôi.
“Anh tự lừa mình rằng, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Rồi một ngày nào đó, em sẽ đón nhận anh.”
“Nhưng hôm đó, anh vô tình nghe thấy em hỏi luật sư về việc ly hôn.”
“Anh sợ hãi. Cố tình để cuốn nhật ký mở trên bàn, mong em đọc được, có tức giận cũng được, đánh anh, mắng anh cũng được.”
“Nhưng em chẳng làm gì cả. Điều đó càng khiến anh hoảng hơn.”
Tôi giữ chặt bàn tay anh ấy đang dần trượt xuống dưới, giận dữ nói:
“Anh hay lắm! Còn dám nghe lén điện thoại của em!”
Tôi hừ một tiếng, cố tình khiêu khích:
“Em còn viết sẵn đơn ly hôn, định chia tay với cái tên đầu gỗ này—”
Tôi còn chưa kịp nói hết chữ ly hôn, Trần Thuật đã cúi xuống, mạnh mẽ chặn lại.
“Không được, anh không đồng ý.”
“Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng không được nói hai chữ đó.”
Tôi híp mắt, chỉ tay vào anh ấy:
“Đây là anh nói đấy, không được nuốt lời.”
Anh ấy trầm giọng đáp:
“Ừ, là anh nói.”
Tôi đẩy anh ấy ra, với tay bật đèn đầu giường.
Sau đó trùm chăn, nhặt chiếc váy ngủ rơi dưới đất, ném lên người anh ấy.
“Này, anh đã làm gì với nó thì làm lại cho em xem đi.”
Ánh mắt Trần Thuật lập tức tối sầm lại.
Dấu vết trên vai và trước ngực anh ấy vẫn chưa tan hết.
Cả người mang theo cảm giác nguy hiểm, lại mê hoặc đến đáng sợ.
Anh ấy bật cười khẽ, nắm lấy cổ tay tôi.
“Niên Niên, em chắc chắn đây là trừng phạt sao?”
“Đư… đương nhiên!”
…
Nửa tiếng sau.
“Không phải em nói là phạt anh sao?”
“Sao mới đó đã cầu xin tha rồi?”
“Bà xã cứng miệng quá, lại đây hôn cái nào.”
Bên ngoài, không biết từ khi nào mưa đã tạnh.
Nhưng trong phòng, âm thanh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Trần Thuật nói, sau này anh ấy sẽ không viết nhật ký nữa.
Những gì muốn nói, muốn làm—
Đều sẽ để tôi biết hết, không giữ lại chút nào.
Tôi gối đầu lên tay anh ấy, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Anh ấy nói đúng.
Chúng tôi còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.
Dành để yêu nhau.