Nhật Ký Của Chồng - Chương 1
01.
Giữa cuốn nhật ký trên bàn làm việc có kẹp một cây bút máy đen viền vàng.
Không phải chiếc tôi đã tặng Trần Thuật.
Nhưng những món đồ bị lấy trong nhật ký…
Lại chính là nội y tôi mới mua tuần trước.
Nghĩ kỹ lại, trong ba năm qua, những chiếc váy ngủ, nội y tôi bị mất, cộng lại đã hơn hai mươi món.
Tôi từng nghĩ có thể do gió thổi bay.
Hoặc lúc đi du lịch tôi quên mang về.
Chưa từng hoài nghi Trần Thuật.
Chỉ vì anh ấy luôn có vẻ lạnh nhạt, xa cách.
Sau khi kết hôn, chúng tôi luôn tương kính như tân.
Ngay cả khi nói chuyện, ánh mắt anh ấy cũng không bao giờ lướt qua chỗ không nên nhìn.
Làm sao có thể làm ra chuyện này?
Nhưng tối qua, anh ấy nói vòi nước trong phòng vệ sinh cho khách không có nước nóng.
Muốn mượn phòng tắm của tôi.
Chỉ tầm nửa tiếng, trước khi rời đi còn nói cảm ơn.
Tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Không ngờ, chính anh ấy đã lấy nó.
Nhưng nội y của tôi, anh ấy không mặc được, lấy đi để làm gì?
Trong đầu tôi bất chợt hiện ra những hình ảnh không nên nghĩ đến.
Mặt tôi nóng bừng, không dám suy diễn sâu hơn.
Tôi rất muốn xem tiếp những trang trước của nhật ký.
Cũng muốn lao vào phòng khách, lật tung tủ quần áo của anh ấy.
Nhưng làm vậy quá thiếu đạo đức.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
Quyết định giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Quay người, khép cửa phòng làm việc lại.
Tờ đơn ly hôn cũng bị tôi nhét vào ngăn kéo bàn trang điểm.
Thật hay giả, cứ thử rồi sẽ biết.
02
Tối nay, Trần Thuật về sớm.
Vừa bước vào nhà, thấy phòng khách tối om, anh ấy gọi tôi:
“Tống Cẩm Niên.”
Tôi cắn răng bước ra khỏi phòng ngủ.
“Anh về rồi à, tối nay em không nấu cơm.”
Trần Thuật vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không chút biểu cảm.
Khi gọi tôi, anh ấy lúc nào cũng dùng cả họ lẫn tên.
Nhưng tôi đã đọc nhật ký!
Nghĩ đến việc anh ấy giữ gương mặt lạnh lùng này, lại lén dùng đồ ngủ của tôi để làm chuyện đó—
Tôi thực sự không thể nhìn thẳng vào anh ấy.
Anh ấy chẳng hề phát hiện điều gì bất thường, chỉ đưa cho tôi một túi quà màu xanh lam.
“Không sao, anh cũng định ra ngoài ăn. Đây là quà cho em.”
Tôi đưa tay nhận lấy.
Mu bàn tay vô tình chạm vào đầu ngón tay anh ấy.
Tôi lập tức rụt tay lại.
Ánh mắt Trần Thuật tối đi một chút, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường.
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.
Món quà tôi chuẩn bị cho anh ấy là đơn ly hôn.
Còn anh ấy lại mua tặng tôi một sợi dây chuyền ngọc trai.
Tôi kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi, em quên chuẩn bị quà.”
May mà anh ấy không để tâm.
“Không sao, anh cũng chẳng thiếu gì cả. Dây chuyền này hợp với em, tiện tay nên mua thôi.”
Tôi khẽ nói lời cảm ơn.
Trần Thuật thản nhiên đáp:
“Khách sáo rồi. Em sửa soạn đi, anh đặt bàn trước.”
Tôi thay một chiếc váy nhung quây ngực, khoác thêm áo lông.
Đeo lên cổ sợi dây chuyền ngọc trai mà anh ấy tặng.
Bộ đồ này không quá rực rỡ, nhưng vẫn toát lên nét thanh lịch.
Khi tôi mở cửa bước ra, Trần Thuật ngẩng lên nhìn, ánh mắt rõ ràng ngẩn ra một chút.
Tầm mắt chạm nhau, tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, anh ấy đã thu ánh mắt lại.
“Đi thôi.”
Tôi nhìn theo bóng lưng lạnh nhạt của anh ấy, thầm nghĩ:
“Xem anh có thể giả vờ đến bao giờ.”
…
Trong nhà hàng, nhiệt độ hơi cao, tôi vừa định cởi áo khoác.
Anh ấy bất ngờ ngẩng lên nhìn chằm chằm tôi.
Trần Thuật có đường nét gương mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm.
Vì đeo kính, vẻ ngoài anh ấy có phần ôn hòa hơn, bớt đi cảm giác sắc bén.
Nhưng lúc này, trong mắt anh ấy lại ánh lên sự nguy hiểm.
“Sao… sao vậy?”
“Không có gì, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Anh ấy vừa rời đi, cảm giác ngột ngạt trong không khí cũng theo đó mà tan biến.
Vừa nãy, tôi còn tưởng anh ấy sắp ăn thịt người.
03
Trong bữa ăn, Trần Thuật nói mấy ngày tới anh ấy được nghỉ phép.
Hỏi tôi có muốn về nhà không.
Thật ra, theo kế hoạch ban đầu của tôi, là sau khi nói rõ mọi chuyện với Trần Thuật, ký vào đơn ly hôn rồi mới về.
Từ sau khi gia đình tôi phá sản, tinh thần ba tôi suy sụp một thời gian.
Ông về quê, thuê một căn nhà nhỏ, trồng hoa nuôi cá.
Dần dần, tâm trạng mới ổn định lại.
Ba vẫn luôn nghĩ rằng tôi và Trần Thuật rất hạnh phúc.
Chuyện ly hôn, tôi vẫn chưa nói với ông.
Nếu về cùng Trần Thuật, e rằng đơn ly hôn lại phải gác sang một bên.
Anh ấy đang chờ câu trả lời của tôi.
Tôi chỉ có thể cắn răng, gượng cười hai tiếng:
“Được thôi, nếu anh không bận thì mình về cùng nhau.”
…
Rời khỏi nhà hàng, Trần Thuật đứng yên ở cửa không đi.
Tôi nhìn anh ấy.
“Anh để quên gì à?”
Ánh mắt anh ấy rơi xuống bờ vai tôi, tối lại khó đoán.
“Mặc áo khoác vào.”
Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình hơi cứng nhắc, anh ấy hạ giọng bổ sung thêm:
“Bên ngoài lạnh.”
“…”
Sau khi tắm xong, tôi nhìn đống quần áo vừa thay ra trong giỏ đồ bẩn.
Chợt nhớ đến chiếc bra tôi vừa mất.
Kiểu dáng cúp ngực, viền ren trắng.
Tôi rất thích nó.
Cũng không biết Trần Thuật đã giấu nó ở đâu.
Tôi cố tình để lại chiếc váy ngủ vừa thay ra.
Tối nay, Trần Thuật nhất định sẽ lại mượn phòng tắm.
Nếu chiếc váy ngủ biến mất… vậy thì xem như có chứng cứ rõ ràng.
Quả nhiên, chưa bao lâu sau, Trần Thuật gõ cửa.
Vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó.
“Xin lỗi, tối nay anh lại phải mượn phòng tắm.”
Tôi mỉm cười với anh ấy, thoải mái đáp:
“Không sao, anh cứ dùng đi.”
Tiếng nước chảy trong phòng tắm khiến tôi như ngồi trên đống lửa.
Cầm sách lên đọc mà vẫn chỉ dừng lại ở một trang.
Cuối cùng, Trần Thuật bước ra.
Anh ấy vẫn điềm nhiên như không, nhẹ giọng nói:
“Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
“Ừm ừm, ngủ ngon.”
Đợi anh ấy đi rồi, tôi lập tức lao vào phòng tắm!
Quả nhiên!
Chiếc váy ngủ của tôi!
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận.
Hậm hực chạy đến trước cửa phòng khách.
Vừa giơ tay định gõ cửa—
Bất chợt, từ bên trong truyền ra mấy tiếng rên rỉ bị đè nén.
Cái… cái gì?!
Anh ấy không phải đang…
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Sợ nhìn thấy cảnh tượng quá mức xấu hổ, tôi chỉ có thể xoay người, lủi thủi quay về phòng.
Cả ngày suy nghĩ lung tung, kết quả tối đến lại nằm mơ linh tinh.
Trong mơ, Trần Thuật mặc nội y của tôi.
Hỏi tôi có đẹp không.
Tôi mắng anh ấy biến thái.
Anh ấy chỉ khẽ cười, đè tôi xuống, kề sát tai tôi, giọng trầm khàn:
“Niên Niên, vậy em mặc đi. Chỉ mặc cho một mình anh xem, có được không?”
04
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với hai quầng thâm mắt rõ rệt.
Trần Thuật đã gọi điện cho ba tôi.
Ba nghe nói chúng tôi sẽ về ở vài ngày thì vui vẻ bảo sẽ làm thịt một con gà mái già để hầm canh.
Hai người trò chuyện qua điện thoại, bầu không khí thân mật, cứ như chúng tôi thực sự là một gia đình vậy.
Tâm trạng tôi phức tạp vừa dọn dẹp hành lý.
Thật ra, Trần Thuật đối xử với tôi rất tốt.
Anh ấy ủng hộ tôi tiếp tục vẽ tranh.
Không vì đã giúp nhà tôi thoát khỏi khó khăn mà đưa ra những yêu cầu vô lý.
Ngược lại, anh ấy luôn tôn trọng tôi.
Bên ngoài ai cũng nói chúng tôi tình cảm sâu đậm, là cặp đôi khiến người khác ngưỡng mộ.
Tôi cũng từng rung động vì anh ấy.
Nhưng anh ấy lại gán tất cả những điều tốt đẹp ấy vào hai chữ báo ân.
Tôi không thể không nghĩ, có lẽ, anh ấy chỉ xem tôi như một đứa em gái để chăm sóc.
Giữa chúng tôi, ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn, chẳng có gì ràng buộc cả.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến việc trong hành lý của anh ấy có thể đang giấu chiếc váy ngủ của tôi, da đầu tôi lại tê dại.
Cái bộ dạng nghiêm túc kia, hóa ra đều là giả vờ.
Tôi đóng hành lý lại, ép bản thân quên đi những suy nghĩ hỗn loạn.
Hạ quyết tâm, sau khi trở về từ nhà ba, tôi sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân hoang đường này.
…
Đường về nhà mất gần sáu tiếng lái xe.
Trần Thuật có chút sạch sẽ thái quá.
Vậy nên túi đồ ăn vặt to anh ấy đưa tôi, tôi chẳng mở lấy một gói.
Tôi nằm ở ghế sau chơi game.
Anh ấy nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Không có món em thích sao?”
Sai rồi.
Tất cả đều là những thứ tôi thích.
Nhưng đây là xe của anh ấy, tôi vẫn nên tôn trọng sở thích sạch sẽ của anh ta.
Vì thế, tôi cứng miệng đáp:
“Ồ, em không đói.”
Giữa đường, Trần Thuật dừng xe ở trạm nghỉ.
Lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ấy đang đứng dưới tán cây long não gọi điện thoại.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, phủ lên người anh ấy một tầng sáng dịu.
Cởi bỏ áo vest, chỉ mặc sơ mi, trông anh ấy có chút thư thái hơn, bớt đi vẻ cứng nhắc thường ngày.
Anh ấy gẩy tàn thuốc, đưa điếu thuốc lên môi, hít sâu một hơi.
Ngẩng đầu, chậm rãi nhả khói.
Bờ vai cao thẳng, lúc này lại có chút thả lỏng.
Khi liếc mắt thấy tôi, khóe môi anh ấy khẽ cong, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Được rồi, cứ vậy nhé, có gì gọi cho anh.”
Bộ dạng ôn hòa, nhã nhặn này—
Chắc chắn cũng là giả vờ!
Tôi vừa lên xe liền lấy áo khoác trùm lên người, giả vờ ngủ.
Chỉ sợ anh ấy lại tìm tôi nói chuyện.
Trần Thuật lái xe rất vững.
Tôi cứ giả vờ ngủ, giả vờ mãi, cuối cùng ngủ thật.
Đến khi tỉnh dậy, ba tôi đã mở cửa xe, gọi tôi xuống.
“Niên Niên, con ngủ suốt cả chặng đường à? Cô nhóc này, không đổi tay lái cho Tiểu Thuật một lát sao?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Trần Thuật đã nhìn tôi, cười đáp:
“Không sao đâu, cô ấy không quen xe của con, để cô ấy ngủ thêm một lát cũng tốt.”
“Ban ngày ngủ nhiều thế, tối còn ngủ được không?”
Trần Thuật nhẹ giọng nói:
“Không ngủ được thì không ngủ, hiếm khi được nghỉ phép mà.”
Một câu bâng quơ.
Nhưng lại khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi nhanh chóng xuống xe, chạy vào sân.
Vừa vào cửa, liền ngửi thấy mùi canh gà thơm nức.
“Ba ơi, con đói sắp chết rồi, nhanh dọn cơm đi!”
“Được được được, hai đứa thử xem tay nghề của ba nào. Tiểu Thuật, con đưa nó đi rửa tay đi, trông chừng nó, đừng để nó ăn vụng đấy!”
Trần Thuật xách hành lý của tôi, theo sát ba tôi vào nhà, cười đáp:
“Được ạ, con sẽ trông chừng cô ấy.”
Nghe giọng nói của anh ấy, cả người tôi chợt căng thẳng.
Anh ấy vừa bước vào, tôi lập tức lách người đi ra ngoài.
…
Sân nhà ba tôi rộng rãi, sáng sủa.
Ba còn trồng rất nhiều loại hoa, tôi không biết tên.
Rửa tay xong, tôi ngồi xổm bên cạnh chụp mấy tấm ảnh, gửi cho bạn.
Đang gõ tin nhắn, Trần Thuật bỗng xuất hiện sau lưng tôi.
“Đây là hoa nhài dây.”
Tôi giật mình, luống cuống đứng dậy.
Không cẩn thận, loạng choạng suýt ngã.
Trần Thuật phản ứng cực nhanh, lập tức nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào lòng.
“Cẩn thận.”
Hương thơm thanh mát trên người anh ấy, ngay khi đến gần liền xộc vào mũi.
Tôi chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Thích một người—
Là ngay cả mùi hương trên người họ, cũng trở thành một loại cám dỗ.
Tôi vừa định đẩy anh ấy ra, thì ba tôi đã bưng bát canh gà từ trong bếp bước ra.
“Ăn cơm ăn cơm—ôi chao, ba chẳng thấy gì hết, hai đứa cứ tiếp tục đi.”
Trần Thuật buông tôi ra.
Tôi lập tức lao vào nhà.
Quá xấu hổ.
Thật sự quá xấu hổ mà!