Nhân Quả Duyên Hành - Chương 3
13.
Đôi mắt của tôi khẽ động, đám người này liền mất khống chế đi về phía Chu Nghi.
Biểu cảm trên mặt Chu Nghi mắt thường cũng có thể thấy được đang rất kích động.
“Mấy…… mấy người muốn làm gì? Đồng Lan ở bên kia, tôi là Chu Nghi!”
Chu Nghi chậm rãi lui về phía sau, trong khe hở cô ta lại nhìn thấy đồng tử của tôi, lập tức ngã ngồi dưới đất.
“Đồng Lan, mày rốt cuộc là thứ gì! Tao sẽ không tha cho mày, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
Nhưng giọng nói của cô ta đã bị chặn lại, không biết là ai nhét quần áo vào miệng cô ta.
Chúng đối xử với Chu Nghi như khi thường đối với tôi. Bất cứ khi nào cô ta cố gắng chống cự, thì chúng sẽ tát mạnh vào mặt cô ta.
Khiến cô ta không còn sức lực nữa. Chu Nghi sợ hãi nhìn tôi, miệng phát ra âm thanh “a a”. Chắc là đang cầu xin tha thứ.
Nhưng Đồng Lan đã từng cầu xin cô ta như vậy, cầu xin Chu Nghi buông tha cô ấy.
Nhưng Chu Nghi lại ra tay càng ác độc, một đá rồi lại một đá vào bụng của cô ấy.
Bởi vì cùng là nữ sinh, cho nên cô ta biết như thế nào mới là tàn nhẫn nhất.
Lúc ấy lời của cô ta như ác ma thì thầm: “Đồng Lan à, mày phải cảm ơn tao đó, có như vậy mày mới không mang thai.”
Vì vậy, tôi đứng bên ngoài vòng tròn và nói với Chu Nghi: “Chu Nghi, tôi rất tốt bụng, vì vậy tôi sẽ không đánh cô hay quay video.”
“Những người này đều là người cô mang đến, không liên quan gì đến tôi nha.”
Tôi giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội, nháy mắt mấy cái với cô ta. Tôi nhìn những người này nở nụ cười ghê tởm rồi tới gần cô ta, Kỷ Bắc nắm lấy tóc Chu Nghi rồi đổ bột trắng trước mặt cô ta.
Chu Nghi chảy nước mắt, nhưng trong mắt vẫn là oán hận.
Chuyện kế tiếp tôi không muốn xem, cô ta tự làm tự chịu mà thôi. Không phải không báo thù, chỉ là chưa tới lúc.
14.
Ngày hôm sau, cũng không có tin tức gì lớn truyền ra. Nhưng Chu Nghi xin nghỉ.
Hơn nữa, nghe bọn họ nói Kỷ Bắc cũng xin nghỉ hai tuần. Không có những kẻ đáng ghét, cuộc sống của Đồng Lan hình như là thay đổi khá hơn chút ít.
Trở nên bình thường, giống như học sinh trung học bình thường. Nhưng đây đối với Đồng Lan mà nói có thể đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Cuộc thi cấp ba đối với hồ ly thông minh mà nói không tính là gì. Vì vậy, tôi đã nộp bài trước khi hết thời gian.
Sau khi thi xong, chủ nhiệm lớp còn đặc biệt châm chọc tôi.
“Có vài bạn học học không được, mà thái độ cũng không tốt. Trong nhà đã nghèo thành như vậy mà còn không chịu cố gắng, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi đường tắt.”
“Cô nói cho các em biết thi tốt đại học mới là đường ra tốt duy nhất, cô hi vọng tất cả mọi người đều hiểu được điều ấy.”
Chủ nhiệm lớp hình như đã nắm được cơ hội báo thù vì lúc trước tôi không tôn trọng cô ấy.
Cũng chỉ thiếu một bước nói ra cái tên “Đồng Lan” thôi. Khi người ta nghèo, ngoại hình quá đẹp chính là gánh nặng.
Nhưng tôi không hiểu tại sao con người lại ghen tị nhiều như vậy. Ghen tị, một khi đã nảy mầm thì sẽ khiến con người làm ra chuyện càng ác độc và trái với nhân tính hơn.
Sau đó, sẽ có người hỏi ngược lại: “Vì cái gì người khác chỉ nhắm vào cô mà không nhắm vào người khác, nhất định là do cô thế này thế nọ mới dẫn đến kết cục này.”
Nạn nhân lại bị biến thành kẻ có tội. Thật là buồn cười.
15.
Đến thứ bảy, bốn giờ chiều Trương Lệ đã ở trước cửa nhà tôi chờ tôi.
Cậu ta kéo cánh tay tôi nói: “Chú Ngụy bảo cậu đi làm thêm. Cậu không biết đâu, không có cậu việc làm ăn ở quán bar cũng kém đi rất nhiều.”
“Chú Ngụy nói, chỉ cần cậu đi làm, sẽ chia cho cậu 50% hoa hồng.”
Quán bar sau ngõ, thầy Vu cũng hẹn tôi ở đó. Tôi gật đầu: “Được rồi.”
Đến quán bar, ông chủ Ngụy vô cùng nhiệt tình đón tôi vào.
“Lan Lan, cháu có thể tới chú thấy rất vui, ngày đó……”
Trương Lệ cười nói với ông chủ Ngụy: “Chú Ngụy, Lan Lan ngày đó sau khi bị ngã, chuyện gì cũng không nhớ nổi.”
Chú Ngụy ngẩn người, mới nói tiếp: “Đứa nhỏ đáng thương.”
Nói xong ông ta xoay người mở ngăn kéo ra, cầm một sấp tiền mặt nhét cho tôi: “Đứa nhỏ này, cầm lấy tiền này đi, trợ cấp cho gia đình một chút.”
Tôi cười cười, nhận lấy tiền mặt, ngọt ngào nói: “Cám ơn chú Ngụy.”
Chú Ngụy thần sắc cứng đờ: “Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng không còn khách khí nữa rồi. Lúc trước cho cháu tiền, nói cái gì cũng không cần, luôn nhét vào ngăn kéo.”
Tôi không mở miệng nói chuyện. Ngay sau đó, chú Ngụy lại nói với tôi: “Hôm nay cháu phục vụ VIP là được, bán được bao nhiêu rượu đều chia cho cháu 50%.”
“Đó đều là người có tiền có thế, cháu xinh đẹp như vậy, chỉ cần bám lấy một người thôi, cháu và người nhà cháu sẽ không phải lo lắng chuyện ăn mặc nữa.”
Tôi rũ mắt xuống, tỏ vẻ ngoan ngoãn. Nếu không phải tôi là hồ ly, thật đúng là sẽ bị bầu không khí này làm cho cảm động.
Nhưng động vật thì khác, cảm giác đối với một người là chuẩn xác nhất.
16.
Buổi tối, tôi đứng cạnh một đống rượu vang. Trương Lệ cũng ở đây, cậu ta không ngừng an ủi tôi, bảo tôi đừng lo lắng.
Lúc khách phòng VIP cho tôi vào, tôi nhìn thấy bọn họ lấy ra thứ bột màu trắng giống hệt Kỷ Bắc lúc đó.
Trên mặt đất còn trói một người đàn ông, người đang giữ chặt người đàn ông đó chính là bạn trai của Trương Lệ.
Một người đàn ông ngồi trên ghế đầu rồng, hắn hút thuốc, nhíu mày.
Sau đó anh ta dí mạnh điếu thuốc vào mặt người đàn ông bị trói, trên mặt xuất hiện một vết sẹo cháy đen nhưng người đàn ông vẫn im lặng.
“Người nằm vùng khác là ai?”
Người đàn ông kia vẫn cúi đầu không nói lời nào. Bạn trai Trương Lệ thấy vậy, dùng dao đâm vào bả vai người đàn ông.
“Lão đại, dứt khoát giết hắn đi.”
Người kia vẫn nhẫn nại. Người được gọi là lão đại đi đến chỗ người bị trói, nắm lấy đầu anh ta và buộc anh ta phải ngẩng đầu lên.
“Mày nhìn xem người đối diện mày là ai?”
Người đàn ông kia khi nhìn thấy tôi, đồng tử liền mở to, vừa nói miệng liền chảy máu: “Sao em lại trở về?”
Người này dường như biết tôi, nhưng tôi chưa từng gặp qua hắn trong trí nhớ của Đồng Lan.
Lão đại một dao cắt đứt ngón út của người đàn ông, cười nói: “Cô gái mà mày không tiếc bại lộ thân phận cũng muốn cứu, hiện tại đang đứng đối diện mày. Nếu mày chịu nói ra người nằm vùng khác là ai, tao sẽ thả mày và cô ta đi?”
“Một nữ sinh cấp 3 xinh đẹp như hoa, em chắc hẳn không biết anh em của tôi thích em tới mức nào đâu, đúng không?”
Những kẻ đó nhìn tôi cười quái dị. Người đàn ông kia nhắm chặt hai mắt. Lão đại lại bắt đầu đếm ngược.
17.
Tôi nhanh chóng ngắt lời hắn, nhìn ra ngoài hét lên: “Lệ Lệ, Trương Lệ?”
Nhưng bên ngoài không ai trả lời tôi. Lão đại dường như cảm thấy tôi rất thú vị, hắn quay đầu hỏi người bên cạnh: “Cảnh tượng này có phải rất quen thuộc hay không?”
“Anh có ý gì?” Tôi xoay người.
Bạn trai Trương Lệ nói vài câu ở bên tai lão đại. Lão đại hưng phấn vỗ tay: “Em mất trí nhớ? Vậy anh đây sẽ làm người tốt, giúp em nhớ lại.”
Những tên đàn ông hung thần ác sát từ từ tiến đến gần tôi. Người đàn ông bị trói trên mặt đất, hấp hối nói: “Có gì thì cứ nhắm vào tao, đám súc sinh chúng mày, cô ấy vẫn còn nhỏ.”
“Câm miệng.” Bạn trai Trương Lệ một đá đạp vào bụng người đó. Anh ta đau đớn rên một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, nhưng thân thể vẫn không ngừng bò về phía tôi.
Tôi cụp mắt xuống, sau đó lại ngước mắt lên, vành mắt hơi đỏ: “Cho nên, chính là các người giết chết Đồng Lan?”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi vào trong phòng. Loại hiện tượng siêu nhiên này khiến bọn chúng sợ chết khiếp, nhưng dù sao thì chúng cũng là xã hội đen.
Mặc dù có chút quỷ dị, nhưng bọn chúng vẫn không hề để ý.
“Giết cô thì thế nào?”
18.
Đồng Lan là do bọn chúng giết.
“Thật sao, vậy thì tốt.”
Sau khi tôi đá bay một tên đàn ông cường tráng cao 1m8, chúng mới bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.
Cả đám rút súng ra. Dù có bắn thế nào thì cũng không có đạn.
Tôi một tay nắm cổ lão đại rồi xách hắn lên.
“Giết người đền mạng, mày đáng chết.”
Tên lão đại luôn tỏ ra hung ác lúc này mới cảm nhận được sự uy hiếp. Hắn gắng nặn ra mấy chữ: “Không, không phải chúng tôi.”
“Sau khi hắn bại lộ thân phận, tôi không rảnh quản cô nữa, cô liền chạy đi!”
Nghe vậy, tôi liếc mắt nhìn hắn một cái. Không nói dối. Ta thả lỏng lực trên tay, ném hắn sang một bên.
Nếu là bọn họ giết Đồng Lan, thi thể của Đồng Lan sẽ không xuất hiện ở nơi hoang dã.
Hoặc là nói, ngay cả toàn bộ thi thể cũng không giữ lại được. Lúc này, người đàn ông trên mặt đất đã choáng váng.
Tôi chậm rãi ngồi xổm ở trước mặt anh ta, làm động tác “suỵt”.
“Anh trai, giữ bí mật nhé. Tiếp theo, tôi nên làm như thế nào?”
Anh ta hấp hối, nói chuyện tương đối nhẹ. Tôi kề tai đến sát bên miệng anh ta, chỉ nghe anh ta nói: “Báo cảnh sát, bọn chúng là bọn buôn ma túy lớn nhất thành phố.”
“Gọi cảnh sát? Số điện thoại là bao nhiêu?”
Người đàn ông trầm mặc một lát, mới nói ra ba con số: “110.”
Báo cảnh sát xong, trong mắt tôi lóe lên ánh sáng nhạt, đám người kia liền hôn mê bất tỉnh.
Sau đó tôi nhìn về phía người đàn ông trên mặt đất, cầm máu trên người anh ta lại, nói với anh ta: “Anh trai, chúng ta phối hợp với nhau tìm ra bọn buôn ma túy, đúng không?”
Anh ta dại ra sau đó gật đầu. Tôi sửa lại trí nhớ của anh, dù sao sau khi kiến quốc không cho phép động vật thành tinh.