Nha Hoàn Thăng Chức Ký - Chương 1
1
Khi tỉnh lại, ta đang tranh giành một chiếc bánh bao trắng với nha hoàn.
“Của ta, không được giành!”
“Nói bậy, rõ ràng là ta nhìn thấy trước!”
“Ta nhặt được trong vườn hoa trước!”
“Ta nhìn thấy trước!”
Ta và nha hoàn cãi nhau mặt đỏ tía tai, hai tay đều nắm chặt chiếc bánh bao, không ai chịu nhường ai.
Hạ nhân thấp hèn nhất thường xuyên không được ăn no.
Bụng ta đói cồn cào.
Hôm nay chủ nhân ăn sơn hào hải vị, tiện tay ném chiếc bánh bao trắng cho chó, chó không ăn, vẫy đuôi bỏ đi.
Ta và một nha hoàn quét dọn khác đói đến mức bụng dán vào lưng, thấy chiếc bánh bao thì mắt sáng lên, vội vàng xông lên giành giật, dẫn đến cãi vã.
Tỷ tỷ Tư Mẫn nghe thấy tiếng động đi tới, thấy ta và nha hoàn trợn mắt nhìn nhau, cau mày nói: “Tư Lan, đừng cãi nhau nữa, chỉ là một chiếc bánh bao thôi, nhường cho nàng ấy đi.”
Ta không cam lòng: “Ta nhìn thấy trước, lại là ta nhặt được trước, dựa vào đâu mà nhường cho nàng ta?”
Nha hoàn nhân ta nói chuyện mà dùng sức giật, ta vội đẩy nàng một cái, nha hoàn ngã xuống đất, gào khóc thảm thiết, vừa khóc vừa kêu đói.
Ta không để ý đến nàng, bản thân ta còn sắp chết đói rồi, lo gì đến người khác?
Hơn nữa, rõ ràng là ta nhặt được bánh bao trước nhưng nha hoàn kia lại muốn giành với ta, ta mới không thương hại nàng ta!
Ta bẻ đôi chiếc bánh bao, đưa một nửa cho tỷ tỷ, vui vẻ nói: “Tỷ, ăn nhanh đi!”
Tỷ tỷ cau mày chặt hơn, tỷ ấy nhận lấy chiếc bánh bao, do dự nhìn nha hoàn đang khóc trên mặt đất.
Ta cầm nửa chiếc bánh bao lên định cắn, một bàn tay vươn tới, giật mất chiếc bánh bao trong miệng ta.
Ta ngạc nhiên nhìn Tư Mẫn: “Tỷ?”
Tư Mẫn không thèm nhìn ta, đưa cả chiếc bánh bao cho nha hoàn trên mặt đất: “Đừng khóc nữa, cầm lấy mà ăn đi.”
“Cảm ơn Tư tỷ tỷ! Tư tỷ tỷ đúng thật là người tốt!”
Nha hoàn vui mừng khôn xiết nhận lấy, lại trừng mắt nhìn ta, ôm chiếc bánh bao ăn ngấu nghiến.
Nhìn cảnh này, ta như rơi vào trạng thái mơ hồ.
2
Trong đầu, ký ức kiếp trước ùa về như thủy triều.
Ta và Tư Mẫn đều là con gái của phủ Trường Bình Hầu.
Tư Mẫn là đích nữ, ta là thứ nữ.
Di nương mất sớm, vì bát tự của ta tốt nên được nuôi dưỡng dưới gối tổ mẫu, địa vị trong số các tỷ muội không thấp.
Nhưng ta hiểu rõ mình có mấy cân mấy lượng, cho nên luôn lấy lòng tổ mẫu, đích mẫu, cố gắng duy trì địa vị của mình trong nhà.
Tỷ tỷ Tư Mẫn sinh ra cao quý, không cần làm gì, mọi thứ tốt đẹp đều được đưa đến trước mặt nàng.
Một lần cho cá ăn ở hoa viên, nhìn đàn cá chép tranh nhau ở phía dưới, tỷ tỷ lắc đầu thở dài: “Cần gì phải tranh giành? Tranh giành quá mức, khiến người khác chán ghét.”
Nói xong liền ném thức ăn cho cá ra phía sau đàn cá, để những con cá không chen vào được cũng có đồ ăn.
Hành động này của nàng khiến các phu nhân, tiểu thư đi cùng vô cùng kinh ngạc, khen nàng là người bình đạm như cúc, không tranh không giành.
Nàng cũng đúng như những lời khen của người khác, không bao giờ tranh đấu, mọi chuyện đều bình tĩnh đối đãi.
Nhưng nàng bình tĩnh, chuyện tranh đấu lại đổ lên đầu ta và các tỷ muội thứ xuất.
Đích mẫu đã sớm giao nhiệm vụ cho chúng ta.
Chúng ta đi cùng tỷ tỷ tham dự yến tiệc, nếu có người chế giễu, tỷ tỷ không nói gì, chúng ta phải đứng ra.
Nếu xảy ra tranh chấp, chúng ta phải thay tỷ tỷ chạy đôn chạy đáo.
Lâu dần, mọi người đều khen tỷ tỷ phẩm hạnh cao khiết, ta và các tỷ muội thứ xuất đương nhiên tiếng tăm không tốt.
Tỷ tỷ phẩm hạnh cao khiết tiếng tăm vang xa, được các quý phu nhân để mắt tới.
Phu nhân phủ Trịnh Quốc công coi trọng nàng, muốn chọn nàng làm con dâu.
Phủ Trường Bình Hầu đã suy tàn, phủ Trịnh Quốc công lại như mặt trời ban trưa, thế tử lại là người thiếu niên có tiền đồ, tuấn tú nho nhã.
Có thể có được mối hôn sự này, Hầu phủ đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Tỷ tỷ nghe tin, vẫn lạnh nhạt đối đãi, nói: “Hôn nhân do trời định, không phải sức người có thể làm được.”
Một lời thành sấm.
Không lâu sau, Hầu phủ bị liên lụy vào tranh đấu đảng phái, trở thành con gà bị giet để răn đe khỉ, bị xét nhà.
Toàn bộ nam đinh bị lưu đày, nữ quyến bị sung làm nô.
Các tỷ muội khác bị bán vào thanh lâu, kết cục thê thảm.
Ta và tỷ tỷ bị người của phủ Trịnh Quốc công mua về, làm nô tỳ.
Kiếp trước ta vẫn luôn cho rằng, phủ Trịnh Quốc công muốn cứu tỷ tỷ, mới mua nàng về, ta cũng tiện thể được hưởng ơn của nàng.
Là tỷ muội, lại là ân nhân, cho nên ở phủ Quốc công, ta luôn lấy tỷ tỷ làm trọng, tính toán mọi thứ cho nàng.
Cho dù nàng thường xuyên đâm sau lưng ta, ta cũng nhẫn nhịn.
Rất lâu sau ta mới biết được, chủ nhân của phủ Quốc công căn bản không biết đến người tên Tư Mẫn này.
Hầu phủ bị xét nhà, bọn họ trực tiếp vạch rõ ranh giới, còn nhanh chóng định một mối hôn sự khác cho thế tử.
Chúng ta có thể được mua về, hoàn toàn là do trùng hợp.
Biết được sự thật thì đã muộn, ta và tỷ tỷ đã là người trên cùng một con thuyền, ta phải tiếp tục tính toán cho nàng mới có thể bảo vệ được mình.
Nhưng khi thế tử phi lấy ta ra làm bia đỡ đạn, tỷ tỷ lại quở trách ta: “Tư Lan, đã sớm bảo ngươi thu liễm tính tình, đừng đi tranh, đi giành với người khác, tranh đi tranh lại một tràng không, còn khiến bản thân bị liên lụy, hà tất phải thế?”
Ta khóc lóc nắm lấy góc áo của nàng: “Tỷ tỷ, tất cả những gì ta làm đều là vì tỷ, tỷ nhất định phải cứu ta!”
Nàng hất tay ta ra, xoa xoa mi tâm thở dài: “Ngươi là vì ta sao? Ngươi là vì chính ngươi!”
Ta kinh ngạc nhìn nàng.
Tỷ tỷ lại nói: “Được rồi, ngươi đừng nói nữa, sự thật chính là sự thật, thật giả không thể lẫn lộn, chúng ta cứ bình tĩnh chờ thế tử gia điều tra rõ ràng là được.”
Ta hoảng hốt nói: “Tỷ tỷ, tỷ không đi cầu xin, thế tử gia sao có thể vì một nha hoàn như ta mà đứng ra? Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, đến lúc đó ta sẽ mất mạng!”
Tỷ tỷ: “Tư Lan, ta đã nói đừng tranh cường háo thắng, cũng đừng tranh đi tranh lại gây thị phi, chúng ta phải tin rằng công lý ở trong lòng người.”
Ta không thể tin nổi nhìn nàng, đến thời khắc này rồi, nàng vẫn tin tưởng rằng không tranh không giành thì có thể có được kết quả công bằng.
Lúc trước nàng bình đạm như cúc mà có thể giành được thắng lợi cuối cùng, là vì có chúng ta những tỷ muội này xông pha ở phía trước, đích mẫu ở phía sau bày mưu tính kế!
Bây giờ ở phủ Quốc công, chúng ta không có chỗ dựa, cứ ngồi chờ không làm gì, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
“Chúng ta phải tin tưởng thế tử gia.” Nàng kiên trì nói.
“Tỷ tỷ cứu ta…”
Ta bị kéo đi nhốt vào kho củi, mỗi ngày đều cầu nguyện nàng có thể cứu ta.
Nhưng nàng vẫn nhàn nhạt đối đãi, hoàn toàn không ra tay.
Cuối cùng ta bị định tội, đánh một trăm đại bản, còn chưa đánh xong đã tắt thở.
Sau khi ta chết, tỷ tỷ bị bệnh.
Thế tử gia cuối cùng cũng phát lòng từ bi điều tra chân tướng, phát hiện ta bị oan, trách mắng thế tử phi, càng thêm thương yêu tỷ tỷ.
Những chuyện sau đó ta không biết nữa…
Không ngờ ta lại có thể trọng sinh!