Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ - Chương 96
Mặt nạ này rất quen thuộc, trong tiết Khất Xảo lần trước Cố Kiến Sơn cũng đeo cái này, là một tấm mặt nạ màu đen.
Là giọng nói của Cố Kiến Sơn.
Lúc này đáng lẽ hắn phải đang ở chính viện dùng gia yến, ở cùng với mấy người Trịnh thị đầm ấm sum họp bên gia đình mới phải, không nên ở chỗ này.
Tại sao hắn lại ở đây?
Khương Đường nhìn lần nữa, nàng cho rằng mình nhìn lầm, trên đời này người có thân hình hay giọng nói giống nhau có đến ngàn ngàn vạn vạn, nàng quay đầu tiếp tục lấy tiền ra, nghe người bên cạnh nói: “Khương cô nương, là ta.”
Đúng là Cố Kiến Sơn.
Trong nháy mắt, trong đầu Khương Đường hiện lên hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, ngay cả trái tim cũng không nhịn được khẽ đập loạn.
Nàng nghĩ, cho dù hôm nay không gặp được thân nhân nhưng có thể nhìn thấy Cố Kiến Sơn cũng rất tốt.
Khương Đường đưa tiền cho chủ quán, cầm một túi nhỏ hạt dẻ rang đường.
Cố Kiến Sơn cũng móc tiền theo, sau khi rời khỏi quầy hàng, yên lặng đi theo sau Khương Đường cách xa nàng khoảng nửa bước.
Ngày Thất Tịch hôm đó tiết trời khá khô nóng, nhưng hôm nay không giống như vậy, gió thổi lướt qua người mang theo cảm giác mát mẻ. Khương Đường đi qua một quầy hàng nhỏ, cuối cùng bị Cố Kiến Sơn gọi: “Đừng đi về phía trước nữa, ở đây có người bán cái này, hình như là cua. Không phải ngươi nói thích ăn cua sao?”
Cố Kiến Sơn chỉ vào một quầy hàng nhỏ ở ngay đầu đường, pháo hoa ở sát một bên vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng quầy hàng này lại hết sức vắng vẻ.
Khương Đường ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng. Nàng nhìn kỹ, trên mặt đất bày một chậu lớn đựng cua biển và tôm tít. Có lẽ là do thấy mấy thứ này hình thù quái lạ nên không có người nào đứng xem phía trước quầy hàng. Bên trong có một cái lều, phía trên treo rèm trúc, bày cái bàn vuông cùng với mấy cái ghế dựa, rèm trúc hạ xuống chừa lại một khoảng trống cao chừng nửa người.
Cố Kiến Sơn bước tới hỏi: “Có thể ăn không?”
“Có thể, nhưng khách quan phải đợi một lát, bây giờ phải đem đi hấp. Hai vị có thể đi vào ngồi đợi bên trong.”
Cố Kiến Sơn quay đầu nói với Khương Đường: “Chờ được không?”
Cua to.
Ở trong lòng Khương Đường lặp đi lặp hai hai chữ này, sau đó gật đầu.
Nàng nhìn Cố Kiến Sơn, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Giống như Cố Kiến Sơn ở chỗ này không chỉ là phiền toái mà còn có chút cảm giác thuộc về.
Mặc dù việc kinh doanh của quầy hàng này khá vắng vẻ nhưng cũng có một lão bản cùng với hai người giúp việc.
Mấy người tập trung hấp cua, bóc tôm.
Người giúp việc ở một bên nói: “Mấy thứ này được vận chuyển từ Đông Hải tới, thịt chắc tươi ngon, người ở đây không ăn cho nên buôn bán không tốt lắm, hai vị coi như là người mở hàng cho chúng ta.”
Để vận chuyển cua biển và tôm tít tới đây phải mất mấy ngày, cho dù trong thùng có bỏ thêm nước biển thì vẫn có không ít con bị chết, đây cũng là lý do tại sao ở đây có rất ít đồ biển.
Trên đường phố, nhìn thấy đồ biển thì đều là hàng khô, sò khô, rong khô, hiếm khi thấy đồ tươi sống.
Khương Đường nói: “Một cân bao nhiêu tiền, bên cạnh là tôm phải không?”
Chủ quán nói: “Còn sống thì giá một đồng một cân, giá cả như nhau, đồ chín cũng giá như vậy, có thể ăn ngay chỗ này.”
Khương Đường nói: “Vậy thì cho ta hai cân.”
Hải sản có vỏ nặng, hai cân cũng không được bao nhiêu thịt.
Sau khi nói xong với chủ quán, Khương Đường nói với Cố Kiến Sơn: “Có cần đi mua cái gì khác nữa không? Cái này quá tanh, ngươi không thể ăn được.”
Lát nữa không thể để Cố Kiến Sơn ngồi đó nhìn nàng ăn. Cho dù hắn đã ăn ở Hầu phủ, cũng có thể ăn thêm một chút, bằng không nàng cũng ăn không nổi.
Cố Kiến Sơn gật đầu, nói được.
Đồ ăn vặt bày bán trên đường, bất kể là đồ Khương Đường đã từng ăn hay chưa đều mua một phần, ở bên này có người bán thịt xiên nướng, khói lửa mù mịt, còn bán bánh bao và đồ ăn kho, bày đầy cả cái bàn nhỏ.
Món chính của hai người là bánh bao nhỏ, phần vỏ mềm mại, nước dùng thấm đẫm vỏ bánh bao. Nhân thịt bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, ngoài ra còn nhìn thấy hành lá được cắt thành từng khúc nhỏ.
Thịt dê nướng màu vàng ruộm, thịt được cắt thành từng miếng lớn, gia vị cũng rất thơm. Nạc mỡ đan xen, chỉ cắn một miếng là phần mỡ đã vỡ ra ngập tràn cả miệng.
Thực sự quá thơm.
Khương Đường mua xiên thịt lợn cho Cố Kiến Sơn: “Ngươi ăn cái này, thứ này ngươi có thể ăn được.”
Cả hai người đều tháo mặt nạ ra, Cố Kiến Sơn nhìn ánh mắt Khương Đường, lại nhìn đồ ăn được phân phát cho mình, không khỏi nở nụ cười: “Chỉ có chừng này thôi à?”
Khương Đường gật đầu: “Ta có gọi bánh bao thịt dê cho ta, nhân thịt dê mềm hơn thịt heo nhưng ngươi vẫn chưa thể ăn được…Khi nào ngươi ăn được thì nhớ nói cho ta biết.”
Khi nào vết thương lành rồi, lại nói cho Khương Đường biết.
Cố Kiến Sơn trở về còn chưa đủ một tháng, nhưng bị thương đã hơn một tháng. Ngoại trừ vết thương ở cánh tay và ngực quá sâu chưa hồi phục được thì những chỗ khác gần như đều đã tốt.
Thân thể hắn vốn tốt hơn người khác, hơn nữa thời gian này không phải mệt mỏi bôn ba nên tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn. Buổi sáng hắn đi đến Thái y viện, thái y cũng nói hắn khôi phục tốt hơn so với tưởng tượng.
Hắn đã nói với Trịnh thị, mẫu thân hắn không nói gì khác, chỉ bảo hắn tĩnh dưỡng cho tốt, sau đó lại bảo Nam Hương lặng lẽ đưa tới một đống dược liệu.
Thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Cố Kiến Sơn cắn một miếng hết một cái bánh bao, nhưng nhìn Khương Đường lại biến thành một miếng nửa cái, để tránh quá thô lỗ.
Khương Đường không nhịn được khẽ bật cười: “Còn có khoai lang nướng với bánh bao nhỏ nữa, đều có thể ăn.”
Khi cua được bưng lên, Khương Đường tự bóc cua, lột tôm. Tay phải Cố Kiến Sơn bị thương, không ăn được đồ tanh, vậy nên những thứ này hoàn toàn chẳng liên quan gì với hắn.
Cua rất ngon, hải sản vào miệng vừa mềm vừa ngọt, bên trong tôm tít có trứng tôm, là một dải dài màu vàng óng.
Chỉ hấp mới giữ được vị tươi ngon và đậm đà nhất.
Khương Đường từ cửa hàng trở về chưa ăn cơm, bữa cơm hôm nay miễn cưỡng có thể tính là cơm đoàn viên.
Nàng cho rằng hôm nay chỉ có một mình nàng vượt qua, còn đối mặt với mặt trăng thương cảm thật lâu.
Trên đường rất náo nhiệt, khi ở trong hoàn cảnh náo nhiệt thì nàng sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, hôm nay có Cố Kiến Sơn ở đây, nàng rất vui.
Ăn hơn phân nửa, Khương Đường nói với Cố Kiến Sơn: “Lát nữa ngươi trở về đi, ta cũng trở về.”
Cố Kiến Sơn nói: “Không vội, ăn bánh trung thu trước đã.”
Hắn lấy một miếng bánh trung thu được bọc trong giấy dầu từ trong túi tay áo ra. Đây là bánh hắn mua ở Ngũ Hương Cư. Cố Kiến Sơn không biết loại nào ăn ngon, nhưng nghĩ đến việc Khương Đường tự mình làm loại nhân lòng đỏ trứng hạt sen hẳn là đã đủ nên hắn mua vị khác.
Hoa hồng đậu tán nhuyễn.
Không biết Khương Đường có thích không.
Bánh trung thu không lớn, đặt trong bàn tay Cố Kiến Sơn thấy càng nhỏ hơn.
Bánh trung thu được bẻ thành hai, Khương Đường được chia nửa cái.
Nàng cắn một miếng, ánh mắt sáng ngời: “Ngon quá.”
Cố Kiến Sơn: “Ngon là được rồi.”
Khương Đường cười khẽ: “Hôm nay cám ơn ngươi nha, còn phải cám ơn bánh trung thu của ngươi nữa… Đúng rồi, còn có cua và tôm.”
Không đến mức phải một mình đón Tết Trung thu.
Cố Kiến Sơn thầm nghĩ, người nên nói cảm ơn chính là hắn mới đúng.
Hắn nhìn xuyên qua khe hở của rèm trúc ra bên ngoài. Ở bên ngoài dòng người đông đúc, trước kia hắn không thích náo nhiệt cho lắm. Nhưng bây giờ lần đầu tiên được ở cùng với Khương Đường, trong khung cảnh náo nhiệt như thế này lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng tự tại: “Bản thân ta cũng vui mà, cảm ơn cái gì chứ.”
Cố Kiến Sơn ăn sạch mấy cái bánh bao nhỏ còn lại trên bàn: “Trừ cua ra thì ngươi còn thích cái gì nữa?”
Khương Đường thầm nghĩ, sao lúc nào cũng hỏi ăn thế, giống như thể ngoại trừ ăn ra thì nàng không làm gì khác.
Nhưng từ khi đến đây, hình như nàng chưa từng làm chuyện gì khác.
Quả thực nàng không thích đọc sách viết chữ.
Khương Đường nói: “Ta thích náo nhiệt, còn ngươi thích gì?”
Cố Kiến Sơn nói: “Lúc rảnh rỗi ở doanh trướng đọc binh thư, không thích uống rượu.”
Những sở thích này nhỏ bé không đáng kể, nhưng có thể làm cho Khương Đường hiểu rõ Cố Kiến Sơn hơn.
Khương Đường gật đầu: “Ta biết rồi, vậy ta về trước đây.”
Đi ra không quá nửa canh giờ, Khương Đường đã chơi đủ. Mệt mỏi mấy ngày nay, trở về tắm rửa ngủ một giấc thoải mái, hiện tại trên người nàng toàn là mùi thức ăn.
Thêm một lúc nữa, chính viện mới tan tiệc, Khương Đường có thể nghe thấy tiếng ca tiếng nhạc uyển chuyển rộn ràng từ phòng hạ nhân.
Mấy người Lục Anh trở về rất muộn.
Nhà trai của Lục Anh đã chuẩn bị hạ sính lễ, đầu tháng chín sẽ đính hôn, đầu xuân sang năm thành thân.
Thật ra năm nay thành thân vẫn kịp, nhưng Lục Anh mới mười sáu tuổi, muốn ở nhà thêm một năm nữa. Hơn nữa, nàng cảm thấy ở Yến Kỉ Đường rất tốt, ít nhất là được ăn ngon, tự tại.
Đi đến mấy viện khác không biết sẽ ra sao.
Thật ra nàng có chút hâm mộ Khương Đường. Nàng luôn vội vàng hấp tấp, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ trước sau. Trước kia Khương Đường cũng là nha hoàn tam đẳng, hiện tại đã biến thành nhị đẳng, bạc tháng tăng gấp đôi, hơn nữa cũng học rất nhiều thứ. Nàng ấy biết cách tổ chức yến hội, biết cách nói chuyện trả lời chủ tử, cũng biết cách đi lại giao thiệp với xung quanh.
Cho dù nàng không thể học được toàn bộ giống như Khương Đường thì ít nhất cũng có thể học được ba phần, sau này đi tới viện mới cũng có chỗ đứng của mình.
Cho nên Lục Anh không vội vàng thành thân.
Bội Lan ngước mặt nghe Lục Anh nói chuyện đính hôn, trong nhà nàng chưa từng nói chuyện này, đôi khi nàng nghĩ tới nhưng vẫn cảm thấy ở Yến Kỉ Đường ăn uống vui chơi như thế này đã rất tốt.
Quà tặng ngày lễ được phát hôm nay là bánh trung thu của Cẩm Đường Cư, Bội Lan cầm về nhà ba cái, giữ lại ba cái cho mình. Mấy cái này thực sự rất ngon, là bánh trung thu ngon nhất mà nàng từng được ăn.
Mấy viện khác cũng không có quà tặng ngày lễ hậu hĩnh như vậy.
Lục Anh thở dài: “Ta mang về nhà, đưa cho bên kia bốn cái.”
Sau khi thành thân thì phải vậy, có chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho cả hai nhà.
Khương Đường nói: “Bên chỗ ta vẫn còn này, muốn ăn thì cứ lấy.”
Ba người từ trong nhà trở về cũng mang thức ăn cho Khương Đường, chẳng qua nàng ở bên ngoài ăn no rồi nên bây giờ hoàn toàn không cảm thấy đói.
Lục Anh xoay người trên giường: “Vậy ta không khách khí đâu đấy.”
Hôm nay Tĩnh Mặc trực đêm, trong phòng chỉ có ba người.
Khương Đường do dự một phen rồi quyết định nói với hai người tính toán sau này của mình. Nàng đã sớm nghĩ tới những chuyện này, chỉ không nói ra mà thôi.
Thật ra nàng cũng muốn làm nha hoàn cho đến khi về hưu, nhưng cứ phải luôn lo lắng bị bán, bị xử lý.
Hơn nữa, không thể làm nha hoàn cả đời được, ngay cả tự do cũng không có.
Khương Đường: “Ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”
Nàng không muốn chờ đến tận ngày chuộc thân mấy người Lục Anh mới biết chuyện này.
Lục Anh dựng lỗ tai lên: “Khoan nói đã, để ta đoán, ngươi cũng muốn gả chồng phải không?”
Khương Đường đã chuẩn bị tâm lý, bị Lục Anh ngắt lời giữa chừng, lập tức nhụt chí: “… Không phải!”
Lục Anh: “Vậy ngươi nói đi.”
Khương Đường hít sâu một hơi: “Ta muốn chuộc thân, về sau không làm nha hoàn, không còn ở Vĩnh Ninh Hầu phủ nữa.”
Lục Anh cùng Bội Lan im lặng hồi lâu cũng không lên tiếng. Chuộc thân… Đó là khả năng mà bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Giống như từ nhỏ đã có người nói cho bọn họ biết, sau này lớn lên sẽ làm nha hoàn cho tiểu chủ tử. Hài tử của chủ tử là chủ tử, hài tử của bọn họ là nô tài.
Ngự Triều có thể chuộc thân, chỉ cần gia chủ đồng ý thả người.
Nhưng làm nha hoàn có bạc tháng. Bình thường dân chúng trồng trọt buôn bán quanh năm cũng không kiếm được nhiều bằng bạc tháng của người làm nô tài, ngoài ra còn có tiền thưởng cùng tiền lễ tết, dân chúng bình thường làm gì có khoản đó. Làm nha hoàn nhất đẳng, quản sự cho nương tử, bà vú của tiểu chủ tử đều là những công việc cực kỳ có thể diện.
Tốt hơn so với làm dân chúng bình thường.
Sao Khương Đường muốn chuộc thân?