Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ - Chương 47
Cố Kiến Châu gật đầu, mỉm cười: “Phải ha, vừa nhìn là đã rất ngon rồi. Đợi nước sôi rồi lại thả thịt vào, phủ y nói thịt dê rất nóng, nàng không thể ăn nhiều. À, mà còn có thịt bò…”
Lục Cẩm Dao đáp: “Đúng vậy, từ sớm Hoài Hề đã ra ngoài tình cờ thấy được, bình thường còn chẳng ăn được kìa.”
Đến khi nước trong nồi sôi lên, Cố Kiến Châu bèn thả thịt vào bên trong, khác với ăn những thứ khác, ăn lẩu nhúng thì phải đợi, phải chín kỹ rồi mới có thể ăn.
Quá trình chờ đợi này cực kỳ lâu.
Thấy hơi nóng tỏa ra ngoài từng đợt một, thịt thả vào trong lẩu vẫn cần đợi. Cố Kiến Châu nhất thời không biết phải nói gì.
Bình thường hai phu thê cũng hàn huyên ở trên bàn ăn, nhưng hôm nay lại nhìn nhau không nói gì.
Lục Cẩm Dao sớm đã nhìn ra trong lòng Cố Kiến Châu có giấu chuyện gì đó, ai khiến hắn thành kẻ có chuyện thì giấu trong lòng, người mà đến nét mặt chẳng che giấu nổi.
Trước mặt người khác thì vẫn ổn, nhưng đến chỗ nàng ấy thì chỉ hận không viết hết tất cả mọi thứ lên trên mặt.
Lục Cẩm Dao sợ hắn nín nhịn đến nỗi cả cơm ăn cũng không ngon, bèn bảo: “Có phải chàng có điều muốn nói với ta không?”
Cố Kiến Châu đang chăm chăm nhìn cái nồi xem lúc nào thì mở, nghe thấy lời vậy thì ngẩng phắt đầu lên: “A Dao, sao nàng biết được thế?”
Lục Cẩm Dao đáp: “Thấy cái dáng vẻ tâm tư cứ để đâu đâu của chàng thì vừa đoán cái là biết ngay, nói đi, là chuyện gì?”
Nàng ấy lại không sợ Cố Kiến Châu giống như Cố Kiến Phong, ở điểm này nàng ấy vẫn có lòng tin.
Cố Kiến Châu lại cúi thấp đầu xuống: “Điền Nam lũ lụt, thánh thượng phái người đi cứu trợ, ta chủ động xin đi ứng cứu, ta với đám người Thượng Thư Hộ Bộ đi.”
Nếu không phải phủ Vĩnh Ninh hầu lấy bánh lương khô ra thì chuyện này còn chẳng đến lượt Cố Kiến Châu.
Cứu trợ thiên tai tuy là chuyện hung hiểm, nhưng cũng là rèn luyện thực tế.
Nếu phủ Vĩnh Ninh hầu phải có một người đi thì người ấy chính là hắn.
Cố Kiến Châu cảm thấy hắn đã không thể giống như Ngũ đệ, lên chiến trường bảo vệ quốc gia, cũng không thể làm thanh thiên đại lão gia như quan phụ mẫu, làm chủ cho dân chúng. Có thể đi cứu trợ cứu người là chuyện to lớn nhất mà hắn có thể làm trước mắt.
Chỉ là thời gian gấp gáp, không kịp quay về thương lượng với Lục Cẩm Dao, mà tự hắn làm chủ.
Ngày ấy Cố Kiến Châu từng nghĩ, muốn ra bên ngoài làm một vị quan tốt, lấy được cái Cáo mệnh về cho Lục Cẩm Dao.
Đây là cơ hội khó khăn lắm mới có được.
Nhưng… A Dao mới có thai, vẫn còn chưa đến ba tháng, hắn không nên đi.
Vẻ mặt Cố Kiến Châu đầy áy náy, nồi lẩu mở ra rồi cũng không có phản ứng.
Lục Cẩm Dao gắp một gắp thịt dê vào bát hắn rồi nói: “Có thể nói đi lúc nào không, lần đầu chàng đi xa nhà, đồ đạc phải chuẩn bị đầy đủ. Còn có quan viên nào đồng hành thế, nếu như có quen biết thì có thể giúp đỡ chăm sóc nhau.”
Nếu như có họ hàng xa với phủ Bình Dương hầu hoặc phủ Vĩnh Ninh hầu vậy thì dọc đường cùng đi còn thuận tiện hơn một chút.
Cố Kiến Châu vội đáp: “A Dao, ý ta nói là ta phải đi cứu trợ ở Điền Nam.”
Lục Cẩm Dao nói: “Ta biết, mới nãy không phải đã nói rồi ư, thế nên ta mới hỏi chàng bao giờ xuất phát.”
Cố Kiến Châu quay đầu sang chỗ khác, sự áy náy và được thấu hiểu trong thoáng chốc ấy xộc lên não, hắn bảo: “Thánh thượng đã phái người đi xây dựng bếp lò, nhất định phải dùng bếp lò nướng bánh mì, làm lò nướng bánh nướng cũng được. Lò nướng xây dựng xong thì làm một phần bánh lương khô trước khi xuất phát.”
Về phần làm bao nhiêu, Cố Kiến Châu cũng không biết, chỉ có thể tự đoán số lượng.
Triều đình bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc cứu trợ, ra lệnh cho các tỉnh Điền Nam mở kho thóc cứu giúp thiên tai. Số bạc này sẽ không dùng hết, ước chừng sẽ lấy ba phần để thu mua khoai lang, khoai môn, rau củ từ các nơi.
Dựa theo ví dụ các năm trước, tất cả đều là mua gạo và mì sợi lương thực rồi lại phát cho mỗi hộ tiền cứu trợ.
Năm nay lại có điều không giống.
Việc thu mua diễn ra rất nhanh, không cần đến hai ngày là đã có thể thu mua hết những thứ này rồi vận chuyển đến Điền Nam.
Hai ngày sau, Cố Kiến Châu sẽ theo các đại thần cứu trợ thiên tai cùng đi đến Điền Nam.
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Hai ngày là đủ rồi, để chàng mang theo ít dược liệu, lương khô, y phục thay giặt là được rồi.”
Cố Kiến Châu gật đầu, hẳn là vì biểu hiện của Lục Cẩm Dao quá mức tự nhiên nên trong lòng của hắn lại càng thêm khó chịu. Hắn gắp thịt cho Lục Cẩm Dao: “Nàng ăn nhiều thịt thêm một chút.”
Bữa cơm này mùi vị vô cùng tuyệt, nếu không nói chuyện này thì chắc hẳn Cố Kiến Châu không nuốt trôi nổi. Nhưng sau khi nói hết ra, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm nên tự nhiên cũng ăn hết phần còn lại.
Vị chua nhè nhẹ, thịt thấm vị chua vào trong nên rất ngon, không hề có chút vị cay nào nên ăn vào cũng không thấy nóng, ăn sạch món ăn trên bàn rồi bắt tay vào chén mì, bữa ăn này mới xong.
Lục Cẩm Dao vẫn mỉm cười, ăn xong cơm bèn đi thu dọn đồ đạc cho Cố Kiến Châu.
Cố Kiến Châu không đọc nổi sách nên đi theo Lục Cẩm Dao.
Vốn nàng ấy vẫn luôn quay lưng với Cố Kiến Châu để thu dọn nên Cố Kiến Châu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng ấy, đến khi đi đến nhìn một cái thì mới phát hiện trong mắt Lục Cẩm Dao có ánh lệ.
Nàng ấy đẩy Cố Kiến Châu ra: “Ta không sao.”
Cố Kiến Châu kéo tay Lục Cẩm Dao: “Ta sẽ về sớm.”
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ phủ Vĩnh Ninh Hầu đều biết Cố Kiến Châu phải đến Điền Nam cứu trợ thiên tai.
Lần trước chuẩn bị lương khô cho Cố Kiến Sơn, lần này thì phải chuẩn bị cho Cố Kiến Châu.
Khương Đường cứ tưởng Lục Cẩm Dao sẽ tự làm lấy, nhưng Lục Cẩm Dao nào có biết làm món gì nên ở trong phòng may cho Cố Kiến Châu hai bộ y phục.
Lương khô cho Cố Kiến Châu mang đi với của Cố Kiến Sơn là độc nhất vô nhị.
Chẳng qua chỉ bởi hắn đi cứu trợ nên lương khô mang theo cũng không nhiều, mà đa số là thuốc men dược phẩm.
Khương Đường nhớ sau trận lũ lụt ở cổ đại thì sẽ xảy ra bệnh dịch, nên lúc vào phòng chính đưa đồ có nói thêm hai câu: “Có thể mang thêm ít rượu thuốc, dấm chua, vôi bột, trước kia trong nhà nô tì có gà vịt chết, sợ những con gà con vịt khác sẽ bị lây bệnh nên đã dùng nước vôi bột phun đám gà một lượt.”
Điều này Lục Cẩm Dao thật sự không rõ, nàng ấy gật đầu: “Vậy bảo Hoài Hề đi đánh hai hũ rượu mạnh, hai bao vôi bột. Lương khô để ít đi tí.”
Đi cứu trợ thì không thể cho Cố Kiến Châu một mình một xe ngựa được, đồ đạc không được mang nhiều.
Khương Đường: “Nô tì ra ngoài nói với Hoài Hề tỷ tỷ.”
Lục Cẩm Dao: “Ý của thánh thượng là thử xem bánh quy có hữu dụng hay không, ta cảm thấy qua mấy ngày nữa thôi liền có thể dùng được công thức rồi.”
Về phần quân lương mua từ đâu vận chuyển từ chỗ nào, là làm xong rồi đưa tới hay là đưa lương bổng qua rồi mới làm, Lục Cẩm Dao không rõ.
Trong khoảng thời gian này chỉ có thể đợi.
Ngày hai mươi mốt tháng năm, hôm nay trời còn chưa sáng, Cố Kiến Châu đã gánh hành lý đi đến cổng thành.
Lục Cẩm Dao không nỡ lòng nhưng đã qua hai ngày rồi nên nỗi lòng này cũng đã nhạt dần.
Nàng phải lo chuyện cửa hàng, phải chuẩn bị những món điểm tâm lạ miệng, nào có nhiều thời gian cho chuyện nữ nhi tình trường như thế. Cửa hàng tính ra đã mở được hai mươi ngày, lợi nhuận ròng là hai trăm hai mươi mốt lượng bạc, phải đợi một thời gian nữa mới hồi được vốn.
Bánh khoai sọ nghiền trong cửa hàng, bánh ngọt vị trà xanh, bánh ngàn lớp bán được nhiều nhất, điểm tâm còn thừa lại thì để sang hôm sau bán lại nửa giá. Phần thừa phần thẹo từ các loại điểm tâm làm ra là rẻ nhất, nhưng có thể gặp chứ không thể cầu, cái này phải giành.
Hôm nay Lục Cẩm Dao dẫn Hoài Hề và Khương Đường ra ngoài, xưa giờ nàng ấy luôn đi từ cửa sau, lúc đi qua con phố đằng trước thì trông thấy xe ngựa của phủ Yến quốc công dừng ở cửa hàng.
Lục Cẩm Dao sửng sốt một phen.
Từ sau xuân nhật yến thì chưa từng liên hệ với Yến quốc công, giao tình duy nhất ấy là phủ Yến quốc công tặng dược liệu cho Khương Đường, rồi nàng đáp lễ lại hai hộp điểm tâm.
Yến quốc công phu nhân cũng không hề đến nhà cảm tạ người đã cứu giúp nữ nhi bà ta.
Về sau thì gặp phải An Dương quận chúa ở trang tử cũng chỉ là cùng bắt tay giúp nhau.
Lục Cẩm Dao thả rèm xe xuống, dặn dò xa phu phía trước: “Đi vòng ra cửa sau.”
Vào đến hậu viện, Lục Cẩm Dao không đi đến cửa hàng đằng trước, còn Hoài Hề và Khương Đường thì đến phía trước giúp đỡ.
Khác hẳn với những ngày khai trương, lúc này khách khứa khá nhiều, mặc y phục gì cũng đều có cả.
Hoài Hề giúp đỡ lấy bánh ngọt, Khương Đường phụ trách tính tiền nhận bạc.
Có hai nha hoàn xinh xắn bán đồ ở đây nên người tới xếp hàng bên này cũng nhiều.
Tính được vài người, bỗng trước mặt Khương Đường xuất hiện một tiểu cô nương, tầm mười bốn mười năm tuổi, mắt sáng long lanh: “Tỷ tỷ, tỷ có còn nhớ muội không?”
Khương Đường nhẹ giọng nói: “Gặp qua Yến tiểu nương tử.”
Yến Minh Song gật đầu như gà mổ thóc, giọng nói được đè ép đến mức thấp nhất: “Tỷ tỷ, là muội là muội đây, ngày đó tỷ đã cứu muội, muội vẫn chưa kịp nói lời cảm tạ. Cảm tạ ân cứu mạng của tỷ tỷ.”
Yến Minh Song quay đầu nhìn những khách nhân đang xếp hàng, nhớ rõ An Dương quận chúa, không thể gây rắc rối, không thể nhắc lại chuyện này trước mặt mẫu thân nàng ấy, vì vậy khi biết cửa hàng này là của Cố tứ nương tử, nàng ấy liền đến đây mỗi ngày.
Ở chỗ mẫu thân nàng ấy chỉ nói là thèm ăn, trong lòng cảm thấy phiền chán muốn chết nên mới muốn ra ngoài chơi, chưa từng tiết lộ điều đó dù chỉ là nửa phần.
Mỗi ngày nàng ấy đều sang đây, cuối cùng cũng gặp được.
Yến Minh Song nhanh chóng chỉ mấy thứ, “Muội muốn cái này, cái này … Điểm tâm tỷ làm hôm đó thật sự ăn vô cùng ngon luôn đó.”
Cửa hàng này là cửa hàng của Cố tứ nương tử, ai cứu nàng ấy thì nàng ấy sẽ báo đáp người đó, nàng ấy không cần phải quan tâm đ ến việc làm ăn của Lục Cẩm Dao, mua vài món đồ là được.
Hoài Hề lưu loát gắp điểm tâm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, phía này Khương Đường đang tính tiền thu bạc.
Khương Đường cười nói: “Sức khỏe của ngài đã bình phục thì tốt rồi, lần sau đứng ở mé nước phải cẩn thận một chút. Tổng cộng là một lượng bốn đồng.”
Đôi mắt của Yến Minh Song rất giống với những con vật nhỏ mà Khương Đường đã nhìn thấy trước kia, ngân ngấn nước, “Muội nghe tỷ tỷ, sau này sẽ không đi nữa, hôm khác muội sẽ trở lại thăm tỷ.”
Yến Minh Song mua điểm tâm xong, cũng không có chặn người phía sau, lại để cho xa phu giữ cửa dời xe ngựa đi xa một chút, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng.
Nàng ấy mang theo nha hoàn đi cửa sau, đi tới cửa, Yến Minh Song nói: “Ngươi đứng trông coi ở cửa, ta đi vào bàn chuyện làm ăn với Tứ nương tử.”
Lục Cẩm Dao đang ở hậu viện kiểm tra xem bếp sau có sạch sẽ không, hiện tại nhìn vẫn được, mới mở cửa không tới một tháng, đương nhiên chỗ nào cũng sạch sẽ.
Nàng ấy nhắc nhở: “Ở các góc khuất rất dễ bị bụi bẩn bám vào, bát đ ĩa đã dùng xong nhất định phải rửa sạch sẽ. Đừng chỉ vì muốn đỡ việc mà lười biếng, một khi bị phát hiện các ngươi hãy tự nghĩ đến hậu quả đi.”
Ba vị sư phụ làm điểm tâm và hai bà tử phụ việc đồng thanh nói đã biết, vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bà tử vội vàng mở cửa ra nhìn, là một tiểu nương tử ăn mặc hoa lệ, dung mạo tinh xảo.
Yến Minh Song nói: “Ta là tiểu nương tử của phủ Yến quốc công, Tứ nương tử có ở đây không, ta muốn đi vào thương lượng chuyện làm ăn một chút.”
Bà tử nghe thấy Lục Cẩm Dao từ bên trong nói: “Cho nàng ấy vào đi.”
Lập tức mời người tiến vào.
Khi Lục Cẩm Dao nhìn thấy xe ngựa của phủ Yến quốc công ở cửa, nàng ấy đã mơ hồ đoán được rằng đó không phải là ai khác mà chính là Yến Minh Song.
Nàng ấy mời Yến Minh Song vào sương phòng ở hậu viện, trực tiếp hỏi: “Yến tiểu nương tử muốn bàn chuyện làm ăn gì?”
Yến Minh Song lấy ra năm mươi lượng bạc từ trong hà bao, vốn dĩ nàng ấy muốn mua Khương Đường từ Lục Cẩm Dao, sau này đối xử thật tốt với nàng, nếu sau này Khương Đường không muốn làm nha hoàn nữa thì chuộc thân cho nàng cũng không muộn.
Nhưng mà nàng ấy thậm chí còn không bảo vệ được nha hoàn của mình nỗi.
Ngân Túc đã không còn, bị mẫu thân của nàng ấy đánh hai mươi gậy rồi vứt ở trang tử, lại không được mời đại phu nên liền chết ở nơi đó.
Yến Minh Song cảm thấy mua Khương Đường là không thể, nàng ấy vẫn chưa xuất giá, ngay cả một cái nhà cũng không có, mẫu thân sợ nàng ấy gặp chuyện không may nên luôn để mắt đến nàng ấy. Đưa Khương Đường đến phủ Yến quốc công cũng không phải là một nơi tốt đẹp.
Khương Đường ở nơi này của Lục Cẩm Dao sống khá tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, thứ mà Khương Đường thiếu nhất chắc là bạc.
“Lục tỷ tỷ, làm phiền tỷ đưa thứ này cho nàng ấy.” Yến Minh Song nói, “Tặng bạc không phải là vì ta nghĩ bạc có thể mua được ân cứu mạng, mà chẳng qua ta cảm thấy tặng nàng ấy bạc thì nàng ấy có thể mua được những thứ mà nàng ấy muốn, ngày hôm đó cũng cảm tạ Lục tỷ tỷ.”
Lục Cẩm Dao luôn chiếu cố đến Khương Đường.
Lục Cẩm Dao gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Nàng ấy cứu Yến muội muội không phải là để muốn muội tri ân báo đáp, lúc đó nguy hiểm như thế, nàng ấy không hề nghĩ ngợi mà nhảy xuống.”
Yến Minh Song: “Ta biết. Nếu không còn việc gì khác thì Lục tỷ tỷ, ta xin cáo từ.”