Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ - Chương 37
Những nha hoàn của Yến Kỉ Đường không cần hầu hạ trước mặt Lục Cẩm Dao cũng đi ăn cơm, Khương Đường ngồi ăn ở bên ngoài.
Hôm qua trời mưa suốt cả một ngày, hôm nay trên mặt đất đã khô ráo, mấy cây hạnh trong sân Yến Kỉ Đường đã kết trái, những trái nho nhỏ, màu sắc giống như lá hạnh.
Màu xanh nhạt, bừng bừng sức sống.
Khương Đường ngửa đầu nhìn cây hạnh một lát, cúi đầu uống chén cháo trắng, cơm tối là cơm cháy với cháo gạo, ngâm một lát ăn sẽ rất ngon. Cũng không biết Cố Kiến Sơn có ăn hay không.
Gạo và kê đều là của Yến Kỉ Đường, chỉ có gạo nếp là Khương Đường tự mua. Nàng thèm ăn bánh ú nên mua trước một ít, muốn trở về rồi gói. Nàng muốn báo ân, dù sao cũng phải lấy đồ của mình báo ân.
Còn mượn hoa để dâng Phật, đó cũng không phải là hoa của nàng.
Cố Kiến Sơn đến tận nửa đêm mới rảnh rỗi, hắn dùng nước lạnh rửa ráy sơ qua, lúc này mới trở về doanh trướng. Đại tướng quân ở tây bắc, ngoại ô kinh thành chỉ có một phó tướng là Cố Kiến Sơn, chỉnh quân một ngày, sau đó xuất phát.
Trở lại doanh trướng, Cố Kiến Sơn nhìn trên mặt đất đặt một tay nải thật lớn.
Tay nải này là do Minh Triều mang vào, hắn chủ động nói: “Là Tứ gia nhờ Kiêu kỵ úy đưa tới, Hầu phủ thu thập đồ đạc cho công tử.”
Cố Kiến Sơn sợ bên trong có đồ ăn dễ hỏng, liền bảo Minh Triều mở ra xem một chút.
Trong một cái túi lớn còn có ba cái nhỏ, kích cỡ ba tay nải này cũng xấp xỉ nhau. Trong cái thứ nhất có mấy bộ y phục, hai hộp điểm tâm Ngũ Hương Cư, còn có một hộp thuốc, là của chính viện đưa tới.
Trong cái thứ hai có không ít thịt khô, y phục dược liệu cũng có. Bên trong còn có hai túi nhỏ, chứa nhân sâm, là đại phòng tặng. Hai cái bọc nhỏ khác là dược liệu do Yến Minh Đường và Yến Phương Đường đưa qua.
Cái thứ ba nặng nhất, mở ra xem, ngoại trừ chăn bông y phục dược liệu, còn có đồ ăn. Tổng cộng ba gói lớn, không giống như thịt khô, bởi vì Minh Triều dùng sức nên nghe thấy tiếng rắc rắc.
Cố Kiến Sơn đứng lên, phất phất tay nói: “Tránh qua một bên đi, để ta tự làm.”
Hắn ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra, trong túi là từng miếng từng miếng. Hắn cầm lấy một miếng nếm thử, không nói đến hương vị, vị giống như món ăn hôm qua ăn được ở thôn trang.
Đồ do Yến Kỉ Đường đưa tới, là Khương Đường làm.
Cố Kiến Sơn có chút muốn cười, nhưng hắn cũng không biết muốn cười cái gì. Chính là cao hứng, trong lòng cảm thấy cao hứng.
Ngoài cơm cháy, còn có một chồng bánh xếp chồng lại với nhau, bánh không phải là hình tròn, mà là hình chữ nhật. Cuối cùng là một cái hộp gỗ, vừa mở ra liền tỏa ra một cỗ mùi vị ngọt ngào.
Bên trong là những cuộn màu trắng xếp chỉnh tề, Cố Kiến Sơn cầm lấy một cái, bóc ra nhìn xem.
Có nho khô, có tương đường nâu, còn có đậu phộng giã nát, còn có bên trong là gì đó màu đen, cắn thử một miếng mới nếm ra là vừng.
Vừng được bọc trong đường.
Cố Kiến Sơn liền cắn một cái, sau đó chậm chạp không nhúc nhích. Đây hẳn là tạ lễ của Khương Đường, cảm ơn hắn đã ra tay cứu giúp.
Cũng khó cho nàng còn nhớ rõ hắn thích ăn ngọt.
Cố Kiến Sơn nói: “Điểm tâm để lại một hộp, thịt khô để lại một túi, còn lại đem chia đi.”
Minh Triều xách cơm cháy và bánh nướng đi ra ngoài, Cố Kiến Sơn quát bắt đứng lại: “Làm gì hả, ta nói là trong túi đồ kia.”
Đồ trong này nhìn có thể để lâu được, hắn có thể để dành rồi ăn.
Món cuốn này cũng rất ngon.
Mùng bốn tháng năm, Cố Kiến Sơn dẫn ba vạn đại quân đóng quân ở Tây Bắc, biên cảnh có chiến sự, nhưng Ngự Triều đánh trận chưa từng bại trận.
Cũng trong ngày mùng bốn tháng năm, cửa hàng điểm tâm Cẩm Đường Cư ở thành nam cũng khai trương.
Ban đầu khi biết tên cửa hàng điểm tâm, Khương Đường sợ mình suy nghĩ nhiều. Lục Cẩm Dao nói chữ Cẩm trong tên nàng ấy rất tốt, nhưng mang thuyền thì không dễ nghe, liền lấy thêm chữ Đường.
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nay ngươi có thể cùng Hoài Hề đi ra cửa hàng xem một chút, xem sinh ý như thế nào, loại điểm tâm nào bán được nhiều, bán tốt… Những điều này ghi nhớ một chút, về sau cũng làm mấy thứ đó nhiều hơn.”
Làm buôn bán không phải đơn giản nói được là được, phải xem xét phí tổn, lợi nhuận, khách hàng thích loại gì, tất cả các mặt đều phải để tâm đ ến.
Khương Đường có thể thường xuyên đến cửa hàng xem một chút, học càng nhiều càng có lợi.
Khương Đường đáp ứng, sau đó đi theo Lục Cẩm Dao đi cắt băng khánh thành.
Khai trương phải đốt pháo cắt băng khánh thành.
Bây giờ cửa hàng điểm tâm đã hoàn toàn thay đổi một bộ mặt. Trên biển hiệu phía trước phủ một tấm vải đỏ, vừa đi vào là một khoảng trống rộng rãi, quầy hàng bày quanh tường, tủ bằng gỗ, phía trên là cửa sổ lưu ly trong suốt.
Trong tủ bày điểm tâm thứ nhất, có bánh khoai nghiền, làm từ khoai lang đỏ, ba mươi văn tiền một cân, lợi nhuận ròng có bốn thành.
Bên cạnh là bánh ngọt ngàn tầng, có ba loại hương vị, vị nguyên bản năm mươi văn tiền một cân, vị khoai nghiền sáu mươi văn một cân, vị trà xanh thì một cân phải nửa lượng bạc, lợi nhuận ròng gần như có ba thành.
Tại sao vị trà xanh lại đắt tiền, một là vì trà rất đắt, hai là vì tất cả đều sử dụng loại trà tốt.
Trong tủ thứ ba đặt bánh bông lan xốp, cũng là ba hương vị, vị nguyên bản, vị khoai nghiền và vị trà xanh, giá bán lần lượt là bốn mươi văn tiền, năm mươi văn tiền, nửa lượng bạc.
Đều là bán theo cân, lợi nhuận cũng là hơn ba thành.
Giá cả không thể so sánh được với Ngũ Hương Cư, đắt nhất là điểm tâm vị trà xanh. Sợ có ít người mua nên cũng làm ít hơn.
Ba sư phụ điểm tâm phân biệt phụ trách ba món điểm tâm.
Mặt tiền cửa hàng cực kỳ sạch sẽ, ngoại trừ sư phụ điểm tâm, còn có hai bà tử phụ trách quét dọn quầy, ngoại trừ quét dọn, còn làm chút công việc lau dọn rửa chén.
Sân sau cũng sạch sẽ, nhà kho chứa trứng gà, sữa bò, khoai sọ, khoai lang đỏ các loại. Bên ngoài tổng cộng có ba lò nướng bánh, được đặt ngoài trời. Bên trong là một hàng chảo, nồi lớn, lúc này có hai cái nồi lớn đang nấu bánh ú, một nồi nấu mứt táo đậu tán nhuyễn, một nồi nấu lòng đỏ trứng vịt muối.
Bánh ú không lớn lắm, chỉ lớn chừng nửa lòng bàn tay. Nếu người đến mua điểm tâm hơn nửa lượng bạc sẽ tặng kèm hai cái, nếu hơn năm lượng bạc liền tặng thêm bốn cái.
Bởi vì tổng cộng có ba quầy, cho nên chưởng quầy mời hai người, còn có ba người giúp việc.
Tiền công chưởng quầy mỗi tháng một lượng, người giúp việc tiền công mỗi tháng bốn đồng.
Tổng cộng mỗi tháng tiền công phải tống bảy lượng bạc.
Trong lòng Khương Đường cũng khẩn trương, nếu là điểm tâm bán chạy, nàng còn có thể bán công thức cho Lục Cẩm Dao. Nếu bán không tốt, con đường kiếm tiền này của nàng xem như không đi được.
Đến giờ Tỵ, cửa hàng khai trương.
Hai dải pháo nổ bùm bùm vang trời, người vây xem ở chung quanh không ít. Lục Cẩm Dao đứng ở trước cửa hàng, chờ pháo nổ xong, dùng gậy gạt tấm vải đỏ phủ trên tấm biển ra.
Ba chữ Cẩm Đường Cư lộ ra.
Người tham gia náo nhiệt dùng sức vỗ tay, Lục Cẩm Dao nói: “Hôm nay cửa hàng điểm tâm Cẩm Đường Cư khai trương, ở bên trong mua điểm tâm còn có thể được tặng bánh ú, hương vị rất đa dạng. Cho dù không mua cũng đi vào xem thử.”
Không giống Ngũ Hương Cư, điểm tâm hấp ra chỉ ngửi thấy mùi thơm ngọt khi mới ra khỏi nồi. Nhưng điểm tâm nướng bằng lò nướng bánh thì hương vị quanh quẩn thật lâu mãi không tan, vừa bước vào trong cửa hàng điểm tâm, hương vị ngọt ngào kia đã khiến con sâu thèm ăn trong bụng ngóc đầu dậy.
Giống như hương vị của đường, lại giống như ngâm trong hũ mật.
Cửa hàng được trang trí với màu sắc rất sạch sẽ và sáng sủa. Quầy hàng được làm bằng lưu ly, đều biết đây là vật quý, cho nên không ai dám cố ý đụng vào.
Trên đầu quầy treo rất nhiều thẻ gỗ, thẻ gỗ màu nâu nhạt, dùng mực viết chữ lên trên.
Có người không nhịn được mở ra đọc: “Bánh khoai nghiền, ba mươi văn một cân. Bánh khoai lang đỏ, ba mươi văn một cân…”
Điểm tâm đều sẽ thêm mỡ heo cùng đường, rẻ hơn một chút cũng phải mười mấy văn một cân, cùng gần ngang bằng giá một cân thịt heo. Dùng ba mươi văn tiền mua điểm tâm, thật đúng là không đắt.
Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng thấy đẹp.
Điểm tâm nhỏ hình tròn màu vàng rực, phía trên viết chữ, có người biết chữ có thể nhận ra, là một chữ khoai, bên cạnh viết là đỏ.
“Tiểu nhị, cho ta một cân bánh khoai nghiền, một cân bánh khoai lang đỏ.”
Điểm tâm được cân lên, dùng bao giấy dầu in chữ Cẩm Đường Cư bọc lại, chưởng quầy ở một bên thu tiền. Có người còn đang quan sát, có người đã trả bạc xách lên tay.
Bánh ngọt ngàn tầng và bánh bông lan vẫn đắt hơn một chút, không ít người vẫn đang quan sát. Nhưng có một người khá mập mạp chen qua đám người: “Cho ta năm cân bánh ngọt ngàn tầng vị trà, năm cân bánh bông lan vị trà.”
Lần mua này, chính là năm lượng bạc.
Tiểu nhị trong tiệm còn đang sửng sốt, ngược lại chưởng quầy dẫn đầu phản ứng lại: “Còn ngây người làm cái gì, còn không mau cân điểm tâm đi.”
Người tới người đi, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ mua một ít, Khương Đường không đứng phía trước nữa, chỉ đứng ở hậu viện cửa hàng vén tấm mành lên một khe nhỏ nhìn xem.
Sinh ý tốt ngoài dự đoán, buổi tối phải kiếm được bao nhiêu bạc a.
Khương Đường nói với Lộ Trúc: “Chuyện buôn bán hôm nay nhất định sẽ tốt đẹp.”
Lộ Trúc không đáp lời mà ngược lại còn chỉ cho Khương Đường: “Cái người hơi béo, cần mười cân điểm tâm kia chính là quản sự của phủ Hoài Dương hầu, bữa nọ Hoài Dương hầu phu nhân cùng mấy người thủ mạt giao[1] đến phủ chúng ta, nhưng do tiểu nương tử Yến gia ngã xuống nước nên đã mất hứng quay về. Đại nương tử đều tặng điểm tâm cho mỗi nhà bọn họ cả.”
[1] Ý chỉ bạn thân chốn khuê phòng.
Khi đó trông thì có vẻ là tốn tiền nhưng ấy chẳng phải là để lo toan cho chuyện làm ăn của cửa hàng ư. Mười cân điểm tâm năm lượng bạc, giá tiền mà so với món rẻ nhất của Ngũ Hương Cư còn rẻ hơn một nửa, tuy người bình thường không mua nổi nhưng với đám gia đình giàu có này còn chẳng chớp mắt lấy một cái.
Trong phủ nhiều người, một viện tặng hai cân, mười cân điểm tâm cũng chẳng biết có đủ chia hay không.
Vung tay ra là xa xỉ, nhưng món điểm tâm đắt đỏ đầu tiên mà Cẩm Đường Cư bán ra lại là để lo việc làm ăn của cửa hàng.
Chẳng mấy lâu sau, quản sự mấy nhà được tặng điểm tâm bữa nọ đều tới mua. Phu nhân mấy nhà đó có giao hảo với Lục Cẩm Dao, cũng chỉ nửa canh giờ lấy biết bao nhiêu là bánh ngọt và bánh ngàn lớp, hương vị đa phần là vị trà xanh, mỗi nhà mua mười cân hoặc mười lăm cân khác nhau.
Sợ chuyện buôn bán không tốt nên hai loại điểm tâm này không chuẩn bị nhiều, lúc này đây sư phụ làm bánh đang làm gấp rút nhưng vẫn không làm được bao nhiêu.
Lộ Trúc cố ý nhắc nhở: “Quản sự các nhà đều phải quen biết để khỏi phạm phải điều cấm. Từ giờ trở đi, chúng ta phải ghi nhớ loại điểm tâm nào bán được nhiều, loại điểm tâm nào bán ít. Trông xiêm y cách chải chuốt của khách khứa kìa, ngươi xem, quản sự nha hoàn các phủ đều tốt hơn nhiều so với người bình thường.”
Lộ Trúc nói chẳng hề sai, chất liệu xiêm y của vị quản sự mập ban nãy tốt vô cùng, có lẽ là tơ lụa. Chẳng thèm liếc bánh khoai sọ nghiền lấy một cái mà đi mua luôn loại đắt tiền nhất.
Lộ Trúc: “Cửa hàng mới khai trương, đợi đến khi đi vào hoạt động dần dần thì có thể thuê hai người hầu bàn.”
Nhìn người đến là có thể biết sẽ mua điểm tâm gì, rồi dẫn người ta đến bên quầy như thế để giới thiệu.
Còn có cả chăm lo đến chuyện tình nghĩa của việc buôn bán nữa, đều phải ghi nhớ để ngày sau còn phải trả lại.
Đại nương tử muốn dạy Khương Đường chuyện làm ăn, Lộ Trúc bèn tận tâm tận lực dạy dỗ, dẫu sao Khương Đường hãy còn nhỏ nên cứ từ từ học là được. Lộ Trúc cũng đi theo Lục Cẩm Dao mấy năm mới có thể một mình đảm đương một phía, Khương Đường trông xinh đẹp nhưng nếu không có bản lĩnh giỏi giang thì sớm muộn gì cũng bị người ta ăn hiếp.
Khương Đường gật đầu: “Vẫn là bánh khoai sọ nghiền với bánh khoai lang bán được nhiều nhất. Giá cả của chúng rẻ, mà dùng thử cũng chẳng mất bao nhiêu bạc, nếu ăn ngon thì sẽ mua lại, còn đến hơn nửa canh giờ nữa.”
Tuy hai loại này rẻ nhưng có bốn phần lợi nhuận, tương đương với lợi nhuận ròng của một cân điểm tâm bốn năm chục văn tiền.
Lộ Trúc hơi khó hiểu: “Gì mà hơn nửa canh giờ nữa.”
Khương Đường đáp: “Đến khi chuyện buôn bán hoàn toàn tốt lên.”
Vì chỉ có hai ngày tặng bánh ú. Tuy mua năm lượng bạc so với nửa lượng bạc chỉ tặng hai cái bánh ú nhưng quà tặng thêm lại là bánh ú mặn.
Bánh ú trứng vịt muối với bánh ú thịt muối, tuy Khương Đường chưa buôn bán bao giờ nhưng cũng biết bán đồ ăn quan trọng nhất là mùi vị, thế nên bánh ú phải đầy đủ nguyên liệu.
Đám Lộ Trúc cũng nếm thử bánh ú rồi, đều khá thích.
Không thích ăn bánh ú mặn thì kiểu gì cũng không thích ăn, nhưng sau khi nếm thử mà thấy thích thì đều sẽ cảm thấy rất ngon.
Điểm tâm sau này vẫn còn thể dùng tiền mua nhưng bánh ú thì không.
Vả lại điểm tâm ngon thì sẽ còn quay lại mua.
Khách khứa của Cẩm Đường Cư không ít, đa số vẫn còn đang chờ xem, trông thấy có người mua bánh ngàn lớp liền muốn mua một ít để nếm thử.
Không mua được một cân thì mua nửa cân, lúc cân đong thu tiền thì ít nhiều gì cũng bớt vài đồng lẻ, bất kể có lấy được bánh ú hay không thì đều vui vẻ cả.
Làm kinh doanh thì phải hào phóng, không được kẹt sỉ.
Người lui kẻ vãng, người người tấp nập, qua hơn hai khắc, người trong cửa hàng mới dần dần ít đi.
Chưởng quỹ vừa chỉnh sửa sổ sách vừa nhìn đống điểm tâm còn lại, qua gần nửa giờ đồng hồ, tổng cộng bán được gần bốn mươi cân bánh khoai sọ nghiền, hơn hai mươi cân bánh khoai lang, số ít còn lại cộng vào vẫn không đủ năm mươi cân.
Đúng lúc Lộ Trúc định bụng ra ngoài xem xét thì quản sự của phủ Hoài Dương hầu lại đến.
Y trông mập mạp, Khương Đường vừa nhìn đã nhớ.