Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ - Chương 225
Nếu không được, nàng tình nguyện xuất gia làm ni cô cũng không cần lập gia đình.
Người đầu tiên mà Trần thị xem cho nàng là Nhị công tử Vĩnh An Hầu phủ, gia thế xứng đôi, người cũng tuấn tú lịch sự.
Nhưng Bạch Vi hỏi thăm, hắn thường đi thanh lâu, hơn nữa trước mắt xanh đen, vừa nhìn đã biết… tướng gì đó.
Chẳng qua người này sau đó bởi vì cái giá giường của thanh lâu bị sập, hắn bị đè ở bên trong hơn một canh giờ, phải nằm hơn ba tháng dưỡng thương chân mới tốt lên được.
Chuyện làm mai đương nhiên không được.
Người thứ hai là trưởng tử của một thanh quan, người cầu tiến, tướng mạo cũng không tệ, nhưng Bạch Vi hỏi thăm, người này đã có một phòng tiểu thiếp, còn có một nhi tử thứ xuất nữa.
Hắn đối với tiểu thiếp cũng không tệ lắm, là một “người si tình”.
Lục Cẩm Dao kỳ thật cũng không làm gì, giống như ông trời cũng không cho nàng gả cho người như vậy, lúc nàng muốn ra tay cũng đã muộn rồi.
Không bao lâu sau, nhà này xảy ra chút chuyện, chuyện này cũng không có tin tức gì nữa.
Chuyện làm mai này cũng không phải chỉ một lần là xong, càng không phải chỉ cần nói một câu là thành. Chỉ là hai lần đều không thuận lợi, Trần thị cũng thở dài, dù gì thì Lục Cẩm Dao cũng còn nhỏ, cũng không cần phải vội.
Vẫn cứ xem tiếp như vậy, trong vòng hai năm xem thêm sáu bảy nhà nữa. Có mấy người là không cẩn thận xảy ra chuyện, mà Trần thị đương nhiên không thể đẩy Lục Cẩm Dao vào trong hố lửa được.
Còn có hai người tuổi không còn nhỏ nữa, thấy bên này do dự người ta liền định ra người khác.
Lúc Lục Cẩm Dao mười bốn tuổi, bà mối giới thiệu tứ công tử Cố Kiến Châu của Vĩnh Ninh Hầu phủ cho nàng. Bà mối khen Cố Kiến Châu hết lời: “Sang năm tham gia kỳ thi hội, thành tích rất tốt, đã đậu tam nguyên rồi. Chỉ là trong nhà hơi nhiều người, nhưng Cố phu nhân là người hiền lành, đại nương tử nhà hắn xuất thân thư hương môn đệ, tính tình cũng rất tốt.”
Lời bà mối nói tính ra vẫn đúng trọng tâm, thanh danh Cố phu nhân Trịnh thị luôn luôn không tệ, mà trưởng tức Hầu phủ Hàn thị là nữ nhi Tả Đô Ngự Sử, là người có tính tình cực kỳ dịu dàng.
Còn có hai phòng huynh đệ nữa nhưng chỉ là thứ xuất, cưới tức phụ không thể lấn lướt qua Lục Cẩm Dao được. Mà nàng có xuất thân tốt, có thể nói sau khi gả qua đó rồi Lục Cẩm Dao không cần phải lo lắng gì hết.
Mà Cố Kiến Châu đọc sách rất tốt, tháng ba sang năm sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu không có gì bất ngờ thì kết quả thi cũng sẽ không tồi.
Trần thị cũng cảm thấy cửa hôn sự này thật không tệ, Cố Kiến Châu mười sáu tuổi, còn vì sao đến tuổi này vẫn chưa xem mắt thì bà mối cũng có lời giải thích.
Hai năm trước là bởi vì Cố Kiến Châu say mê học hành cho nên không vội vàng xem mắt, hai người chênh nhau hai tuổi, gia thế cũng tương đương.
Trần thị nói lại chuyện này cho Bình Dương Hầu, lại hỏi ý tứ của Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao nói mình cần suy nghĩ hai ngày, hai ngày sau gật đầu đồng ý cửa hôn sự này.
Hai ngày nay cũng không phải là nàng suy xét gì mà bảo Bạch Vi Lộ Trúc các nàng cẩn thận hỏi thăm về con người của Cố Kiến Châu, nơi hắn thường xuyên đi, nhân khẩu Vĩnh Ninh Hầu phủ thế nào…
Đúng như lời Trần thị nói, tuy rằng trong phủ có không ít người nhưng cũng chỉ đơn giản, chỉ cần Hàn thị không vội vàng kiếm chuyện thì Lục Cẩm Dao tuyệt đối sẽ không chủ động gây sự.
Nói tóm lại, tuy rằng chưa từng gặp được người này nhưng Lục Cẩm Dao đã hỏi thăm thấu đáo trong nhà hắn, thậm chí cả con người hắn thế nào. Như Bạch Vi hình dung là có hơi ngốc một chút, nhưng mà mấy chuyện đó cũng không thành vấn đề.
Sang năm nàng sẽ cập kê, sang năm Cố Kiến Châu tham gia kỳ thi mùa xuân, vậy nên sẽ định ra hôn sự trước.
Ngày đính thân là vào tháng sáu, Trịnh thị, Hàn thị, còn có bà mối hai bên tới, mà Cố Kiến Châu còn đang học ở thư viện. Lúc này đang là thời điểm quan trọng, Trịnh thị cũng nói rõ nguyên nhân, tràn đầy áy náy nói: “Mong thông gia thông cảm một chút.”
Trần thị: “Đương nhiên phải lấy việc học làm trọng.”
Lục Cẩm Dao là tiểu bối, lại đây bưng trà, sau đó đi sang chỗ bình phong ngồi.
Trịnh thị thừa dịp nàng bưng trà liền quan sát kỹ một chút. Bà ấy nhìn Lục Cẩm Dao xong cực kỳ hài lòng, diện mạo hào phóng sáng sủa, khí chất dịu dàng, trong mắt có linh khí, cho dù ở phương diện nào cũng phù hợp với Cố Kiến Châu.
Hàn thị tới đây là cho đủ số. Sau khi hôn sự này được định ra, nàng ta phải giúp đỡ chuẩn bị hôn sự.
Hàn thị gả vào đây đã được bảy năm, lúc nàng ta gả tới đây Hầu phủ còn chưa là Hầu phủ, cũng là mấy năm nay mới dần dần đứng lên.
Lúc chuẩn bị hôn sự có thể cảm giác được mọi thứ so với lúc nàng ta gả vào cao hơn một tầng, ngay cả sính lễ cũng là… Trong lòng Hàn thị khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Nhưng khi nàng ta gả tới đây trong phủ còn chưa phồn vinh như vậy, cũng không cần cứ phải dựa theo đồ vật bảy năm trước mà làm, mặc dù Hàn thị hiểu được đạo lý này nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi chạnh lòng.
Nhưng mà thời gian đã qua lâu rồi, chuyện này cũng dần phai nhạt, cần so sánh với người khác làm gì chứ, nàng ta có hài tử có phu quân đã rất tốt rồi.
Tháng năm năm sau Lục Cẩm Dao sẽ vào cửa, lúc này vẫn còn sớm, nàng ta phải nên học quản gia cho tốt mới đúng. Tuyệt đối không thể chờ sau khi Lục Cẩm Dao vào cửa cái gì cũng vượt qua mình.
Nàng ta là trưởng tức, lại có nhi tử ở đây, ngày sau kế thừa Hầu phủ chính là đại phòng, cần gì phải so đo những chuyện nhỏ nhặt này cơ chứ.
Sau khi đính thân xong, Lục Cẩm Dao chuyên tâm thêu đồ cưới. Thỉnh thoàng nàng cũng sẽ nghĩ, quyết định của mình là đúng hay sai? Nếu lỡ như bộ dáng Cố Kiến Châu mặt rỗ xấu xí thì sao, dù sao các nàng Lộ Trúc chỉ âm thầm nhìn một chút, không thể đến gần nhìn người xem như thế nào.
Mẫu thân nàng thì đã từng gặp Cố Kiến Châu, nhưng vừa nhắc đến người này liền khen hết lời, cho dù không dễ nhìn cũng có thể khen thành hoa, bởi vậy lời mẫu thân nàng cũng không cần tính.
Lục Cẩm Dao cũng nghĩ hay là giả nam rồi đi theo huynh trưởng xem một chút, nhưng lỡ như thật sự không đẹp thì sao, nàng có thể đổi ý được sao? Hai nhà kết thân không chỉ là chuyện của nàng và Cố Kiến Châu mà còn là quan hệ hai phủ, từ hôn đương nhiên không được rồi.
Nếu bây giờ đi xem, chẳng hóa ra tự làm mình buồn nôn?
Lục Cẩm Dao nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là quyết định không đi nữa. Ông trời đối xử với nàng luôn luôn rất tốt, hơn nữa tướng mạo Trịnh thị không tầm thường, cho dù Vĩnh Ninh Hầu có xấu đi nữa thì Cố Kiến Châu cũng không đến mức quá khó coi.
Cho dù khó coi nàng cũng nhận, Cố Kiến Châu có gia thế, có học vấn, nhân phẩm cũng được. Cũng không thể yêu cầu các phương diện của hắn đều xuất chúng, nếu không thì cũng không tới phiên nàng.
Kỳ thi mùa xuân tháng ba, đến tháng tư kỳ thi điện, Cố Kiến Châu đỗ Trạng Nguyên.
Lục Cẩm Dao còn đi xem Trạng Nguyên lang dạo phố, chẳng qua cách quá xa, nàng chỉ thấy người rất trắng, ánh mặt trời phơi nắng khiến cho tai hắn đỏ bừng, những thứ khác Lục Cẩm Dao cũng không thấy rõ.
Cố Kiến Châu đương nhiên không nhìn thấy nàng, hắn thẳng lưng nhìn về phía trước, mặc hồng bào của Trạng Nguyên lang, đi một vòng quanh Thịnh Kinh. Gần như những con đường tương đối rộng của Thịnh Kinh hắn đều dạo qua hết, xung quanh vây một đống người, giống như đi xem khỉ vậy.
Rốt cuộc thì dạo phố cũng xong, Cố Kiến Châu đỏ mặt xuống ngựa. Hắn chưa từng bị người vây xem thế này, giống như xem khỉ.
Trưởng huynh chờ hắn, nói: “Bây giờ chỉ cần chờ vào triều làm quen, rồi an tâm chuẩn bị thành thân, làm tân lang được rồi. Bộ y phục này đến ngày thành thân mặc cũng không tệ.”
Cố Kiến Châu hơi ngượng ngùng, nhưng con ngươi cực sáng: “Ta…Mấy ngày nay đại tẩu vất vả rồi.”
Cố Kiến Phong khoát tay: “Người một nhà cả, nói gì mà vất vả với không vất vả chứ.”
Thân đệ đệ trúng Trạng Nguyên, Cố Kiến Phong vui mừng hơn ai hết, hắn vỗ vỗ bả vai đệ đệ: “Hiện giờ cũng coi như lập nghiệp rồi, nhớ làm việc cho tốt. Ngày sau cưới thê tử, nhớ đối xử tốt với người ta.”
Cố Kiến Châu thận trọng gật đầu.
Lục Cẩm Dao nhìn cũng không nhìn thấy cái gì hết, nhưng mà từ đằng xa nhìn thấy cũng không tệ lắm. Nàng bỗng nhiên nhớ đến câu nói mà trước đó Phó tiên sinh đã nói với nàng.
Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh.
Nương tử của Trạng Nguyên, đã là tốt lắm rồi.
Chuyện xuất giá được tổ chức rầm rộ, vào đêm trước khi Lục Cẩm Dao xuất giá, Trần thị mang đến một nha hoàn. Nha hoàn này Lục Cẩm Dao có nghe nói, tên là Khương Đường, dung mạo cũng coi như là tuyệt sắc.
Tuy rằng tuổi còn rất nhỏ, mới mười ba tuổi, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp này thì tuổi nhỏ cũng đã có thể nhìn ra.
Đây là người mà Trần thị mua từ nơi khác về, tốn hai mươi lượng bạc.
Trần thị mua Khương Đường cũng là có chủ ý, bà ấy nói với Lục Cẩm Dao: “Nam nhân trên đời này đều giống nhau cả, sau khi ngươi gả vào Hầu phủ, không bao lâu nữa sẽ có hài tử, đến lúc đó không tiện. Thay vì để cho hắn tự mình nói chuyện nạp thiếp còn không bằng ngươi chủ động nhắc đến, còn có thể lấy được thanh danh rộng lượng hào phóng nữa. Khương Đường xinh đẹp, tính tình mềm dễ nắn, để cho nàng ta đi theo ngươi đi.”
Sau khi gả qua đó phải có người của mình, Lộ Trúc Hoài Hề Bạch Vi, lại thêm một Khương Đường nữa, thế là vừa đủ.
Lục Cẩm Dao có chút do dự, có người nào nguyện ý làm thiếp đâu, chưa kể Khương Đường mới mười ba tuổi.
Nhưng những gì mẫu thân nàng nói không phải là không có lý.
Trong tiềm thức Lục Cẩm Dao cảm thấy hẳn là nên mang theo Khương Đường, nếu Cố Kiến Châu không phải là phu quân tốt thì nàng cũng có thêm một đường lui.
Ngày hai mươi ba tháng năm xuất giá, khi xốc khăn hỉ lên, Lục Cẩm Dao sửng sốt. Lần đầu tiên gả chồng, cho dù có chuẩn bị nhiều thế nào thì vẫn khẩn trương. Cố Kiến Châu cũng sửng sốt, nói cũng nói lắp: “Nương, nương tử…”
Lục Cẩm Dao cúi đầu, trong phòng còn có hỉ bà nha hoàn, sao lại nói lắp thế chứ.
Hầu phủ nhiều người, Cố Kiến Châu cũng có bằng hữu cùng học, một đám người đi theo náo động phòng nhìn tân nương tử.
Cố Kiến Châu đột nhiên không muốn để cho bọn họ nhìn nữa, xoay người “mời” người ra ngoài, lúc này mới uống rượu hợp cẩn.
Tân hôn nùng tình mật ý, Lục Cẩm Dao chọn được một phu quân tốt.
Khương Đường… trở thành nha hoàn tam đẳng, tính tình nàng ấy mềm mỏng, cũng coi như biết nghe lời.
Sự tồn tại của Khương Đường khiến Lục Cẩm Dao có lúc cảm thấy không thoải mái, có khi lại có chút đau lòng, chỉ có thể nói là số mệnh không tốt.
Chỉ cần nàng ấy không gây chuyện, an phận ở trong phủ thì nuôi thêm một người cũng không có gì đáng lo.
Cuộc sống cứ như vậy qua hai năm, ngoại trừ thỉnh thoảng có một chút bất đồng với Hàn thị ra thì còn lại đều ổn. Hai năm sau khi thành thân, Lục Cẩm Dao có thai. Sau khi biết mang thai, nàng không ăn được cái gì cả, việc quản lý Yến Kỉ Đường cũng lơi lỏng hơn.
Lộ Trúc nói, thỉnh thoảng thấy Khương Đường đi về phía Tứ gia.
Cố Kiến Châu là một kẻ ngốc, Lục Cẩm Dao biết, nhưng Khương Đường…
Nàng mang thai, Cố Kiến Châu không có tâm tư nạp thiếp, đương nhiên nàng sẽ không nạp thiếp cho hắn.
Khương Đường có chút không an phận, phỏng chừng là Trần thị đã nói gì đó với nàng ấy rồi. Lục Cẩm Dao muốn đưa nàng ấy đến thôn trang, đừng thật sự chờ xảy ra chuyện gì rồi khi đó mới nói thì đã muộn.
Chẳng qua, có một buổi sáng, nàng bị ốm nghén ăn không nổi cơm, Lục Anh bưng vào một phần bánh, màu vàng óng chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi.
Sau khi Lục Cẩm Dao mang thai mũi hình như bị hỏng, ngửi thấy mùi gì cũng không ổn. Đây là lần đầu tiên nàng ăn một bữa cơm ngon, ăn cháo ăn bánh, còn lại đều chui vào bụng Cố Kiến Châu.
Nàng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vốn dĩ nàng cũng không hiểu rõ Khương Đường, nàng ấy biết nấu một món ăn cũng không có gì kỳ quái, chỉ là vì sao đây?
Mà Cố Kiến Châu lại trực tiếp thưởng bạc.
Lục Cẩm Dao lại không ngốc, nàng có thể cảm giác được bất đồng, nhưng không thể bởi vì một bữa cơm mà kết luận Khương Đường thay đổi tính tình được.
Sau đó, nàng mới phát hiện Khương Đường thật sự thay đổi.
Lục Cẩm Dao cũng dần dần thay đổi cách nhìn với nàng ấy.
Đắc chi ngã hạnh.
Câu nói kia nói không sai, nhưng nàng không nghĩ tới Khương Đường lại giúp nàng nhiều như vậy. Trong yến hội ngày xuân nhảy xuống cứu người, mở cửa hàng, quản thôn trang…
Cho dù sau đó Hầu phủ xảy ra chuyện nhưng Chiêu ca nhi không có việc gì. Gặp được Khương Đường, thật sự là điều may mắn.
Hôn lễ của An Dương được tổ chức vô cùng long trọng.
Khách khứa rất nhiều, Hoàng Thượng cũng tặng lễ vật, Hoàng Hậu nương nương cùng các vị công chúa cho của hồi môn, còn có các vị phu nhân thế gia, Khương Đường không thể về được, nàng đang có thai, tất nhiên phải lấy hài tử làm trọng.
Hôm thành thân chính là thập lí hồng trang, Thám Hoa lang Tiêu Đình Nghiên mặc hỉ bào, gương mặt đẹp như tranh vẽ. Trên kiệu hoa còn có kết trân châu, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bọn nha hoàn đi theo ai nấy đều xinh đẹp, An Dương ngồi trong kiệu hoa, lặng lẽ xốc khăn voan nhìn ra bên ngoài, ngoài kia người ngợm tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
An Dương rất thích náo nhiệt, trước đây thân thể nàng ấy không tốt, không thể ra cửa không thể cười to, không thể nào náo nhiệt nổi, sau này thân thể khá hơn, lại phải cố kỵ thân phận của mình.
Nàng ấy còn nhìn Tiêu Đình Nghiên đang cưỡi ngựa trước mặt, dáng người quả là rất đẹp.
Tiêu gia Lan Lăng mấy ngày trước đã tới đây, lễ nghĩa cũng coi như chu toàn, đợi sau khi hai người thành thân xong bọn họ sẽ quay về, An Dương căn bản không cần nhọc lòng chuyện phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Mà Tiêu Đình Nghiên đã vào Hàn Lâm Viện, nhậm chức ở Thịnh Kinh. Sau này nàng ấy có nhà mẹ đẻ để dựa vào, mà Tiêu Đình Nghiên lại chỉ có một thân một mình, mọi chuyện lớn bé trong nhà còn không phải do nàng quyết định sao.
Có lẽ đây chính là cá tính trời sinh của người Triệu gia, mấy vị đường huynh của nàng ấy vì ngôi vị hoàng đế mà tranh chấp mười mấy năm, mà An Dương cũng là huyết mạch của Triệu gia, thứ nàng ấy thích đều phải nắm trong tay.
Bái đường thành thân động phòng, hết thảy đều thuận lợi. Tiêu Đình Nghiên cũng không phải là người nói nhiều, phu thê hai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần, xem như cũng hòa thuận với nhau, hôm sau bái kiến cha mẹ chồng, bọn họ cũng cho An Dương lễ gặp mặt rất phong phú.
Mẫu thân của Tiêu Đình Nghiên cũng là một mỹ nhân, An Dương luôn có thái độ khoan dung đối với người có diện mạo xinh đẹp, mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung vô cùng hòa hợp.
Tiêu phu nhân vỗ tay Tiêu Đình Nghiên nói: “Nhất định phải đối xử với An Dương thật tốt, có biết chưa? Chuyện gì cũng phải nhường con bé một chút, biết không?”
Tiêu Đình Nghiên cười gật đầu: “Mẫu thân yên tâm đi.”
Tiêu phu nhân hiển nhiên không quá yên tâm, lại thử thăm dò nói với An Dương: “Quận chúa, Đình Nghiên là đứa hơi nóng nảy… Ngài ngàn vạn lần đừng so đo với hắn.”
An Dương không rõ nguyên do, nàng ấy cảm thấy tính tình của Tiêu Đình Nghiên khá tốt, nhưng người làm mẫu thân tất nhiên sẽ hiểu nhi tử của mình hơn rồi.
An Dương năm nay hai mươi tuổi, trước đây là do thân thể không tốt nên mới chậm trễ việc hôn sự, sau lại phải tĩnh dưỡng hai năm, cũng không còn người thích hợp, cuối cùng mới lựa chọn Tiêu Đình Nghiên.
Tiêu Đình Nghiên năm nay mười tám, An Dương còn lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng nàng ấy cảm thấy hắn không phải là một tiểu tử không đúng mực.