Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ - Chương 191
Triệu Diệu cười lạnh vài tiếng: “Phụ hoàng là Hoàng Thượng, nói cái gì cũng đúng, làm sao có thể sai được. Nhưng tế thiên đại điển thì sao, phụ hoàng biết rõ là không phải, nhưng cũng cảm thấy là nhi thần…”
Việc này An Khánh Đế quả thật cảm thấy hổ thẹn, hắn phất phất tay: “Người đâu, mang xuống đi.”
Triệu Chân mang binh từ ngoài điện tiến vào, hắn áp giải Triệu Diệu xuống, mà tư binh trong Cần Chính Điện đều giao nộp binh khí. Có thủ vệ ở nội cung, An Khánh Đế cũng không bố trí quá nhiều người vào trong này.
Chẳng qua, nếu hoàng cung trống rỗng không một bóng người thì Tần Vương sẽ không tiến vào, cũng không dám đi vào. Cho nên việc này chỉ có hắn và Triệu Chân biết, những người còn lại cũng không biết.
Cố Kiến Sơn là một nước cờ, dùng để xua tan nghi ngờ của Triệu Diệu.
Mà Lý Đức Thuận, lại là mồi nhử.
Lý Đức Thuận thật sự cái gì cũng không biết.
Hắn đi theo An Khánh Đế mấy chục năm, lúc An Khánh Đế còn là hoàng tử đã đi theo rồi, đương nhiên có tình cảm
Nhưng nếu luyến tiếc Lý Đức Thuận, Tần Vương căn bản sẽ không dỡ bỏ phòng bị của mình.
An Khánh Đế hít sâu một hơi, đi ra ngoài nhìn thi thể lão thái giám đã bồi mình mấy chục năm, hạ lệnh hậu táng.
Trên sàn Cần Chính Điện vẫn còn vết máu, còn có dấu chân bẩn thỉu, bên ngoài ánh lửa ngập trời, ánh sáng chiếu rọi cả chân trời. Hắn không khỏi nghĩ, mình ngồi trên ngôi vị hoàng đế này đã đủ lâu rồi.
Không có phụ thân nào muốn nhìn thấy nhi tử mình làm phản cả, An Khánh Đế càng hy vọng bọn hắn có thể thần phục.
Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi.
Tần Vương chỉ biết tới Cố Kiến Sơn, nhưng đánh trận không chỉ có một mình một người Cố Kiến Sơn mà đánh được, trong quân có rất nhiều người võ công cao cường. Chỉ có điều Cố Kiến Sơn đi thì mới có thể giảm bớt sự phòng bị của Tần Vương.
Trên con đường này tử thương vô số, cho dù Triệu Chân có được xem như nhân từ thế nào nhưng khi nói đến Lý Đức Thuận, cũng không còn lo nghĩ trước sau.
Thế này vẫn còn hơn là thiếu quyết đoán nhìn trước ngó sau, cuối cùng chẳng lo được gì mà thậm chí còn tự hại mình hại người nữa.
Chỉ là mất thêm một nhi tử, trong lòng An Khánh Đế cũng không được dễ chịu gì.
Mẫu gia Tần Vương cùng với các quan viên mà hắn cấu kết chẳng phải là số lượng ít, hắn không biết lựa chọn đó là đúng hay sai, hắn chỉ đứng ở góc độ một vị hoàng đế để suy xét. Triệu Chân có tấm lòng nhân nghĩa, cũng có thủ đoạn, so với Triệu Diệu càng thích hợp làm hoàng đế hơn.
An Khánh Đế muốn thanh trừ một đảng Tần Vương. Triệu Chân có một kế, sai tư binh đi từ nhà này sang nhà khác truyền lời. Lời truyền đương nhiên là mệnh lệnh của Tần Vương, nếu có nhà nào từ trong phủ đi ra ngoài thì sẽ lại lần lượt điều tra kỹ lưỡng.
Triệu Chân mang binh ở hậu cung, hắn phụ trách áp giải Triệu Diệu đi tới thiên lao, thấy Triệu Diệu liền thở dài: “Ngũ ca.”
Triệu Diệu không để ý, hắn còn mặc quần áo giáp binh, chính là cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc. Thua chính là thua, Triệu Chân không cần phải làm bộ làm tịch như vậy.
Triệu Chân thấy Triệu Diệu không nói lời nào, thức thời ngậm chặt miệng. Nói thật, nếu hắn là Triệu Diệu thì có thể làm càng chu đáo tỉ mỉ hơn.
Triệu Diệu vào thiên lao, Ngôn Quý phi trong cung bị ban chết, nhà ngoại Triệu Diệu tuy không phồn vinh như Minh Quốc Công phủ nhưng là nhà ngoại của hoàng tử thì cũng không phải thế gia tầm thường có thể so sánh, đương nhiên phải chịu liên lụy.
Còn có thê tử hài tử của Triệu Diệu nữa.
Tàn đảng còn lại còn phải điều tra kỹ lưỡng, phỏng chừng Thịnh Kinh phải cấm nghiêm mấy ngày.
Triệu Chân tuy rằng chiến thắng, nhưng trong lòng cũng không cao hứng cho lắm.
Hắn thắng ở trong mắt phụ hoàng, là người so với Triệu Diệu thích hợp làm hoàng đế hơn, chỉ thế mà thôi.
Nếu hắn làm không tốt, triều thần cũng sẽ không tâm phục khẩu phục, con đường sau này hắn vẫn phải tự mình đi.
Từ cửa cung đến cửa Thanh Hòa, thi thể đều chất thành đống, có tư binh của Triệu Diệu, cũng có hộ vệ hoàng cung, nhìn từ xa, căn bản không phân biệt rõ ràng.
Triệu Chân sai người an táng thi thể, lại lệnh cho cung nhân rửa sạch vết máu trên mặt đất. Mà vết máu trên bậc thềm đá bạch ngọc trước cửa Thanh Hòa là do Triệu Chân tự mình múc nước rửa sạch.
Đợi đến sáng sớm, toàn bộ vết máu trên mặt đất đã được thanh lý sạch sẽ. Lúc mặt trời chiếu tới, ngoại trừ còn có một ít mùi máu tươi chưa tan sạch sẽ, thoạt nhìn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm, cửa Hầu phủ nghe thấy tiếng gõ cửa, người bên ngoài tìm Vĩnh Ninh Hầu.
Người gác cổng không dám đáp, trực tiếp chạy đến chính viện bẩm báo: “Hầu gia, bên ngoài có người tìm ngài.”
Bàn tay Trịnh thị nhanh chóng bắt lấy tay áo, có phải đã xong việc hay không, bên ngoài hiện tại là tình huống gì.
Vĩnh Ninh hầu hỏi là chuyện gì, người gác cổng ấp úng nói: “Nói là Tần Vương mời ngài ra khỏi phủ thương lượng chuyện quan trọng.”
Trong lòng Vĩnh Ninh Hầu cả kinh, chẳng lẽ Tần Vương thật sự thành công sao?
Người tới nói Tần Vương mời hắn ra ngoài phủ có việc cần thương lượng, Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy Tần Vương tám phần là thành công rồi. Trước mắt phải thanh lý Yến Vương nhất đảng cho nên mới bảo hắn đi ra ngoài, những phủ khác phỏng chừng vẫn còn có người canh giữ.
Tuy rằng Cố Kiến Phong vẫn chưa thật sự giúp Tần Vương việc gì, nhưng nếu giờ phút này hắn đi ra ngoài trợ giúp Tần Vương một tay thì cũng có thể lập được công lao.
Vĩnh Ninh Hầu chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. Chuyện bày ra trước mắt quá mức mê người, chỉ cần đi về phía trước một bước, Hầu phủ có thể đi thêm một bước nữa. Chuyện mà trưởng tử làm sai cũng thành chuyện tốt, cho dù như thế nào cũng sẽ có đường xoay chuyển.
Vĩnh Ninh Hầu thừa nhận trong nháy mắt mình có chút động tâm.
Thế nhưng, chính là bởi vì Cố Kiến Phong nói mình chưa bao giờ giúp Tần Vương làm việc, ngay cả Cố Kiến Hiên đi tới Đốc Sát Viện cũng không rõ ràng lắm, cho dù Tần Vương đăng cơ cũng không có công lao gì. Nếu không có công lao, hắn ở trong triều lại dần dần bị gạt ra ngoài lề, ngay cả thực quyền cũng không có, Tần Vương tìm hắn có thể thương lượng chuyện gì đây.
Bởi vì Cố Kiến Sơn sao? Nhưng Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Hầu phủ, vậy chuyện tốt như vậy làm sao có thể rơi xuống trên đầu phủ của hắn.
Vĩnh Ninh Hầu cũng không phải chưa từng thấy qua sóng to gió lớn, tuy rằng động tâm nhưng vẫn là cẩn thận một chút là tốt hơn.
Hắn phân phó nói: “Đi tới Yến Kỉ Đường mời Tứ gia tới đây.”
Các nhi tử đều đã trưởng thành, mấy nhi tử trong phủ, người có tiền đồ nhất chính là Cố Kiến Châu. Cố Kiến Châu không chỉ lập công, còn đã từng đi tới Điền Nam để mở mang tầm mắt, hắn nhất định phải thương lượng với Cố Kiến Châu thật kỹ mới được.
Quản sự hoang mang đi mời Cố Kiến Châu, sau khi làm rõ nguyên nhân và hậu quả, Cố Kiến Châu cũng không tán thành Vĩnh Ninh Hầu đi ra ngoài.
Cố Kiến Châu phân tích giải thích: “Ở cửa có người canh giữ, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đi ra ngoài. Người tới truyền tin không biết là thật hay giả, nếu là giả, phụ thân giờ phút này ra khỏi phủ, chỉ sau một khắc liền không biết đi đâu. Hơn nữa, trong hoàng cung chuông tang chưa kêu, Hoàng Thượng còn sống. Phụ thân nghe Tần Vương truyền tin, nếu như Hoàng Thượng biết thì sẽ nghĩ như thế nào? Liệu có thể cho rằng Hầu phủ đã sớm cấu kết với Tần Vương hay không? Đến lúc đó cho dù chúng ta không làm gì thì tội danh cũng đã xác thực.”
Giờ phút này không đi ra ngoài, nhiều nhất là bị trị một tội danh trái lệnh không tuân theo. Nếu đi ra ngoài, nghĩ đến chỗ tốt là lập công, nhưng nếu như người đang chờ không phải Tần Vương thì sao? Theo cách nhìn của Cố Kiến Châu, Hoàng Thượng trời sinh đa nghi, cái này chưa chắc đã không phải là thăm dò.
Vốn đã có chuyện của Cố Kiến Phong trước đó, Hầu phủ đang còn đi trên mũi đao, vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất.
Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy Cố Kiến Châu nói có lý: “Vậy cứ chờ trước đi.”
Vĩnh Ninh Hầu phủ phân phó người gác cổng không được mở cửa, người ngoài cửa đợi một lát liền rời đi, cũng không biết là trở về hồi bẩm tin tức hay là làm cái gì, khiến cho trong lòng Vĩnh Ninh Hầu đổ một trận mồ hôi lạnh.
Trịnh thị chỉ lắng nghe, không nói xen vào. Mọi người trong phủ đều ở dưới mí mắt nên không cần phải lo lắng. Người mà bà ấy lo lắng nhất chính là Khương Đường, không biết Khương Đường ở bên kia thế nào.
Ngoài cửa Cố phủ cũng có người gõ cửa, quản sự không dám lên tiếng, người kia nói: “Tần Vương phi mời nương tử Cố gia đi qua nói chuyện.”
Tìm người cũng không phải là tìm Cố Kiến Sơn, dù sao mọi người đều biết Cố Kiến Sơn đã trở về Tây Bắc.
Lý quản sự còn chưa từng nghe qua danh hào hoàng thân quốc thích, tuy rằng Khương Đường nói ai tới cũng không thể mở cửa, nhưng đây là đại nhân vật, hắn không nói chuyện với người bên ngoài nhưng vẫn đi chính viện bẩm báo việc này.
Khương Đường thì ngay cả Tần Vương phi có dáng dấp thế nào cũng không biết, cũng không biết có giao tình từ khi nào, mà giao tình lại tốt đến mức để Tần Vương phi phái người đón nàng đi nói chuyện.
Khương Đường nói: “Không cần trả lời cũng đừng có mở cửa, chỉ chờ ngoài cửa có động tĩnh của phủ khác đã rồi nói sau. Nếu như người khác không đi ra ngoài thì chúng ta cũng sẽ không đi ra ngoài.”
Tần Vương, chẳng lẽ Tần Vương thành công thật rồi? Hay là nói đây là người của Hoàng thượng mà ngay cả Cố Kiến Sơn cũng hoài nghi.
Nếu là người sau thì…
Lý quản sự nói: “Tiểu nhân hiểu rồi.”
Chủ tử không lên tiếng, hắn cũng không dám tự tiện chủ trương, chỉ bảo người bên dưới canh cửa cẩn thận, cho dù là ai đến cũng không được trả lời không được mở cửa.
Canh chừng đến tận giữa trưa, bên ngoài không có một chút động tĩnh nào hết. Lý quản sự thở phào nhẹ nhõm, liền đi vào phòng bếp lớn ăn cơm.
Trong phòng bếp lớn có hai đầu bếp, bởi vì Khương Đường ít khi sai người lấy cơm từ phòng bếp lớn nên sư phụ trong phòng bếp lớn quản cơm của bọn nha hoàn gã sai vặt trong phủ.
Trong phủ lúc này ít thịt ít rau, sáng nay ăn cháo trắng, bánh bao hấp và dưa muối, buổi trưa ăn là cơm trắng xào bắp cải, vẫn là lấy bắp cải chiếm đa số.
Đầu bếp cũng không dám nấu quá nhiều món ngon, cũng không biết còn phải ở trong phủ thêm mấy ngày nữa, vậy nên có thể tiết kiệm được thì sẽ tiết kiệm.
Tuy rằng trước kia nha hoàn gã sai vặt cũng không thể ra khỏi phủ nhưng không đến mức lòng người hoảng sợ như bây giờ. Một đám người không hẹn mà cùng cúi đầu, tinh thần hoảng hốt.
Lý quản sự nói: “Tất cả mọi người xốc tinh thần lên đi, lúc này không ai được phép làm chuyện ngu ngốc hết. Chờ sóng gió qua đi, đại nương tử tất sẽ xem chúng ta với một con mắt khác, đến lúc đó mọi người sẽ cảm thấy sự nhẫn nại mấy ngày nay chẳng qua chỉ là tôi luyện mà thôi. Chúng ta không cần lo lắng, trời có sập thì vẫn còn có người cao đỡ. Chúng ta có tướng quân, tướng quân ở Tây Bắc lập được chiến công hiển hách, đại nương tử cũng có chủ kiến, cho dù như thế nào thì phủ cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
Cố Kiến Sơn bảo hộ thái bình Ngự Triều, cũng che chở bọn họ. Ngay cả Vô Thường đến cũng phải đi đường vòng, bọn họ có cái gì mà phải sợ chứ.
Nói như vậy, tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần, nên ăn cơm cứ ăn cơm, nên làm việc cứ làm việc, cũng không thể bởi vì ngoài phủ có việc mà trong phủ sẽ không quét dọn, cành hoa sẽ không cắt tỉa.
Mà buổi trưa Khương Đường ăn canh gà đen, rau xanh xào, sườn rim tỏi.
Nàng và Cố Ninh Chiêu hai người ăn ba món ăn. Tối hôm qua Cố Ninh Chiêu khóc cực kỳ dữ dội, nhưng hôm nay đã quên hết cả rồi. Người tuy nhỏ nhưng sức ăn cũng không ít, ăn một cái đùi gà lớn, một cái cánh gà, không ít rau xanh, còn thêm hai miếng sườn nữa.
Khương Đường không có khẩu vị gì nhưng vẫn ép buộc mình cố gắng ăn nhiều một chút. Thức ăn còn lại cũng không phân cho bọn nha hoàn, vốn thịt đã ít rồi, buổi tối còn có thể ăn thêm một bữa.
Có Cố Ninh Chiêu đi cùng, Khương Đường quả thật có thêm một người bạn. Chỉ là không biết tình hình bên Hầu phủ lúc này là như thế nào rồi.
Khương Đường cúi đầu nhìn Cố Ninh Chiêu, Cố Ninh Chiêu đang gặm sườn. Thằng bé ăn cơm rất nhã nhặn, lúc nhai đồ ăn thì mím môi, hai má phồng lên, nhìn rất ngon miệng.
Khương Đường lại gắp cho thằng bé một miếng thịt: “Ăn nhiều một chút, ăn xong Đường di sẽ làm điểm tâm cho ngươi ăn.”
Trong phủ không thiếu nhất chính là gạo và mì, các loại gia vị có thể dùng được rất lâu. Mặc dù sữa bò không nhiều lắm nhưng lúc này hương vị thiếu một chút cũng không sao cả. Khương Đường định làm một ít bánh mì điểm tâm, cũng phân chia cho người phía dưới, cũng có thể mang đến một chút hy vọng.
Lúc này nơi không thiếu đồ ăn nhất hẳn là Trường Ninh Hầu phủ.
Khương Đường nghĩ đến một diện tích lớn như Trường Ninh Hầu phủ mà mỗi tấc đất đều trồng rau trồng lương thực. Tuy nói lúc này cũng mới bắt đầu gieo trồng vụ xuân nhưng trong phủ cũng có lều ấm, thức ăn và thịt nhất định là không thiếu.
Khương Đường không khỏi có vài phần hâm mộ, nhưng cảnh trí trên dưới Cố phủ rất đẹp, mô phỏng lâm viên Giang Nam. Nghe nói lúc xét nhà Quốc Công Phủ đã xét được không ít vàng bạc châu báu, có thể thấy được ở trong đó hao phí bao nhiêu tài lực vật lực. Vậy nên nếu như đem chỗ này cuốc đất trồng rau, Khương Đường cũng thật lòng luyến tiếc.
Lại nói loại chuyện này cũng không phải luôn có, Khương Đường chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc, ngàn vạn lần đừng có kéo dài lâu nữa.
Nàng không biết có người nào mở cửa đi ra khỏi phủ hay không. Nếu thực sự đi ra ngoài, cái đang chờ đợi sẽ là cái gì.
Thật sự phong quan thêm tước hay là bị coi như là vây cánh của Tần Vương mà trực tiếp xử tử.
Đương nhiên có người ra khỏi phủ.
Tư binh của Tần Vương đi gõ cửa Hàn gia, Hàn Văn Bách đã sớm chờ sẵn ở đó, vội vàng không ngừng rời khỏi phủ.
Có người dẫn theo Hàn Văn Bách tiến cung. Trong cung ngoài cung đều đã quét dọn sạch sẽ, căn bản nhìn không ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.