Nguyệt Chiếu Cô Chiêu - Chương 1
01.
Khi mẹ ta nói câu này, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bên ngoài gió rít, mưa rơi tầm tã, lạnh thấu xương.
Giữa màn mưa, bóng dáng cha ta ngày một xa dần.
Ông cầm chiếc ô giấy dầu mẹ ta làm, trong lòng ôm lấy bình Quy Khí Hoàn cuối cùng, không hề ngoảnh đầu lại.
Tổ mẫu nói hôm nay là ngày đại hỉ, vừa là sinh thần sáu tuổi của ta, vừa là ngày cha ta được phục chức.
Vụ án oan năm xưa vu cho ông hạ độc cuối cùng đã được làm sáng tỏ, cha ta lại có thể trở về hoàng cung làm Thái y.
Một khắc trước, ta còn hân hoan mong đợi ông tan triều sẽ ghé qua phố Tứ Phương, mua cho ta một gói bánh mai hoa và một chiếc diều hình chim ưng.
Chiếc diều ấy, chỉ riêng đôi cánh đã dài tới hai thước, uy phong vô cùng.
Nhà bên cạnh có một cái, nhưng Hổ Tử chưa bao giờ cho ta chơi, lần trước vì chuyện đó ta đã khóc.
Ta nài nỉ cha rất lâu, cuối cùng ông cũng đồng ý.
Nhưng khi trở về, trong tay ông chẳng có gì cả.
Mẹ ta bày sẵn một bàn đồ ăn, ông thậm chí không liếc mắt nhìn, chỉ trầm giọng nói:
“Năm đó vì ta, Lâm Nguyệt đã xích mích với gia đình, vội vã xuất giá, những năm qua chịu không ít khổ. Hiện nay trượng phu của nàng đã chết, con gái lại ốm yếu, về tình về lý, ta đều phải giúp đỡ.”
Ta lén vểnh tai nghe, chỉ cảm thấy hai chữ “Lâm Nguyệt” thật chói tai.
Quả nhiên, mẹ ta cũng không thích nghe, bà đặt đũa xuống, lạnh lùng liếc cha ta:
“Hôm nay vừa được phục chức, đã vội vã muốn đi đón người, chắc hẳn đã tính toán kỹ càng từ lâu rồi nhỉ?”
Cha ta sững sờ, có lẽ bị nói trúng tim đen, trong cơn thẹn quá hóa giận liền nói:
“Trần Bảo Ngôn! Hiện tại ta chỉ đang báo cho nàng biết, không phải xin phép nàng!”
Mẹ ta lặng lẽ gắp cho ta một miếng thịt kho tàu, không thèm để ý.
Mãi đến khi cha ta đến tủ lấy bình Quy Khí Hoàn, bà mới thực sự nổi giận:
“Đó là thuốc cứu mạng của A Chiêu, ông mang đi rồi, con bé biết làm sao?!”
Từ nhỏ ta đã biết mình không giống những đứa trẻ khác, không thể chạy nhảy, không thể trèo cây, lội sông hay chơi đùa như chúng.
Mẹ nói trái tim ta không giống bọn chúng, cần nhiều không khí hơn.
Mỗi lần phát bệnh, mẹ đều rất lo lắng. May thay, thuốc Quy Khí Hoàn của cha rất hiệu nghiệm, uống vào là bớt đau ngay.
Nghe mẹ nói, dược liệu để làm Quy Khí Hoàn cực kỳ quý hiếm, có những vị thuốc thậm chí có tiền cũng không mua được, vì vậy bà vô cùng trân quý lọ thuốc này.
Nhưng cha lại nói có người cần thuốc này hơn ta:
“Uyển Nhi cũng trạc tuổi A Chiêu, đã yếu ớt từ trong bụng mẹ, giờ chuyển mùa, con bé ho rất nặng.”
“Chỉ một lọ thuốc thôi, rồi phối lại là được. Hiện tại ta ở Thái y viện, thuốc gì mà không có.”
Nói xong, ông sợ mẹ giành lấy, vội nhét thuốc vào ngực, cầm ô giấy dầu, rồi vội vàng bước ra cửa.
Ánh mắt mẹ nhìn theo bóng dáng cha còn lạnh hơn cả mưa ngoài trời.
Ta cảm thấy dường như có thứ gì đó đã vỡ vụn.
Một lúc lâu sau, bà quay đầu nhìn ta, nở nụ cười nhạt.
Cơn đau tim vừa qua đi, ta cắn môi, trong lòng tò mò về cái “nhà” mà mẹ nói.
Mẹ cọ cọ chiếc mũi nhỏ của ta, mỉm cười nói:
“Ở nơi đó có đại phu rất giỏi, chỉ cần ngủ một giấc, làm một tiểu phẫu, bệnh tim của A Chiêu sẽ khỏi.”
Ta mở to mắt, có chút không tin nổi.
Trong lòng ta, cha là đại phu giỏi nhất thế gian, vậy mà vẫn có người giỏi hơn sao?
Mẹ lại cười, nói nơi đó còn có món điểm tâm ngon hơn cả bánh mai hoa, là bánh kem mềm mịn ngọt ngào như tuyết.
Còn có món đồ chơi thú vị hơn diều, không cần chạy để kéo dây mà vẫn tự bay được.
Những từ ngữ ấy quá xa lạ, khiến ta ngây người một lát.
Nhưng rất nhanh ta đã phản ứng lại, gần như vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên:
“Thật sao? Thật sự có bánh điểm tâm ngon hơn cả mai hoa tô? Có máy bay cánh lớn hơn cả chim ưng?”
Mẹ ta bị chọc cười, gật đầu mỉm cười.
Bà nhìn ta, ánh mắt nghiêm túc:
“Nhưng nếu về nhà rồi, con sẽ không gặp lại cha nữa, A Chiêu phải suy nghĩ thật kỹ.”
Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vỗ ngực gật đầu:
“Mẹ đi đâu, A Chiêu sẽ đi đó.”
Người lớn luôn nói ta còn nhỏ, không hiểu chuyện. Thực ra, ta hiểu hơn bất kỳ ai:
Mẹ ở đâu, nhà ở đó.
Còn người cha chỉ biết thương con nhà người ta hơn cả con mình, cả đời không gặp lại cũng chẳng có gì quan trọng.
02
Đêm đó, trong mơ của ta toàn là những chiếc bánh kem thơm ngọt và những chiếc máy bay kỳ lạ.
Đến khi mở mắt, mặt trời đã lên cao.
Nhớ đến lời mẹ nói hôm qua, ta vội lấy giấy và bút, vẽ ba khung vuông, rồi cẩn thận vẽ một hình tròn trong khung đầu tiên.
Ba ngày, tức là ba hình tròn.
Chờ khi vẽ đủ ba hình tròn, mẹ sẽ đưa ta về nhà.
Lúc ăn trưa, tổ mẫu đầy vẻ đắc ý kể về chuyện hôm qua vào cung yết kiến Thái hậu.
Mấy ngày trước, Ngũ hoàng tử theo Thái hậu đến Hàn Đăng tự lễ Phật, chẳng may bị ngã tổn thương khí đạo, chính là cha ta đã bất chấp nguy hiểm, kịp thời cắt khí đạo làm tiểu phẫu, cứu mạng Ngũ hoàng tử.
Thái hậu hiền từ, ra lệnh điều tra vụ án oan năm xưa của cha ta, nhờ vậy mà rửa sạch được nỗi oan.
Hôm nay, tổ mẫu mặc một bộ y phục mới tinh mà ta chưa từng thấy, đeo vòng vàng ngọc bội, không còn chút dáng vẻ chất phác như trước.
Ngay cả khi nói chuyện với mẹ ta, bà cũng thêm phần kiêu ngạo.
Bà nói Giang Lâm Nguyệt mẹ góa con côi thật đáng thương, cha ta vì tình nghĩa xưa cũ mà giúp đỡ, bảo mẹ ta đừng nhỏ nhen, làm ầm lên để người ngoài chê cười.
Còn nói rằng cha ta nay đã thành đạt, mẹ xuất thân nông thôn vốn là trèo cao, sau này nên chăm lo gia đình, để giữ được trái tim cha.
Trong lời bà, câu nào cũng mang hàm ý chê bai mẹ ta.
Ta rất tức giận, miếng cá kho trong miệng cũng chẳng còn ngon.
Mẹ ta lặng lẽ lắng nghe, khóe môi cong lên, gật đầu đồng ý.
Điều này thật không giống mẹ ta trước đây.
Trước kia, mẹ sẽ phản bác lại vài câu, rồi vội vàng ăn vài miếng cơm, sau đó hấp tấp ra ngoài làm việc.
Giờ đây, mẹ ung dung gắp thức ăn cho ta, ăn từ tốn, thậm chí còn mỉm cười nói với tổ mẫu rằng:
“Hôm qua con đã bàn bạc với cha nó, muốn bán căn nhà này, đổi lấy một căn lớn hơn, tiện đón mẹ con Giang Lâm Nguyệt về đây, cũng để tận hiếu với tổ mẫu.”
Tổ mẫu nghe vậy, rất hài lòng.
Ta hơi ngạc nhiên, hôm qua cha đã bàn bạc với mẹ lúc nào về việc đổi nhà chứ?
Tổ mẫu đem sổ đỏ ra, dặn dò kỹ lưỡng rằng phải đổi lấy một căn nhà có phong thủy tốt.
Mẹ nhận lấy, lại khẽ mỉm cười.
Ta nhìn ra được, lần này là một nụ cười thực sự.
Sau bữa cơm, mẹ dắt ta ra ngoài, đến tiệm cầm đồ.
Căn nhà cũ ở Hẻm Nước Ngọt, vốn là mẹ mua lại từ nhà họ Hà sa sút bằng sính lễ khi kết hôn, tuy không đáng giá nhưng cũng bán được 360 lượng bạc.
Mẹ nhận tiền, mắt sáng lấp lánh, nói sẽ đưa ta đi ăn ngon.
Gà nướng Xuân Lâu, vịt bốn món ở Khách Lai Các, và món Phật Nhảy Tường ở Mỹ Chân Quán, mẹ con ta ăn hết tất cả.
Về đến nhà, mẹ bắt đầu thu dọn hành lý.
Ta đem con dế Hổ Tử tặng, cái còi chim mẹ mua cho ta, và thanh kiếm gỗ ta tự khắc, tất cả đều nhét vào bọc hành lý.
Đám áo dài màu xanh đen của cha, mẹ cuộn lại ném vào cái sọt.
Khi mẹ đang phủi tay, cha trở về, trong tay cầm một chiếc trâm vàng khảm hồng ngọc.
Ông kéo tay áo mẹ, hiếm hoi lắm mới chịu nói mấy câu hạ giọng:
“Hôm qua là ta nóng vội, không để ý đến cảm nhận của nàng.”
“Ta giúp đỡ Lâm Nguyệt, chỉ là vì chút tình nghĩa thuở nhỏ. Nàng và ta mới là phu thê, không nên vì người ngoài mà sinh hiềm khích.”
Vừa nói, ông vừa cài chiếc trâm lên tóc mẹ, lại nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay bà.
Mẹ chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng “Được”, rồi ngẩng đầu nhìn, sau đó tháo trâm xuống.
Ta biết rõ, chiếc trâm này là đồ nổi tiếng ở Trân Bảo Các, mỗi lần mẹ đến giao rượu đều nhìn nó rất lâu.
Nhưng mỗi lần chưởng quầy hỏi mẹ có muốn mua không, mẹ đều lắc đầu, nói cả nhà còn phải ăn cơm, làm gì có tiền rảnh rỗi để mua trang sức đắt đỏ như vậy.
Rõ ràng mẹ rất thích chiếc trâm ấy.
Vậy mà giờ đây, khi cha mua tặng, mẹ lại chẳng hề vui vẻ.
Cha có chút ngỡ ngàng, có lẽ không ngờ mẹ lại dễ nói chuyện như vậy, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng:
“Giờ đây ta đã vượt qua được khúc mắc, có thể cầm dao làm phẫu thuật cho A Chiêu rồi.”
“Chỉ trong vài ngày nữa thôi, nàng chuẩn bị đi.”
Bàn tay mẹ khẽ run lên.
Nếu là trước đây, hẳn bà sẽ rất xúc động.
Bởi vì bà đã chịu đựng biết bao cực khổ, chỉ để đợi đến ngày này.
Nhưng giờ đây, bà chỉ nhàn nhạt gật đầu, thậm chí chẳng hỏi cha đó là ngày nào.
03
Hôm sau trời quang mây tạnh.
Ta vẽ xong vòng tròn thứ hai, liền theo mẹ ra ngoài.
Đến Trân Bảo Các, mẹ cầm chiếc trâm vàng đi cầm cố, được thêm 50 lượng bạc.
Cầm tiền, mẹ dẫn ta đến tiệm cầm đồ.
Lần này là để mua một mặt bằng.
Cửa tiệm rượu Trần Ký ở phố Tứ Phương, mẹ đã thuê được năm năm.
Nghe bà Tần ở tiệm gạo bên cạnh nói, năm đó khi ta vừa cai sữa, mẹ đã dẫn ta đi buôn bán.
Thật sự hay và ý nghĩa. Có logic nữa