Người Trong Mộng Là Chàng - Chương 3
11
Khi Vương Thanh Nguyệt mời ta dự yến thưởng hoa, ta thực lòng không muốn đi.
Nàng là đích nữ của Thượng thư phủ, ta và nàng vốn chẳng quen biết.
Hơn nữa, từ hôm đó đến nay, ta chưa hề bước chân ra khỏi viện, người uể oải chờ tin từ cha về chuyện hôn sự.
Nhưng cô mẫu bảo rằng, nếu muốn sống ở kinh thành sau này, việc xã giao là không thể thiếu.
Bà đẩy ta ra cửa.
Ta lặng lẽ đến bữa tiệc, chọn một góc khuất rồi ngồi xuống.
Không lâu sau, một trận ồn ào nổi lên.
Bùi Tịch đến.
Đám quý nữ khẽ khàng thì thầm:
“Thế tử Bùi thường ngày đâu có tham gia tiệc thưởng hoa.”
“Ngươi không thấy sao? Chủ nhân bữa tiệc hôm nay là ai.”
“Trong kinh thành này, có rất nhiều người ái mộ Bùi Thế tử, nhưng chỉ có Vương tiểu thư mới xứng đôi với ngài ấy.”
Giữa tiếng tán dương, Vương Thanh Nguyệt bước ra đón Bùi Tịch với phong thái ung dung, tao nhã.
Nàng liếc qua chỗ ta ngồi, ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo và khinh thường.
Rồi ghé sát tai nha hoàn, dặn dò vài câu.
Nha hoàn kia nhanh chóng đi về phía ta.
“Giang tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời cô đến gặp mặt.”
Ta không muốn đi.
Nhưng những quý nữ bên cạnh đều đang nhìn ta chằm chằm.
Ta đành gật đầu, đứng dậy.
Định bụng nửa đường sẽ lẻn đi.
Nhưng chưa kịp làm, đã có hai bà tử to lớn từ bên cạnh xông ra.
Một người giữ chặt lấy ta, một người dùng khăn tay bịt miệng ta.
Một mùi hương lạ xộc vào mũi, đầu óc ta bắt đầu choáng váng.
Khi bị đẩy vào một gian phòng nhỏ, bà tử phía sau còn thô bạo véo mạnh vào hông ta, giọng cười khinh bỉ:
“Đúng là một yêu vật. Bảo sao Lư công tử không tiếc công đuổi tới tận kinh thành.”
Lư Đạt Vượng!
Ta toàn thân run rẩy, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để giữ tỉnh táo.
May mắn thay, đám người đó hoặc khinh thường, hoặc quên mất, không phong kín cửa sổ phía sau.
Cắn răng, ta nhảy khỏi bệ cửa.
Loạng choạng chạy ra ngoài.
Thuốc này không ổn, ta phải tìm chỗ trốn.
Nhưng ông trời không chiều lòng.
Ý thức ta ngày càng mơ hồ, chân tay như đeo chì, nóng bức lan tỏa khắp cơ thể.
Ngay khi sức cùng lực kiệt, một vòng tay giữ lấy ta.
Hương lạnh quen thuộc ùa đến.
Ta ấm ức nép sát vào lòng người ấy.
Hắn khẽ cứng người, quay mặt sang trầm giọng ra lệnh:
“Đi lấy thuốc. Phong tỏa khu vực, không cho bất kỳ ai đến gần.”
Ta cố gắng mở mắt, thấy đường nét góc cạnh trên khuôn mặt Bùi Tịch.
Đôi mắt đen thẫm của hắn lộ ra sự lạnh lùng.
Giọng ta yếu ớt, đầy uất ức:
“Bùi Tịch, ta khó chịu.”
Hắn cúi mắt nhìn ta, rồi đặt ta xuống một chiếc ghế đá gần đó.
Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ thảnh thơi, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta.
Cơn nóng trong người ngày càng bùng lên, ta không kiềm chế được, tiến lại gần hắn.
Bùi Tịch vẫn im lặng nhìn, không ngăn cản.
Ta trèo lên đùi hắn, vòng tay qua cổ hắn.
Bùi Tịch giữ chặt tay ta, ánh mắt phức tạp khó đoán:
“Nàng biết mình đang làm gì không?”
Giấc mộng đêm trước hiện về.
Hai má ta đỏ ửng, môi run rẩy.
Ta khẽ thì thầm, giọng nũng nịu:
“Phu quân, ngài muốn ăn ta sao?”
12
Giấc mơ ấy quá mức sống động, ta từ từ mở mắt, trước mắt là màn sa quen thuộc.
Bên tai vang lên tiếng nức nở.
Quay đầu nhìn, cô mẫu với vẻ mặt lo lắng đang lau nước mắt.
“Cô mẫu.”
Giọng ta khàn đặc.
“Diêu Nhi, con tỉnh rồi.”
Cô mẫu nhận lấy chén trà từ tay nha hoàn, đưa đến bên môi ta.
“Uống một chút đi.”
Nước trà trôi xuống, ký ức từ từ trở lại.
Ta vô thức đưa tay sờ lên môi.
“Cô mẫu, con về đây bằng cách nào?”
Cô mẫu lau vệt nước bên môi ta, khẽ đáp:
“Là Yến ca nhi.”
“Hắn đưa con về?”
Cô mẫu trừng đôi mắt đỏ hoe:
“Con ngất xỉu, thân thể không ổn. Hắn tìm nữ hộ vệ đưa con về. Đại phu nói không sao, nhưng con đã ngủ suốt một ngày, làm ta lo chết được.”
Ta mím môi, kéo nhẹ tay áo cô mẫu.
Cô mẫu đuổi nha hoàn ra ngoài, nắm tay ta, ánh mắt đầy căng thẳng:
“Thế tử có bắt nạt con không?”
Nỗi sợ hãi bị đè nén bấy lâu bỗng trào lên.
Ta nhào vào lòng cô mẫu, nước mắt không ngừng rơi.
“Cô mẫu, là Lư Đạt Vượng. Hắn đã tới.”
Cô mẫu ôm chặt ta, giận dữ:
“Đồ trời đánh! Diêu Nhi, đừng sợ.”
Bà nhẹ nhàng vỗ về vai ta:
“Không thể chờ thêm nữa, cô mẫu sẽ thay cha con định xong hôn sự.”
Ta nhắm mắt, khẽ gật đầu.
Mơ mơ màng màng, ta lại ngủ suốt một ngày.
Hình ảnh trong mộng hôm ấy từng chút hiện lên trong đầu.
Ta đã nhẹ nhàng áp môi lên Bùi Tịch, hỏi hắn có muốn ăn ta không.
Bùi Tịch thoáng khựng lại, nhìn ta chằm chằm.
Sau đó, tất cả không thể ngăn cản.
Những nụ hôn cuồng nhiệt, bá đạo.
Hơi thở nóng bỏng, dồn dập.
Ta không thể đẩy hắn ra, cũng chẳng thể trốn thoát.
Trong cơn hỗn loạn, giọng hắn khàn đặc, mê hoặc ta đáp lại.
Cuồng nhiệt, quấn quýt, khiến lòng ta rối bời…
13
Giấc mộng ấy quá mức chân thực, ta không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ thêm.
Khi nha hoàn của Bùi Tịch đến, ta đang đỏ mặt uống trà lạnh.
“Thế tử nói bánh hoa quế của Giang cô nương làm rất ngon. Mời cô qua chỉ dạy cho Lý ma ma.”
“…”
Lời mời này thật khiến người khác ngượng ngùng.
Ta càng thêm nóng nảy, không muốn đi.
“Hay là ta viết công thức, phiền cô mang qua cho Lý ma ma.”
“Giang cô nương, ma ma lớn tuổi, không nhìn rõ chữ.”
“Thế tử nói bánh hoa quế cô nương làm hôm tiệc thưởng hoa khác hẳn.”
Đầu óc ta ong ong.
Chuyện hôm đó, nếu Bùi Tịch muốn điều tra rõ, chẳng khó chút nào.
Hơn nữa, hắn có thể giúp ta thoát khỏi Lư Đạt Vượng.
Nghĩ thông suốt, ta gật đầu:
“Phiền cô chờ, ta làm bánh xong sẽ qua.”
Nha hoàn của hắn thật nhớ lâu, nhanh nhảu bổ sung:
“Thế tử dặn, không cần làm bánh, Giang cô nương qua là được.”
Gương mặt vừa mới bình ổn của ta lại đỏ bừng.
Nha hoàn dẫn ta đến thư phòng của Bùi Tịch.
Hắn ngồi trên ghế tựa, đôi chân dài vắt chéo, dáng vẻ ung dung.
Khi ta bước vào, ánh mắt hắn lập tức dừng trên người ta.
Lòng ta khẽ run, tim như ngừng một nhịp.
Đây là lần đầu tiên ngoài mộng, ta nhìn thẳng vào Bùi Tịch.
Khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị ấy chẳng hề giống với con người trong giấc mộng.
Nha hoàn cúi chào rồi lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ánh mắt Bùi Tịch không hề rời khỏi ta, khẽ gật đầu:
“Giang cô nương.”
Ta căng thẳng xoắn chặt khăn tay:
“Thế tử mạnh giỏi, Lý ma ma đâu rồi?”
“Giang cô nương, thành thân với ta, thế nào?”
Đầu óc ta trống rỗng trong thoáng chốc.
Hắn nói gì?
“Gì cơ?”
Bùi Tịch nhìn thẳng vào ta, lặp lại từng chữ một:
“Giang cô nương, nàng có đồng ý thành thân với ta không?”
Từng từ rõ ràng như tiếng sấm vang trong đầu.
Ta ngơ ngác hỏi:
“Tại sao?”
Bùi Tịch tựa người vào ghế, yên lặng nhìn ta một lúc lâu.
Rồi chậm rãi nói:
“Ta cần một thê tử. Nàng cần một sự bảo đảm.”
“Ngài không thích ta mà?”
Ta buột miệng nói.
Hắn trầm mặc một lát, đáp:
“Chúng ta chỉ là thành thân.”
Chỉ là thành thân, không cần tình cảm.
Trong lòng ta thoáng chút mất mát, khẽ cất tiếng:
“Tại sao lại là ta?”
Bùi Tịch đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt ta.
“Ta vốn không hứng thú với chuyện nam nữ hay nội viện.
Giang cô nương tâm tư đơn thuần, hẳn sẽ không phiền phức.”
Hóa ra là vậy.
“Huống hồ, hiện tại xem ra, Thẩm Ngọc không bảo vệ được nàng.”
Ta chật vật ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Tịch không để lộ chút cảm xúc.
“Giang cô nương, lần này ta có thể giúp nàng, nhưng lần sau, lần sau nữa thì sao?
Lư Đạt Vượng là con trai độc nhất của tri phủ Lâm An, ta không thể khiến hắn biến mất không lý do.
Thân thích xa của Định Quốc Công phủ, không ai quan tâm.
Nhưng người trong Định Quốc Công phủ, không ai dám động đến.”
14
“Chuyện gì? Bùi Tịch muốn nạp con làm thiếp?”
Giọng cô mẫu vỡ òa.
Ta vội vàng đưa tay bịt miệng bà.
Nhưng bà gạt tay ta ra, khí thế hùng hổ:
“Chúng ta không làm thiếp! Ngay cả Thế tử gia cũng không được!”
Ta ôm lấy cô mẫu, cảm động vô cùng:
“Cô mẫu, hắn muốn cưới con làm thê tử.”
Cô mẫu sững người.
Phải một lúc sau, bà mới run giọng hỏi:
“Con đồng ý chưa?”
Ta lắc đầu:
“Chưa.”
Bà vỗ nhẹ lưng ta:
“Ừ, con làm vậy là đúng.
Yến ca nhi tính tình lạnh nhạt, khó mà chung sống.
Để ta đi dò ý trưởng công chúa.”
Cô mẫu không trì hoãn chút nào, vội vã đi gặp trưởng công chúa.
Khi trở về, bà rạng rỡ kéo tay ta.
“Diêu Nhi, con có ghét Yến ca nhi không?”
Ta thẳng thắn đáp:
“Không ghét.”
Ngoài những hình ảnh trong mơ, dáng vẻ hắn trong đó có phần khiến ta khó chấp nhận, nhưng đó chỉ là mộng.
Hắn vốn không phải người như vậy.
Cô mẫu mỉm cười:
“Diêu Nhi, ta thấy mối hôn sự này rất ổn.”
Tim ta đập thình thịch, ánh mắt khẽ rũ xuống.
Khẽ hỏi:
“Tại sao?”
Cô mẫu nói, Bùi Tịch nói không sai.
Những người khác không thể bảo vệ ta.
Hơn nữa, trước đây Bùi Tịch không hề có ý định thành thân, Quốc công phủ đối với hôn sự của hắn cũng không đặt nặng môn đăng hộ đối.
Hiện tại, trưởng công chúa còn hết lòng ủng hộ.
Điều duy nhất không tốt chính là tính cách lạnh nhạt của Bùi Tịch.
Nhưng dù thành thân với ai, cũng không thể đảm bảo hoàn hảo mọi mặt.
Gả cho Bùi Tịch là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Ta gật đầu với cô mẫu.
Những lý lẽ ấy, ta sao lại không hiểu?
Hôm đó, sau khi Bùi Tịch nói xong, ta đã nghĩ rất nhiều.
Ta không có lý do để từ chối.
May mắn thay, giữa ta và Thẩm Ngọc chỉ mới gặp một lần, chưa có gì tiến triển.
Cô mẫu thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ khen liền ba tiếng “tốt”.
Bà vội vã viết thư cho cha ta, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Bảo ông ấy đừng lười biếng, kiếm thêm bạc đi.”
15
Cô mẫu nghĩ rằng, ta nên tạm thời rời khỏi Quốc công phủ.
Nhưng Bùi Tịch dứt khoát từ chối, nói rằng như vậy không an toàn.
Hắn hành động vô cùng nhanh chóng.
Từ trao đổi thiếp canh, đến nạp thái lễ, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.
Hôn kỳ được ấn định sau ba tháng.
Ta sững sờ:
“Nhanh vậy sao?”
Cô mẫu cười đến nheo cả mắt:
“Không nhanh, không nhanh.
Theo ý Yến ca nhi, càng nhanh càng tốt.
Nhưng hắn lại muốn đủ ba thư sáu lễ, không thiếu thứ gì…”
“Thế tử gấp gáp thế sao?”
Cô mẫu nhét mẫu thêu vào tay ta:
“Hắn đã hơn hai mươi, cả Quốc công phủ đều sốt ruột.
Con mau thêu đi.”
Hơn hai mươi thì gấp gì mấy ngày chứ?
Ta nhìn cuộn chỉ thêu trong tay, chu môi bất mãn.
Dù nhanh thế nào cũng đủ thời gian để ta thêu một túi hương mà.
Cả Quốc công phủ ngày ngày bận rộn.
Ba tháng, thoáng chốc đã trôi qua.