Người Thương Không Phải Là Tôi - Chương 4
Ngày trở về thành phố, Phùng Ngôn Chung đến đón tôi.
Anh vẫn lạnh lùng điềm đạm như mọi khi, không hỏi han gì nhiều, nhưng những việc lặt vặt như xách hành lý, mang đồ đạc thì không bỏ sót việc nào.
Nhìn gương mặt điềm tĩnh nghiêng nghiêng của anh, tôi bất chợt cảm thấy an lòng.
Tôi chợt nhận ra, Phùng Ngôn Chung vẫn luôn như vậy.
Xuất hiện bên cạnh tôi bằng một tư thái không quá gần cũng không quá xa, không quá mãnh liệt, nhưng cũng chưa bao giờ vắng mặt.
“Em cứ yên tâm bước về phía trước, anh nhất định sẽ ở sau lưng em.”
Phùng Ngôn Chung, cũng như câu nói ấy, khiến người ta cảm thấy yên tâm.
“Phùng Ngôn Chung, cảm ơn anh.”
Tôi khẽ mấp máy khóe môi, lặng lẽ nói ra câu ấy.
Những ngày tháng sau đó trôi qua một cách yên bình và êm ả.
Giang Triết không còn làm phiền tôi nữa, những tổn thương cũng dần dần phai nhạt theo thời gian.
Ngược lại, Bạch Chiêu đã đến tìm tôi một lần. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một tiệm trà sữa.
Tưởng rằng sẽ có một màn drama như trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, ai ngờ câu nói đầu tiên của Bạch Chiêu lại khiến tôi có ấn tượng tốt ngay lập tức: “Chia tay rồi cũng tốt, anh ta căn bản không xứng với cậu.”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, “Tôi cứ tưởng cậu đến để cầu xin giúp Giang Triết.”
“Sao có thể chứ?”
Bạch Chiêu bỗng cười, đôi mắt cong cong vừa ngoan ngoãn vừa tinh nghịch,
“Đừng nói chứ, Giang Triết chẳng giỏi giang gì, nhưng ánh mắt chọn bạn gái lại không tệ chút nào. Hôm gặp cậu ở trung tâm ẩm thực, tớ đã muốn kết bạn với cậu rồi.”
Tôi giơ ly trà sữa cụng ly với cô ấy, “Điểm này thì tôi đồng ý.”
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi nhắc đến tài liệu kia, Bạch Chiêu tức đến mức phồng má lên,
“Anh ta nói dối! Đó chỉ là sự ngộ nhận ngọt ngào của anh ta thôi. Ban đầu khi mới yêu, đúng là anh ta rất biết dỗ dành, nhưng càng về sau lại càng lạnh nhạt, mỗi lần cãi nhau chỉ biết im lặng không nói gì. Cũng vì tình cảm tích lũy lâu năm và do tuổi trẻ dại khờ, tớ mới chịu đựng anh ta lâu như vậy. Giờ nghĩ lại năm năm đó, tớ cảm thấy buồn nôn.”
Điều này thực sự khiến tôi bất ngờ.
Tôi không kìm được mà cảm thán, “Đúng là, người không có trách nhiệm thì với ai cũng vậy thôi.”
“Đúng vậy, tớ chỉ sợ lại có cô gái nào bị anh ta lừa nữa, nên khi anh ta nhờ tớ giúp làm cậu ghen tớ mới đồng ý.”
Tôi để ý thấy trên tay Bạch Chiêu có chiếc nhẫn cưới.
Vừa hỏi, cô ấy đã ngại ngùng cười: “Đúng vậy, tớ kết hôn rồi, giờ sống rất hạnh phúc, thật phải cảm ơn Giang Triết vì đã không cưới tớ đấy!”
Chúng tôi cụng ly và cười phá lên.
Đang trò chuyện, một người đàn ông bất ngờ bước vào, đi thẳng về phía Bạch Chiêu,
“Em đấy, vừa quay đi một chút là đã làm chuyện xấu rồi, bác sĩ đã dặn phải kiêng trà sữa mà em vẫn không nghe, sau này chịu khổ chẳng phải là em sao? Chúng ta nhịn thêm mười tháng nữa rồi uống không được à?”
Rõ ràng, đây chính là chồng của Bạch Chiêu.
Tôi ngạc nhiên nhìn họ, “Bạch Chiêu đang mang thai à?”
Người đàn ông bất lực xoa trán, “Đúng vậy, thật ngại quá.”
Cuối cùng, Bạch Chiêu vẫn bị chồng kéo đi.
Tôi nhìn qua khung cửa kính lớn, ngắm bóng dáng họ sóng vai rời đi.
Người đàn ông dường như vẫn đang trách móc Bạch Chiêu, dáng vẻ cao lớn gần mét tám, gương mặt cố tỏ ra nghiêm khắc, nhưng ánh mắt lại dịu dàng tràn đầy yêu thương.
Bạch Chiêu đi bên cạnh lè lưỡi làm mặt xấu.
Hai người họ trở thành một khung cảnh đẹp giữa phố đông.
Tôi cầm ly trà sữa, nhìn khung cảnh hài hòa đó mà khẽ mỉm cười.
Trên đời này, tình yêu chân thành thật sự rất nhiều rất nhiều, chúng ta chẳng việc gì phải lãng phí thời gian cho những người không chân thành.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Nửa năm nay, tôi dồn hết tâm sức vào sự nghiệp của mình.
Chuyến đi đến Trường Bạch Sơn đã giúp tôi thông suốt rất nhiều điều, tôi bắt đầu nhặt lại ước mơ và cầm bút viết nên những câu chuyện.
Nhớ hồi cấp hai, cấp ba, tôi từng rất thích một tác giả, văn phong của cô ấy nhẹ nhàng tinh tế, đã đồng hành cùng tôi vượt qua rất nhiều khoảnh khắc thất vọng.
Chữ nghĩa có một sức mạnh kỳ diệu có thể chữa lành tâm hồn.
Ngay khi nhìn thấy hồ Thiên Trì, tôi đột nhiên muốn trở thành một người giống như cô ấy, muốn dùng ngôn từ của mình để sưởi ấm trái tim của nhiều người hơn.
Sự thỏa mãn khi tự mình đạt được thành tựu khiến tôi cảm thấy bản thân trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết.
Ồ, đúng rồi, ngoài điều đó ra, vào ngày sinh nhật tôi, Phùng Ngôn Chung còn tặng tôi một chú chó Golden Retriever con.
Chú chó tròn xoe như một quả bóng, ăn khỏe ngủ khỏe, vô cùng thân thiện.
Mối quan hệ giữa tôi và “chủ nhân của Golden” cũng từ đó mà trở nên vi diệu hơn.
Phùng Ngôn Chung theo đuổi người khác cũng giống như con người anh ấy, nội liễm mà tinh tế, bằng những tấm vé xem phim “vô tình” dư ra, những hộp sữa ở siêu thị “tình cờ” mua một tặng một, và ngày càng nhiều những “cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên”.
Nghĩ đến việc tôi đã đồng ý cho Phùng Ngôn Chung một cơ hội, tôi cũng để mặc tình cảm của chúng tôi phát triển một cách tự nhiên.
Có lần tôi bị viêm amidan phát sốt, cả người nóng bừng đến mê man, trong cơn mơ hồ, gương mặt của Phùng Ngôn Chung là thứ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nhắn tin cho anh ấy.
Lúc đó là ba, bốn giờ sáng, tôi vốn không mong đợi nhận được hồi âm.
Nhưng nửa tiếng sau, chuông cửa bất ngờ vang lên.
Chú Golden chạy ra mở cửa.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện rồi.
Nhìn gương mặt mệt mỏi gục bên giường của người đàn ông ấy, trong lòng tôi bất chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Người đàn ông này chẳng nói gì cả, nhưng mọi việc anh làm đều dịu dàng đến tận xương tủy.
Khi anh tỉnh dậy, tôi nói với anh: “Phùng Ngôn Chung, em nghe nói sau khi viêm amidan phải ăn đồ thanh đạm.”
Anh không hiểu ý tôi, chỉ gật đầu đáp lại, “Đúng vậy.”
“Em không biết nấu ăn, anh có muốn chuyển đến đây chăm sóc em một thời gian không?”
Bầu không khí lặng thinh hồi lâu.
Đôi mắt của Phùng Ngôn Chung dần dần sáng lên, “Anh cầu còn không được.”
Sau khi sống chung, tôi phát hiện Phùng Ngôn Chung giống như một kho báu nhỏ, càng khám phá càng khiến người ta ngạc nhiên thích thú.
Một người đàn ông như vậy, nếu nghiêm túc tiếp xúc, thật sự rất khó để không thích anh ấy.
Chúng tôi chính thức đến với nhau vào đêm giao thừa.
Tôi mời anh đến nhà gói sủi cảo cùng mình, hai người rõ ràng đều biết nấu ăn không tệ, nhưng lại hoàn toàn lúng túng khi làm sủi cảo.
Cuối cùng, chúng tôi nhìn nồi nước lẩu đầy những miếng bột nhào và nhân thịt nổi lềnh bềnh mà cười đến mức gập cả người lại.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng đếm ngược chào đón năm mới.
5, 4…
Chúng tôi bỗng dừng cười, đồng thời nhìn vào mắt nhau, tim đập nhanh theo từng tiếng đếm ngược.
3, 2…
Phùng Ngôn Chung hơi nghiêng đầu lại gần tôi.
Từ khóe mắt, tôi thấy anh căng thẳng đến mức ngón tay hơi co lại. Tôi bật cười khẽ, chủ động vòng tay qua cổ anh.
1…
Pháo hoa bên ngoài cửa sổ đồng loạt vút lên bầu trời, nở rộ thành những chùm sáng rực rỡ.
Chúng tôi hôn nhau.
Rất lâu sau, cả hai mới tách ra, khẽ thở hổn hển.
“Ở bên nhau nhé.”
Chúng tôi đồng thanh nói ra câu đó.
Rồi cùng nhìn nhau bật cười.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn nở rộ rực rỡ.
Tôi nhẹ nhàng tựa vào vai Phùng Ngôn Chung, chúng tôi ôm nhau, cùng nhau ngắm nhìn cảnh tượng tráng lệ ấy.
Năm mới đã bắt đầu.
Phùng Ngôn Chung, câu chuyện của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu…
(Toàn văn hoàn)