Người Thương Không Phải Là Tôi - Chương 3
Tôi biết tin Bạch Chiêu quay về nước là vào một tháng sau.
Hôm đó tôi tìm được nhà mới, định chuyển ra khỏi nhà của Phùng Ngôn Chung, muốn mời anh bữa cơm cuối cùng để cảm ơn.
Vừa bước vào trung tâm ẩm thực, tôi đã nhận được cuộc gọi từ Hi Hi, cô ấy nói nhìn thấy bạn học cũ đăng trên vòng bạn bè rằng mối tình đầu của Giang Triết đã trở về nước.
Tôi còn chưa kịp nói gì, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Giang Triết cùng một cô gái sóng vai đi về phía này.
Người trước đây chỉ xuất hiện trong ảnh, giờ đây lại bất ngờ chân thực đứng ngay trước mắt tôi.
Bạch Chiêu trông còn đáng yêu và sinh động hơn trong ảnh, chiếc váy dài màu xanh nhạt càng làm tôn thêm vẻ dịu dàng của cô ấy.
Đúng như hình ảnh bạch nguyệt quang trong mơ của bất kỳ chàng trai nào.
Tưởng rằng nỗi đau thất tình đã phai nhạt, nhưng giây phút đó, đau đớn và sự không cam lòng lại như dây leo chằng chịt nảy nở trong lòng tôi.
Phùng Ngôn Chung nhận ra sự khác thường của tôi, nghiêng đầu hỏi: “Giang Niên, em sao vậy?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, ra hiệu anh cứ tiếp tục đi về phía trước.
Hai bước, một bước, lướt qua nhau.
Giang Triết không hề liếc nhìn tôi lấy một cái.
Chân tôi bỗng nhiên mềm nhũn, Phùng Ngôn Chung nhanh tay đỡ lấy tôi.
“Cảm ơn…”
Lời cảm ơn còn chưa kịp nói xong, một luồng gió mạnh bất ngờ lao về phía chúng tôi.
Tôi vô thức né ra sau, nhưng cơ thể lại mất thăng bằng, va mạnh vào cây cột phía sau, lưng đau rát như bị bỏng.
Chẳng kịp quan tâm đến cơn đau, tôi vội vàng chạy đến chỗ hai người đang đánh nhau gần đó.
“Giang Triết, anh điên rồi sao?”
Giang Triết đang đánh rất hăng, lúc tôi lao tới anh cũng không kịp thu tay lại, Phùng Ngôn Chung sợ làm tôi bị thương nên cứng rắn chịu một cú đấm.
Tôi tức giận đến run người, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, bàn tay đã vô thức giáng mạnh một cái tát lên mặt Giang Triết.
Tiếng tát giòn tan, khuôn mặt Giang Triết bị đánh lệch sang một bên.
Bầu không khí im lặng đầy kỳ quặc trong chốc lát.
Khi Giang Triết quay đầu lại, đôi mắt đã đỏ ngầu vì giận dữ:
“Giang Niên, chẳng trách lần này em nhất quyết đòi chia tay, thì ra là đã tìm được người thay thế rồi phải không? Chúng ta mới chia tay bao lâu, sao em có thể…”
“Giang Triết, bản thân anh bẩn thỉu thì đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu như anh.”
Tôi lạnh lùng nói một câu rồi kéo Phùng Ngôn Chung định rời đi.
Nhưng Giang Triết lại nắm lấy cổ tay tôi, “Giang Niên, anh và Bạch Chiêu không phải như em nghĩ đâu, anh cố tình đến đây để thử lòng em, muốn xem em có còn ghen vì anh không.”
Tôi sững người, sau đó bình thản lắc đầu: “Không sao cả, dù anh có như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”
Im lặng một lúc lâu, giọng Giang Triết run rẩy: “Giang Niên, vốn dĩ anh định cuối tháng này cầu hôn em.”
Kết hôn sao?
Nước mắt tôi bất giác rơi xuống, dù tôi không hề cảm thấy đau buồn.
“Giang Triết, đúng là tôi từng vui mừng khôn xiết khi nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến cuộc hôn nhân tràn ngập sự im lặng và cãi vã không hồi kết, tôi chỉ cảm thấy ngột ngạt.”
“Giang Niên, anh sẽ thay đổi được không? Những gì em không thích, anh sẽ sửa hết, được không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Phùng Ngôn Chung đứng bên cạnh đột nhiên lấy tay che miệng ho khẽ hai tiếng:
“Giang Niên, chúng ta đi muộn quá, chỗ đã đặt ở nhà hàng bị người khác lấy mất rồi, hay là mua chút đồ về nhà ăn nhé?”
Tôi ngước mắt nhìn Phùng Ngôn Chung, bỗng nhiên hiểu ý của anh.
Gật đầu, “Đúng vậy, muộn quá rồi.”
Tuy là trả lời câu hỏi của Phùng Ngôn Chung, nhưng tôi lại nhìn Giang Triết khi nói ra câu đó.
Giang Triết nhìn chằm chằm chúng tôi, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Ra khỏi trung tâm ẩm thực, tôi và Phùng Ngôn Chung đều không còn hứng thú ăn uống.
Cuối cùng chúng tôi quyết định ghé siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu rồi về nhà Phùng Ngôn Chung nấu ăn.
Giữa làn khói bốc lên nghi ngút từ nồi lẩu, chúng tôi trò chuyện linh tinh không đầu không cuối, bầu không khí khá thoải mái, trên gương mặt thường ngày lạnh lùng của Phùng Ngôn Chung cũng lộ ra nụ cười.
Tôi gắp một miếng thịt cừu, thuận miệng nhắc đến chuyện tuần sau sẽ chuyển nhà.
Động tác ăn của Phùng Ngôn Chung khựng lại, anh ậm ừ một tiếng đầy khó chịu, rồi im lặng không nói gì thêm.
Không khí đột nhiên trở nên trầm lắng.
Tôi lén nhìn Phùng Ngôn Chung, nụ cười trên mặt anh dường như đã nhạt đi.
Tôi bất giác nhớ lại ánh mắt của anh đêm hôm đó, trái tim chùng xuống, như thể bị thứ gì đó bóp nghẹt.
Sau một hồi im lặng, Phùng Ngôn Chung đứng dậy mở vài lon bia, đưa cho tôi một lon, “Uống không?”
Tôi lắc đầu.
Anh liền tự uống một mình, uống khá dữ dội, một hơi hết năm sáu lon.
Tôi định khuyên anh vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Giang Niên.” Phùng Ngôn Chung bất ngờ lên tiếng, “Em giúp anh lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường trong phòng ngủ được không?”
Tôi gật đầu, không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng vào phòng ngủ của anh.
Vừa mở tủ đầu giường ra, tôi liền sững người.
Làm gì có hộp khăn giấy nào, rõ ràng là…
Tôi vô thức muốn đóng tủ lại, giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Nhưng không biết từ khi nào Phùng Ngôn Chung đã đứng ngay sau lưng tôi, “Giang Niên, xem đi.”
Tay tôi khẽ run, tôi mở cuốn album có ghi tên mình trên bìa.
Thì ra Phùng Ngôn Chung thích tôi từ sớm hơn tôi tưởng rất nhiều.
Năm lớp mười, tôi vẫn còn là một học sinh kém cỏi không hơn không kém, trong khi Phùng Ngôn Chung đã nổi danh là học thần trong khối.
Trong một kỳ thi học kỳ, bút đen của Phùng Ngôn Chung đột nhiên hết mực giữa chừng.
Anh vừa quay sang nhìn, tôi đã rất tinh ý ném một cây bút lên bàn anh.
Cứ tưởng đây sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện tình yêu thanh xuân ngọt ngào, nhưng khi có điểm thi, Phùng Ngôn Chung ngây người.
Điểm tiếng Anh của anh chỉ có năm mươi.
Giáo viên chủ nhiệm không tin nổi, đặc biệt tìm lại bài thi gốc của Phùng Ngôn Chung trong kho đề thi.
Không xem thì thôi, vừa xem liền giật mình kinh hãi — phần sau của bài thi tiếng Anh toàn bộ đều trắng tinh!
Rõ ràng vẫn còn mờ mờ nét chữ in trên giấy, nhưng lại không hiện lên bất kỳ chữ nào.
Hóa ra, tôi đã vô tình đưa nhầm cây bút đặc biệt dùng để chọc ghẹo bạn thân cho anh.
Loại bút mà chữ sẽ biến mất sau một giờ…
Đó là lần đầu tiên cũng là duy nhất học thần Phùng Ngôn Chung phải đứng hạng hai trong khối.
Nỗi nhục chưa từng có trước đây cũng như sau này đã khiến Phùng Ngôn Chung ghi nhớ tên tôi rất sâu sắc.
Học kỳ hai lớp mười, trường bắt đầu nghiêm khắc cấm yêu sớm, còn bắt được một cặp “tình nhân” đứng dưới cột cờ đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.
Trớ trêu thay, người bị bắt lại chính là tôi.
Nhưng chẳng bao lâu sau mọi người đều biết tôi bị oan.
Bởi vì hôm đó, thứ tôi đọc căn bản không phải là bản kiểm điểm.
Thì ra, là người trong cuộc, tôi và cậu bạn kia vốn dĩ không có nhiều tiếp xúc, tôi cũng không hiểu sao cậu ta lại tỏ tình với tôi, nhưng tôi đã thẳng thắn từ chối và nói rõ rằng học tập là ưu tiên hàng đầu.
Tôi trình bày mọi chuyện với giáo viên chủ nhiệm, nhưng người phụ nữ mãn kinh ngoài năm mươi ấy lại không tin dù chỉ một chữ.
Thậm chí bà ta còn nói cái gì mà “ruồi không bâu trứng lành”, cậu bạn kia thích tôi là do chính hành vi của tôi gây ra.
Đúng chuẩn kiểu đổ lỗi cho nạn nhân.
Khi mười bảy tuổi, Giang Niên tôi ngông cuồng lắm, tất nhiên không thể nuốt trôi cục tức này, tôi thẳng thắn giải thích đầu đuôi mọi chuyện dưới cột cờ, rồi bộc bạch đầy nhiệt huyết về sự bất mãn của mình với “thuyết đổ lỗi cho nạn nhân”.
Hôm đó trời rất đẹp, cả người cô gái ấy tắm mình trong ánh nắng, dũng cảm bày tỏ sự bất công mà mình phải chịu đựng.
Phùng Ngôn Chung đứng ở hàng đầu tiên, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ấy.
Từ khi có ký ức, anh đã từng bước sống theo quy củ, đi trên con đường mà thầy cô và cha mẹ vạch sẵn, nỗ lực trở thành “con nhà người ta” trong mắt mọi người.
Còn Giang Niên khi ấy lại là một thái cực hoàn toàn khác, một học sinh kém cỏi, ngông cuồng.
Cô sống rực rỡ và tự do.
Đôi khi, tình cảm thời niên thiếu đến một cách kỳ diệu như vậy đấy.
Phùng Ngôn Chung cũng không biết mình rung động từ khi nào, nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại thanh xuân, khắp nơi đều tràn ngập bóng dáng của cô ấy.
Vậy nên mới có tất cả mọi chuyện sau này.
Tôi đóng cuốn album lại, trong lòng vừa chua xót vừa trĩu nặng.
Một mặt là tình cảm chân thành mãnh liệt của Phùng Ngôn Chung, mặt khác tôi chợt nhận ra rằng, trong sự lạnh nhạt của Giang Triết, tôi đã đánh mất Giang Niên vô tư và hạnh phúc ngày nào.
Giọng của Phùng Ngôn Chung vang lên từ phía sau:
“Giang Niên, thật ra bây giờ chính anh cũng không rõ mình dành cho em là thích hay chỉ là chấp niệm, anh chỉ biết rằng anh không thể tiếp tục đứng nhìn em lướt qua cuộc đời mình mà không dám làm gì nữa, lần này, anh muốn cho bản thân một cơ hội.”
Thời gian thoáng chốc trôi qua, đã hai tháng kể từ ngày Phùng Ngôn Chung thổ lộ tình cảm của mình.
Trong hai tháng này, tôi dùng số tiền tích cóp nhiều năm để đi du lịch đến Trường Bạch Sơn mà tôi luôn mong muốn được đặt chân tới.
Vượt qua ngàn dặm núi sông, khi nhìn thấy hồ Thiên Trì trong veo xanh thẳm dưới những tầng mây trắng xóa, mọi thứ dường như đều trở nên sáng tỏ.
Tôi hét lớn, la to, mọi cảm xúc đều được cảnh tượng hùng vĩ trước mắt bao dung và nuốt chửng.
Những đau khổ, không cam lòng, trước sự rộng lớn của thiên nhiên này, trở nên nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới.
Tôi nghĩ, mình nên buông bỏ rồi.
Trở về khách sạn, tôi mở WeChat mà suốt hai tháng nay chưa hề đăng nhập.
Đúng như tôi dự đoán, Giang Triết đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Tin nhắn cuối cùng như thế này:
“Niên Niên, anh đã hiểu lý do thật sự khiến em chia tay với anh rồi. Bạo lực lạnh nhạt, trước giờ anh chưa bao giờ thừa nhận cụm từ này, nhưng suy nghĩ kỹ lại, hình như sự thật đúng là như vậy.”
“Mỗi khi cãi nhau với em, anh biết mình nên chủ động giao tiếp, trong lòng có tiếng nói thôi thúc muốn dỗ dành, muốn ôm lấy em, nhưng khi đối diện với sự im lặng giận dỗi của em, anh lại như mất hết sức lực.”
“Năm năm yêu mà không thể có được Bạch Chiêu dường như đã bào mòn tất cả nhiệt tình trong anh. Anh sợ cãi nhau, chỉ cần cãi nhau là anh lại thấy bất lực. Anh rất sợ tình cảm này rồi cũng sẽ kết thúc trong im lặng như trước đây, nên anh cứ đứng yên tại chỗ, đến cả bước chân cũng không dám tiến tới.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rất lâu.
Thực ra, Giang Triết có thể coi là mối tình đầu của tôi.
Tôi vẫn nhớ mình đã nghiêm túc với mối tình này như thế nào, đã mong muốn nó có một cái kết ra sao.
Trong những đêm dài tĩnh mịch, nước mắt không ngừng rơi ướt đẫm gối, chỉ vì tôi mong đợi một phản hồi từ anh ta mà thôi.
Không phải lời xin lỗi nào cũng đáng được tha thứ.
Tôi trả lời anh ta:
“Giang Triết, anh biết bạo lực lạnh nhạt là sai, nhưng anh vẫn làm vậy, thật ra anh rất hiểu rõ sự tàn nhẫn của mình.”
“Em thà không được yêu, còn hơn là bị ai đó lợi dụng danh nghĩa tình yêu để bào mòn bản thân. Chúng ta nên dừng lại ở đây, đừng phá hủy những ký ức đẹp đẽ từng có nữa.”
Giang Triết không nhắn lại.
Tôi thẳng thừng chặn và xóa sạch mọi cách liên lạc với anh ta.