Người Thương Không Phải Là Tôi - Chương 2
Phùng Ngôn Chung đưa tôi bắt xe về nhà anh.
Tôi cầm chén nước gừng nhấp từng ngụm nhỏ, nhìn Phùng Ngôn Chung bận rộn sắp xếp phòng cho tôi, lòng tôi dần dần bình ổn lại.
Thực ra, tôi quen biết Phùng Ngôn Chung còn sớm hơn cả Giang Triết.
Thời cấp ba, Phùng Ngôn Chung là một mọt sách điển hình của khối tự nhiên, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở, giành được vô số giải thưởng lớn nhỏ, lên đại học lại càng nổi bật hơn nữa.
Năm hai đại học, anh mượn rượu tỏ tình với tôi.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, sau đó đã từ chối anh.
Khi đó, tôi bị ảnh hưởng bởi phim thanh xuân vườn trường, thích những chàng trai hài hước bá đạo và tràn đầy sức sống.
Còn Phùng Ngôn Chung thì trầm lặng, ngại ngùng, chẳng hợp chút nào với tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi.
Nhưng Phùng Ngôn Chung kiên trì hơn tôi tưởng.
Suốt bao năm nay, anh âm thầm ở bên cạnh tôi, chưa bao giờ nhắc lại một câu nào về tình cảm ấy.
Những hành động vượt qua giới hạn tình bạn như tối nay cũng là lần đầu tiên.
Anh giấu cảm xúc quá kỹ, giống như năm đó tôi không hiểu tại sao anh lại thích tôi, thì bây giờ tôi cũng không nhìn thấu được tình cảm của anh.
Phùng Ngôn Chung thu dọn phòng xong đi ra, tôi rót cho anh một ly nước gừng.
“Phùng Ngôn Chung, cảm ơn anh, ngày mai tôi tìm được nhà sẽ chuyển đi.”
Anh khẽ nhíu mày, uống cạn ly nước gừng rồi nói:
“Không cần đâu, em cứ ở lại đây đi, gần đây anh còn một căn nhà khác, anh sẽ chuyển sang bên đó ở.”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy tôi sẽ trả tiền thuê nhà theo giá thị trường hàng tháng cho anh.”
Anh gật đầu, “Cũng được.”
Có lẽ nỗi buồn của người trưởng thành chính là, dù hôm qua bạn có khóc thảm thiết vì chuyện gì đi chăng nữa, thì hôm sau vẫn phải gượng dậy làm một người lao động quần quật.
Đầu óc mơ màng cả một ngày, mãi mới chịu đựng được đến giờ tan làm, vừa ra khỏi thang máy tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Giang Triết.
Anh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nhàn nhạt đi tới muốn khoác vai tôi, “Giang Niên, chúng ta về nhà thôi.”
Tôi hơi nghiêng người, tránh khỏi.
Đồng nghiệp xung quanh nhìn nhau cười, thi nhau trêu đùa rằng thì ra cặp đôi tình cảm thắm thiết như chúng tôi cũng có lúc cãi nhau, bảo Giang Triết về nhà phải dỗ dành tôi cho thật tốt.
Giang Triết vừa nhìn sắc mặt tôi, vừa liên tục gật đầu đồng ý.
Suốt quá trình đó, tôi đều giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh.
Đợi đến khi đồng nghiệp đi hết, tôi mới nói với anh: “Giang Triết, chúng ta đã chia tay rồi, sau này đừng đến công ty tìm tôi nữa.”
Giang Triết nghe xong thì cơ thể khựng lại.
Nhưng rất nhanh, anh cười như không có chuyện gì, hỏi tôi: “Niên Niên, trưa nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em nhé.”
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh, trong đầu tôi bất chợt hiện lên một sự việc xảy ra vào mùa đông năm ngoái.
Khi đó, bà nội yêu thương tôi nhất trong nhà đột ngột qua đời, tôi vội vã về quê.
Đau buồn chưa dứt, lại trùng hợp tôi và Giang Triết đang cãi nhau chiến tranh lạnh.
Tôi muốn tìm anh để được an ủi, nhưng khi thấy tin nhắn cuối cùng trên WeChat vẫn dừng lại ở dòng tôi gửi từ một tuần trước: “Chúng ta có thể nói chuyện tử tế một chút không?”, tôi chỉ còn cảm giác bất lực vô cùng.
Ba ngày sau lễ tang của bà nội, tôi không nhịn được mà gọi video cho Giang Triết.
Đến khi sắp cúp máy, anh mới bắt máy.
Trên màn hình hiện lên góc mặt không trọn vẹn của anh, kiểu như khi để điện thoại trên bàn rồi nhìn thẳng về phía trước, chỉ có thể thấy đường viền cằm, thi thoảng còn vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách.
Tôi sững sờ, “Giang Triết, anh đang làm gì vậy?”
Anh không thèm nhìn tôi lấy một lần, đáp gọn lỏn: “Ở tiệm net, chơi game.”
Khi đó tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh rất lâu.
Trái tim đau đớn đến nghẹt thở, tôi đột nhiên không hiểu nổi ý nghĩa của mối tình này là gì nữa.
Đó là lần đầu tiên tôi đề nghị chia tay.
Tôi đã quyết tâm cắt đứt hoàn toàn với Giang Triết, nhưng một tuần sau khi tôi đi tàu cao tốc quay lại trường, lúc đang cố sức nhấc vali lên giá để hành lý, tay tôi bỗng nhẹ bẫng, phía sau có người đỡ giúp tôi.
Tôi quay lại, nhìn thấy Giang Triết.
Trong tay anh là bó hoa cát cánh mà tôi thích nhất, gương mặt mệt mỏi vẫn nở nụ cười, “Giang Niên, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, dù sao đây cũng là quê tôi cách trường học mấy trăm cây số, “Sao anh lại ở đây?”
Đôi mắt đào hoa của Giang Triết dịu dàng nhìn tôi không rời, “Nghe nói hôm nay em về trường, anh mua vé về sớm để đi cùng em.”
Khi con người đau khổ nhất, họ không thể từ chối ánh sáng mà người khác mang đến.
Khoảnh khắc đó, cả thế giới trở nên mờ nhạt, chỉ còn chàng trai dịu dàng trước mắt tôi hiện lên rõ rệt.
Dù trước đó có bị anh đánh gục đến mức nào, nhưng viên kẹo ngọt ngào ngay lúc đó quả thật chạm đến trái tim tôi.
Vậy nên tôi lại một lần nữa lao vào vòng tay của anh.
Nhưng giờ đây, cuối cùng tôi đã hiểu được điều đáng sợ nhất ở Giang Triết chính là chỗ này.
Anh yêu bạn, nhưng dường như lại không yêu bạn đến thế.
Vừa đánh bạn một gậy đã vội đưa một viên kẹo ngọt, khiến bạn chìm nổi trong mối tình này, mãi mãi không thể thoát ra.
Tiếng gọi của Giang Triết kéo tôi trở lại hiện thực.
Tôi nhìn anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác chán ghét.
Có lẽ sự chán ghét trong mắt tôi quá rõ ràng, Giang Triết hoảng hốt.
Anh nắm lấy vai tôi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Niên Niên, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chia tay em.”
Rõ ràng làm những việc chẳng hề yêu bạn, nhưng lại tỏ ra chân thành hơn bất kỳ ai khác.
Tôi bất chợt thấy buồn cười, “Giang Triết, dù câu hỏi này rất ngớ ngẩn, nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh một câu, so với mối tình đầu của anh, tôi rốt cuộc là gì?”
Giang Triết im lặng rất lâu, cuối cùng xoa trán, mệt mỏi nói:
“Giang Niên, đúng là anh từng yêu cô ấy, nhưng đó đều là quá khứ rồi.
Bây giờ người anh yêu là em chẳng phải đã đủ rồi sao? Anh không hiểu em đang giận chuyện gì nữa.”
Ánh mắt anh đầy hoang mang, như thể thật sự không hiểu.
Tôi nghẹn lời, đột nhiên không biết phải nói gì.
Mặt bỗng thấy nóng rát, tôi vô thức đưa tay lên chạm vào, một mảng ướt nhòe.
Giang Triết cũng nhìn thấy, anh cuống quýt định ôm tôi, “Niên Niên, xin lỗi em, đừng giận nữa được không?”
Tôi né tránh, “Giang Triết, người ta giận thì sẽ không rơi nước mắt đâu, chỉ khi bị tổn thương mới khóc thôi.”
“Tôi đã thấy cách anh yêu cô ấy hết lòng hết dạ, thật sự cảm thấy anh không hề yêu tôi.”
Giang Triết nhíu mày, như muốn khẳng định điều gì đó, “Giang Niên, anh yêu em.”
“Vậy tại sao khi cô ấy giận thì anh dỗ dành, còn với tôi, chỉ là sự im lặng kéo dài vô tận?”
“Anh…”
“Giang Triết, anh biết rõ sự im lặng lạnh lùng tổn thương con gái thế nào.” Tôi quay đầu nhìn anh, mặc cho nước mắt lăn dài trên má, “Chỉ là… anh không sợ mất tôi.”
Có lẽ giọng điệu của tôi quá chắc chắn, hoặc có lẽ vì tôi đã lột trần sự thật một cách tàn nhẫn, Giang Triết đứng ngẩn ra rất lâu, không thốt được lời nào.
Rõ ràng tôi không cảm thấy quá đau lòng, nhưng khi về nhà, tôi vẫn không kìm được mà uống rượu.
Khi Phùng Ngôn Chung đến tìm tôi, tôi đã uống say đến bảy tám phần, ôm lấy chai rượu không buông.
Anh giật lấy chai rượu từ tay tôi, rót cho tôi một cốc nước mật ong.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ kính lớn, phủ lên cả căn phòng một màu sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác an toàn vô cùng.
Tôi khao khát tìm một nơi để trút bỏ cảm xúc, mượn hơi men mà kể lể đứt quãng về chuyện giữa tôi và Giang Triết.
Cuối cùng, tôi nâng ly rượu lên, cố tình hỏi Phùng Ngôn Chung:
“Nếu không phát hiện ra tệp tài liệu đó, có lẽ tôi vẫn luôn tìm cớ cho sự lạnh nhạt của anh ta, cho rằng tính cách anh ta vốn dĩ là như vậy. Phùng Ngôn Chung, có phải tôi rất ngốc không?”
“Phải.”
Câu trả lời không chút do dự của anh khiến tôi sững sờ.
“Giang Niên, chỉ cần thật lòng thích một người, thì việc đối xử tốt với người đó sẽ trở thành bản năng khắc sâu trong xương tủy. Một người có thể dùng sự lạnh nhạt để đối xử với người mình yêu, chỉ có hai khả năng: một là không quan tâm, hai là quá tự tin rằng người kia sẽ không rời bỏ mình, không có ngoại lệ.”
Anh ngừng một chút, giọng điệu càng trầm hơn:
“Huống hồ, biết cách giải quyết vấn đề mới là trách nhiệm của một người đàn ông, cách làm của anh ta, thậm chí còn chẳng xứng đáng gọi là đàn ông đích thực.”
Tôi càng kinh ngạc hơn.
Trước đây, ấn tượng của tôi về Phùng Ngôn Chung là trầm lặng, điềm tĩnh và thông minh, chưa bao giờ thấy anh biểu lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Tôi muốn uống một ngụm rượu để bình tĩnh lại, nhưng chai rượu đã bị Phùng Ngôn Chung lấy mất. Anh cầm lên uống một ngụm, nghiêng đầu nhìn tôi, “Giang Niên, em đã khác trước rồi.”
“Hả?”
“Anh nhớ trước đây, em rất vui vẻ.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong tầm mắt mờ mịt, tôi loáng thoáng nhìn thấy chút xót xa trong ánh mắt anh.
Trái tim bất chợt run rẩy, tôi bỗng cảm thấy bối rối, chậm rãi nằm xuống ghế sofa giả vờ ngủ say.
Cơn say nhanh chóng ập đến, trước khi mất đi ý thức, tôi mơ hồ cảm nhận được có người nhẹ nhàng ôm tôi lên…
Sau đêm hôm đó, tôi bắt đầu cố ý lẩn tránh Phùng Ngôn Chung.
Có lẽ Phùng Ngôn Chung cũng cảm nhận được sự né tránh của tôi, nên mối quan hệ giữa chúng tôi lại trở về trạng thái lạnh nhạt như trước kia.
Mấy ngày nay, Giang Triết cũng không ngừng tìm cách níu kéo tôi.
Tôi đã chặn tất cả các cách liên lạc của anh ta, thế mà anh ta vẫn đổi số khác để nhắn tin cho tôi.
Từ việc cầu xin, nài nỉ, cho đến những đoạn tin nhắn dài dòng xin lỗi, thậm chí mẹ anh ta cũng gọi điện cầu xin thay.
Tôi không thể chịu nổi nữa, trả lời lại một câu:
“Giang Triết, anh không phải không biết cách dỗ dành người khác sao? Thế bây giờ đang làm gì vậy? Sự thâm tình đến muộn còn rẻ mạt hơn cả cỏ rác, đừng để tôi khinh thường anh.”
Từ đó về sau, anh ta không còn nhắn tin nữa.