Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi - Chương 3
8
Tuần đầu tiên Tô Văn Bân tiếp cận thành công Trần Hy Nhi, Chu Hoa Đào vẫn như cũ.
Vẫn đúng giờ về nhà mỗi ngày, vẫn đóng vai người chồng kiểu mẫu rất trọn vẹn. Chỉ là giờ đây, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những dòng thông báo nhảy lên trên màn hình điện thoại của hắn — cái ảnh đại diện hoạt hình màu hồng đó, tôi đã quá quen thuộc.
“Vợ yêu à, anh lên thư phòng trả lời email một lát.” Hắn hôn nhẹ lên trán tôi, nhưng ánh mắt thì đã dán chặt vào điện thoại.
Tôi gật đầu, nhìn hắn bước nhanh vào thư phòng. Trước đây, tôi sẽ thấy thương khi hắn phải làm việc đến khuya. Còn bây giờ, tôi chỉ muốn biết xem hắn có lại gửi tiền cho con streamer kia không.
Trong bữa ăn, điện thoại hắn đặt ngay bên cạnh. Mỗi khi màn hình sáng lên, hắn lập tức nhấc lên, khoé miệng còn vô thức cong lên đầy thích thú.
“Khách hàng à?” Tôi gắp một miếng thịt cừu bỏ vào bát hắn.
“Ừm, có đơn hàng lớn cần đàm phán.” Hắn chẳng buồn ngẩng đầu, ngón tay cứ gõ liên hồi trên màn hình. Nói sao nhỉ?
Rất nhiều chi tiết, khi một người còn tin tưởng đối phương, họ sẽ không để ý đến. Nhưng một khi niềm tin đã sụp đổ, thì mọi chi tiết đều là dấu hiệu khả nghi.
Khách hàng nào lại khiến hắn cười gian như thế?
Tôi thầm chửi bản thân mình ngày trước quá ngu. Đàn ông có tiền rồi, cạp quần cũng không buộc nổi nữa.
Buồn cười nhất là, vì lo cho con, tôi đã rút khỏi ban điều hành công ty, giờ đến quyền kiểm tra sổ sách cũng không còn. Mỗi tháng hắn đưa tôi 5 vạn tiền sinh hoạt, tôi lại ngây ngốc nghĩ rằng hắn chu đáo, biết lo cho gia đình.
“Thử canh vịt già xem sao, em hầm riêng đấy. Buổi tối uống sẽ giúp dễ ngủ hơn.” Tôi múc đầy một bát canh, đặt trước mặt Chu Hoa Đào.
Hắn nuốt vội miếng thịt cừu trong miệng, lập tức uống một ngụm canh, “Ngon tuyệt. Cảm ơn vợ yêu.”
Chu Hoa Đào cười rạng rỡ, mặt mày hớn hở.
Tôi cũng đang cười.
Nhưng đừng ai nghĩ tôi là kiểu thánh thiện nhân từ, bị cắm sừng xong vẫn còn đứng bếp hầm canh bổ cho hắn.
Tôi cười, là vì tôi đã bắt đầu nấu một món khác.
9
Tuần thứ hai, Trần Hy Nhi chủ động hẹn Tô Văn Bân đi chơi… Disney.
Lúc nghe địa điểm hẹn hò này, tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng — một ả đào mỏ cả ngày ve vãn đại gia, lại chọn nơi ngây thơ lãng mạn như thế để hẹn hò?
Nhưng nghĩ kỹ lại, chiêu này đúng là cao tay.
Giả bộ ngây thơ trước toà lâu đài cổ tích, diễn cảnh rung động dưới pháo hoa, so với việc dắt nhau vào khách sạn thì cao cấp và khéo léo hơn nhiều.
Ả Trần Hy Nhi này, đúng là tay chơi lão luyện.
Trước khi đi xa, Trần Hy Nhi “cho ăn no” đã rồi mới lên đường.
Hai người trực tiếp “mở màn” ngay trên xe.
Mấy ngày trước, tôi đã đặt thiết bị nghe lén dưới ghế sau, nên toàn bộ đoạn đối thoại của bọn họ đều được ghi âm rõ ràng từng chữ một.
Mở đầu là vài tiếng “ưm… à…”, sau đó là đoạn dừng nghỉ rồi bắt đầu trò chuyện.
Trần Hy Nhi lên tiếng trước, ra vẻ hối lỗi và đau khổ: “Em biết… làm vậy là sai. Em biết anh là người có trách nhiệm, anh yêu vợ anh… Em không nên chen vào cuộc hôn nhân của hai người… nhưng em… em không kiềm chế được…”
Chu Hoa Đào cảm động đến suýt khóc: “Đừng nói vậy… Là anh không tốt, không thể cho em tương lai…”
“Em không cần tương lai… Em chỉ cần hiện tại… Dù chỉ có thể yêu anh trong lén lút, em cũng chấp nhận.”
Chu Hoa Đào: “Em thật hiểu chuyện, không giống những người phụ nữ khác, chỉ biết ép buộc anh.”
“Em chỉ cần… trong lòng anh có em một chút là đủ rồi… Nhưng mà, anh Chu… em trai em…”
Chu Hoa Đào lập tức đón lời: “Chuyện tiền bạc em đừng lo, anh đã bảo phòng tài vụ chuyển 200 ngàn rồi, nếu chưa đủ thì nói anh.”
“Anh Chu, anh thật tốt với em quá…”
Chu Hoa Đào: “Em xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất… chỉ là… bây giờ anh chưa thể cho em một danh phận.”
“Em không quan tâm đến danh phận, em chỉ cần biết… trong tim anh, có em hay không.”
Chu Hoa Đào: “Em đúng là cô gái hiền lành nhất anh từng gặp…”
Nghe xong đoạn ghi âm, tôi cười phá lên — mấy câu thoại trà xanh kinh điển như này, vậy mà cũng đủ để lừa gạt một lão tổng tài có tài sản hàng trăm triệu?
Đúng kiểu phim drama truyền hình 8 giờ tối, nhưng lại có người mắc bẫy ngoài đời thật.
Đúng là căn bệnh cố hữu của đàn ông — khi não dưới lên tiếng, não trên là tự động sập nguồn.
Sau cuộc “tình nồng cháy”, Trần Hy Nhi biến mất mấy hôm, nói là về quê chăm em trai đang bệnh.
Lúc này thì Chu Hoa Đào trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Ngày nào cũng đúng giờ tan ca về nhà, hiếm lắm mới thấy hắn tự giác ngồi học cùng con gái, bày ra dáng vẻ của một người chồng mẫu mực.
Còn tôi, ngày nào cũng thay đổi món ăn, nấu nướng cầu kỳ, đầy đủ dinh dưỡng, thịt cá rau củ phối hợp hài hòa, phục vụ hắn đến mức hắn thoải mái như hoàng thượng.
Hôm đó, điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn — thẻ ngân hàng bị trừ 200 ngàn. Chưa đầy hai phút sau, Tô Văn Bân gửi ảnh qua WeChat.
Trong ảnh, Trần Hy Nhi đang giơ lên một chiếc mô hình lâu đài vàng phiên bản giới hạn của Disney, mặt cười đến mức đắc ý không thể tả.
Tối mười giờ, Tô Văn Bân báo cáo tiến độ.
“Ngủ rồi.”
10
Suốt một tháng qua, Trần Hy Nhi bắt đầu lơ là Chu Hoa Đào, toàn bộ tâm tư đều đặt hết lên người Tô Văn Bân. Cũng chẳng có gì lạ — một bên là cao phú soái trẻ trung, một bên là đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ, đến đứa ngốc cũng biết nên chọn ai.
Buồn cười hơn nữa, Trần Hy Nhi bắt đầu ép cưới.
“Khi nào anh đưa em về ra mắt gia đình?” Cô ta dính chặt lấy Tô Văn Bân, “Hay là… anh chỉ định chơi đùa em thôi?”
Tô Văn Bân tỏ vẻ khó xử: “Nhà anh truyền thống lắm… chắc chắn phải môn đăng hộ đối…”
Trần Hy Nhi lập tức nhập vai, nước mắt nói rơi là rơi: “Thì ra anh chỉ xem em là bạn giường! Em muốn chia tay!”
Tô Văn Bân vội vã dỗ dành: “Anh khởi nghiệp chính là để chứng minh bản thân. Chờ anh thành công, anh sẽ cưới em. Nếu thất bại… thì phải nghe theo gia đình sắp xếp hôn sự rồi.”
Tôi nhìn đoạn video mà lắc đầu ngán ngẩm — diễn xuất này không đi đóng phim đúng là uổng phí.
“Khi nào thì công ty anh thành công vậy?” Trần Hy Nhi lại làm nũng.
“Sắp rồi, sắp rồi. Đợi thời cơ tới là… heo cũng biết bay.”
Tô Văn Bân vừa vẽ bánh vẽ vừa hôn cô ta.
Hắn lại tiếp tục nói:
“Bảo bối, hôm nay anh gặp nhà đầu tư rồi. Họ nói chỉ cần thêm năm trăm ngàn, tháng sau là có thể ký hợp đồng. Nhưng vốn liếng của anh hiện tại đều kẹt trong thiết bị rồi…”
Trần Hy Nhi cắn môi: “Anh đừng lo… để em nghĩ cách.”
Về đến nhà, cô ta mở ứng dụng bán đồ hiệu cũ, bắt đầu chụp ảnh mấy chiếc túi.
“Cái túi này mới tới chín mươi phần trăm, còn hóa đơn đầy đủ…” Vừa tải ảnh lên, cô ta vừa nhập thông tin sản phẩm, trong đầu tính toán: “Chắc cũng được bảy tám chục ngàn…”
Tôi nhìn đoạn video do thám tử gửi về mà cười khẩy: “Đúng là ngu hết phần thiên hạ.”
Ba ngày sau, Trần Hy Nhi đứng trước tiệm cầm đồ, đếm từng tờ tiền sau khi bán được 2.308.000 tệ. Cô ta do dự một chút, sau đó chuyển thẳng 2.300.000 tệ vào tài khoản của Tô Văn Bân.
“Bảo bối, anh cầm trước mà dùng nhé, phần còn lại em sẽ nghĩ cách lo tiếp.” Cô ta còn đính kèm một icon hình trái tim.
Chưa đầy một phút, Tô Văn Bân gọi tới: “Hy Nhi, em đúng là chu đáo quá! Số tiền này vừa khớp để thanh toán đợt đầu cho nhà máy.”
Giọng hắn ngập tràn cảm động (giả vờ): “Chờ đến khi công ty niêm yết, anh nhất định sẽ mua cho em gấp mười lần số túi mà em đã bán!”
“Em không cần mấy cái túi đó đâu…” Trần Hy Nhi nũng nịu, “Chỉ cần anh nhớ lời hứa với em thôi…”
“Tất nhiên rồi!” Tô Văn Bân thề sống thề chết: “Thứ Tư tuần sau anh đưa em đi gặp nhà đầu tư. Để họ biết vợ tương lai của anh xuất sắc cỡ nào!”
Cúp máy, mặt Trần Hy Nhi đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Cô ta hoàn toàn không hề hay biết, bên kia đường, trong một chiếc sedan đen quen thuộc, một thám tử tư đang dùng ống kính tele ghi lại toàn bộ hành động của cô ta.
Thời gian gần đây, Trần Hy Nhi bận rộn như con ong, hết hẹn bạn học uống trà chiều, lại hẹn “đại ca bảng xếp hạng” đi ăn tối.
“Minh Minh, hình như trước cậu bảo có khoản tiền nhàn rỗi đúng không? Cho mình mượn năm trăm ngàn xoay tạm ba tháng nha, lãi suất gấp đôi gửi ngân hàng luôn!”
Đối phương hơi khó xử: “Nhiều vậy à… cậu cần tiền làm gì thế?”
“Đầu tư đó!” Trần Hy Nhi hạ thấp giọng, đầy hưng phấn. “Công ty bạn trai mình sắp niêm yết rồi! Bây giờ vào chính là cổ phiếu gốc, gấp mười lần cũng chưa chắc là đỉnh!”
Thấy người ta còn ngần ngại, cô ta dứt khoát rút điện thoại ra: “Cậu nhìn đi, đây là kế hoạch kinh doanh, đây là biên bản hợp tác…”
Vừa trượt màn hình, cô ta vừa khoe những tài liệu mà Tô Văn Bân đã làm giả cực kỳ chuyên nghiệp: “Không phải nội bộ giới hạn thì mình còn lâu mới tìm người ngoài!”
Với đủ mọi chiêu trò, cô ta lại moi thêm được 3 triệu, rồi giao toàn bộ cho Tô Văn Bân.
Không thể không thừa nhận — khi yêu, con người đúng là mù quáng.
11
Đúng lúc Trần Hy Nhi và Chu Hoa Đào đang mặn nồng, tôi lại cùng Chu Hoa Đào đến bệnh viện kiểm tra.
Dạo gần đây, Chu Hoa Đào rụng tóc nghiêm trọng, lại xuất hiện các triệu chứng như cơ thể suy nhược, da vàng vọt.
Sau một loạt kiểm tra toàn diện — bao gồm xét nghiệm máu, chức năng gan thận, chức năng tuyến giáp, vi lượng dinh dưỡng…, bác sĩ cầm cả xấp kết quả dày cộp nói với chúng tôi:
“Các chỉ số đều trong giới hạn bình thường, chức năng cơ thể không có gì bất ổn, không có dấu hiệu tổn thương thực thể.”
Một bác sĩ già điều chỉnh lại gọng kính, bổ sung thêm: “Những triệu chứng này đa phần do áp lực công việc quá lớn, thói quen sinh hoạt không điều độ, dẫn đến trạng thái cận bệnh lý. Về nhà ăn uống điều độ là được.”
Về đến nhà, tôi càng chú trọng hơn tới dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn.
Hôm nay nấu canh rau chân vịt với cháo thịt bò.
Ngày mai sẽ làm cánh gà mật ong và đậu hũ.
Còn gà hầm nhung hươu, trà nhân sâm táo đỏ cũng không được bỏ qua.
Thế nhưng các triệu chứng của Chu Hoa Đào không những không giảm, mà còn càng ngày càng nặng.
Thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện cơn đau thắt ngực.
Hắn luôn miệng nói không muốn tôi vất vả, sống chết cũng không chịu để tôi tiếp quản công ty, cắn răng chịu đựng để tiếp tục làm việc.
Cuối tuần, Chu Hoa Đào cuối cùng cũng quyết định đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh để khám kỹ hơn.
“Anh tự đi là được.” Hắn vừa thu dọn hành lý vừa nói, “Em ở nhà chăm con cẩn thận.”
Kết quả, người đi cùng hắn lại là Trần Hy Nhi.
Giờ thì Trần Hy Nhi đã rỗng túi, chẳng còn cách nào ngoài quay đầu bám lấy Chu Hoa Đào.
Chu Hoa Đào thì như gặp được mùa xuân thứ hai, trước sự quan tâm bất ngờ của Trần Hy Nhi, cảm động đến mức đi bệnh viện cũng phải mang cô ta theo.
Ra khỏi bệnh viện, hai người vừa đi vừa nói cười thân mật. Vì đang ở nơi xa lạ, họ càng vô tư thể hiện tình cảm, chẳng kiêng dè gì.
Tôi đứng ở góc đường bên kia, lạnh lùng quan sát tất cả — trong lòng không có lấy một gợn sóng.
Tô Văn Bân đứng bên cạnh tôi, giọng thấp nhẹ, dè dặt: “Tổng Kiều, cái này…”
“Đi thôi.” Tôi cắt lời hắn.
Tối hôm đó, dưới khách sạn nơi Chu Hoa Đào và Trần Hy Nhi đang ở, theo đúng kế hoạch, Tô Văn Bân xuất hiện với một bó hồng to.
Hắn gửi tin nhắn cho Trần Hy Nhi:
“Bảo bối à, anh đang ở dưới khách sạn em này!”
Trước khi đến Bắc Kinh, Trần Hy Nhi đã nói dối rằng đi chăm em trai bệnh, Tô Văn Bân liền đặt sẵn khách sạn cho cô ta.