Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi - Chương 2
4
Tôi nhờ một người bạn giúp đỡ.
Gã này mỗi lần ngồi bàn nhậu là lại thích khoe mẽ, lúc nào cũng vỗ ngực xưng là “Đại lão Douyin cấp 73”.
Nhưng gã có mở một quán KTV thương mại cao cấp tại địa phương, đúng là có thể moi ra được thứ tôi cần.
Tôi đến thẳng hội sở thương mại của hắn.
Đẩy cửa phòng VIP ra, bên trong có nguyên một hàng nam nhân viên đứng ngay ngắn.
“Chỉ có bấy nhiêu đây à?” Tôi nhíu mày quan sát đám người trước mặt – thì ra toàn loại hoặc là quá dầu mỡ, hoặc là còn non tơ chưa chín.
Người bạn ngậm điếu thuốc, cười toe: “Chị à, mấy người này đều là át chủ bài của quán em đấy.”
“Át chủ bài?” Tôi cười lạnh một tiếng, ngón tay khẽ gõ lên thành ly rượu. “Tôi cần một người câu được nữ streamer đào mỏ, chứ không phải một đám công tử bột mặc đẹp đứng tạo dáng.”
Mắt gã sáng lên, rút điện thoại ra lướt vài cái rồi giơ màn hình cho tôi xem: “Sao chị không nói sớm! Quán em đúng là có một tay hàng đầu, vừa từ Thượng Hải về, chuyên trị giới nữ streamer.”
Trên màn hình là ảnh của một gã trai trẻ nhuộm tóc bạc, ngũ quan sắc sảo như người mẫu lai Tây, trên xương quai xanh còn xăm hàng chữ tiếng Anh, nhìn vừa hoang dại vừa gợi tình.
“Chốt hắn.” Tôi đặt ly rượu xuống bàn. “Bảo hắn, chỉ cần câu được ả đàn bà đó, tiền hoa hồng gấp đôi.”
Người bạn cười ngoác tận mang tai: “Chị chơi ván này lớn đấy hả?”
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Chu Hoa Đào và Trần Hy Nhi đang ôm ấp nhau, móng tay siết chặt lòng bàn tay: “Chúng dám dùng tiền của tôi để khoe tình yêu? Vậy thì tôi sẽ cho bọn nó hiểu thế nào là nghiệp quật.”
Giọng người bạn chợt trầm xuống, “Chị chắc chứ?”
Rồi hắn ghé sát vào tai tôi, nghiêm túc nói: “Gã kia bị bệnh xã hội.”
Tôi nhếch môi cười khẽ: “Tốt quá rồi.”
Chuyến đi này không uổng công.
Trước khi rời đi, tôi hỏi: “Ngoài mua trên Taobao, còn chỗ nào bán thiết bị nghe lén ngay lập tức không? Phải lấy được hàng liền.”
Hắn nói khu chợ điện tử có bán, còn đưa tôi tên một cửa hàng.
Tôi cảm ơn rồi quay người định rời đi, hắn bỗng gọi giật lại: “Kiều Hựu, chị nhớ kỹ, nghe lén là vi phạm pháp luật đấy. Chứng cứ kiếm kiểu này, tòa án không chấp nhận đâu.”
“Tôi biết,” tôi dừng bước, “Luật xử phạt vi phạm hành chính có quy định rõ: nghe lén xâm phạm quyền riêng tư của người khác, có thể bị tạm giữ từ 5 đến 10 ngày, phạt 500 tệ.”
Gã cười khẩy: “Cũng rành luật quá ha.”
“Yên tâm,” tôi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, “tôi không phát tán, cũng chẳng ngu đến mức đem ra làm chứng cứ. Tôi chỉ muốn xem Chu Hoa Đào có thể ghê tởm đến mức nào. Với lại—” tôi khẽ nhếch môi, “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
5
Tôi hẹn gặp Tô Văn Bân tại khu biệt thự cao cấp trong thành phố.
“Giúp tôi xử lý con streamer này, hai trăm ngàn tiền hoa hồng.” Tôi vào thẳng vấn đề, đẩy tấm ảnh tới trước mặt hắn.
Hắn nhướng mày, cầm ảnh lên xem kỹ: “Ồ, trông cũng xinh phết nhỉ. Nguồn gốc thế nào đây?”
“Không cần biết.” Tôi lạnh lùng nói. “Trong vòng ba tháng, tôi muốn cô ta tự nguyện ở bên anh.”
Hắn nhe răng cười, ánh mắt đầy lẳng lơ: “Tổng Kiều chơi lớn vậy? Thuê sẵn cả nhà cho tôi rồi cơ à?”
Tôi không đáp, chỉ nói tiếp: “Mọi chi phí trong thời gian qua lại đều tính cho tôi. Diễn cho giống vào, đừng để lộ sơ hở.”
“Yên tâm, diễn xuất của tôi là hàng top.” Hắn bỗng vươn tay định đặt lên mu bàn tay tôi. “Nhưng mà, Tổng Kiều chăm tôi kỹ vậy, chẳng lẽ là có ý với tôi…”
Tôi rút tay lại thật nhanh, rồi vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
“Chát!” Âm thanh vang vọng cả phòng khách.
Tô Văn Bân sững lại một giây, rồi liếm môi, nụ cười không đổi: “Dữ vậy cơ?”
“Dám chạm tôi lần nữa, tôi chặt tay anh đấy.” Tôi trừng mắt, từng chữ rành rọt.
Hắn giơ hai tay, làm bộ đầu hàng: “Được được được, Tổng Kiều nói gì cũng đúng.”
Tôi lấy chìa khóa trong túi ném cho hắn: “Xe đậu dưới lầu. Đừng làm hỏng việc.”
Hắn đón lấy, huýt sáo: “Tổng Kiều chơi chịu thật.”
“Không phải cho anh, là cho ả ta nhìn thấy.” Tôi quay người bước ra cửa.
“Trên bàn có tài khoản và mật khẩu Douyin của ông chủ bọn anh, để anh lấy đó mà chống lưng. Nhắc lại: anh chỉ có ba tháng.”
“Còn nữa, tiền mua bao tôi không hoàn.”
Trong thế giới người lớn, có những chuyện không cần nói ra quá rõ.
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại.
6
Hôm sau, Tô Văn Bân tìm thấy phòng livestream của Trần Hy Nhi.
Trần Hy Nhi mê tiền, Chu Hoa Đào không phải con cá duy nhất mà cô ta câu. Vừa mồi chài Chu Hoa Đào, cô ta vẫn đều đặn lên sóng.
Cô ta đang livestream hát, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt trắng hồng, khí chất trong trẻo. Nhưng vóc dáng thì chẳng trong sáng chút nào – áo trễ vai siết chặt phần ngực, lộ rõ đường cong đầy dụ dỗ, khiến bất kỳ gã đàn ông nào lướt qua cũng phải dừng lại bấm like.
“Anh em ơi, hôm nay Hy Nhi hát bài ‘Dưới đáy biển’ nhé…” Trần Hy Nhi vừa nói vừa chỉnh micro, dây áo ren “vô tình” trượt xuống ba phân.
Số người xem lập tức vượt hai vạn, hiệu ứng “Lễ hội” nổ tung màn hình.
Tô Văn Bân dùng tài khoản bạn bè để vào lúc cô ta đang cảm ơn đại ca bảng xếp hạng – ‘Tổng Chu logistics’ – vì mười lần tặng vật phẩm ‘Trái tim vũ trụ’.
Cái ID đó tôi nhìn là biết ngay – tên đầy đủ công ty của Chu Hoa Đào chính là “Tập đoàn Chu thị Logistics”.
“Cảm ơn anh Chu nha~” Trần Hy Nhi làm động tác trái tim trước camera, màu sơn móng tay chính là màu cherry mà Chu Hoa Đào thích nhất.
Bất ngờ, cô ta nghẹn ngào, nhạc nền chuyển sang giai điệu piano buồn bã: “Thật ra hôm nay Hy Nhi rất buồn…”
Cô ta vặn tối ánh đèn, bật filter mặt mộc, trông già đi hẳn mười tuổi: “Vừa nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, em trai em…”
Chưa nói hết câu, bình luận đã bùng nổ:
【Vợ yêu đừng khóc!】
【Cần bao nhiêu tiền thuốc? Bọn anh quyên góp!】
Cô ta vừa lau nước mắt vừa mở một tờ bệnh án photoshop quá đà: “Mỗi lần hóa trị… tốn tám vạn…”
Ngay lúc ấy, 10 lần hiệu ứng “Lễ hội” đồng loạt hiện ra – tài khoản: “Tô.”
Đồng tử Trần Hy Nhi co rút.
Chưa kịp cảm ơn, Tô Văn Bân đã để lại một bình luận: “Cố lên.”
Rồi thoát khỏi phòng livestream.
Tôi lặng lẽ theo dõi mọi thao tác của Tô Văn Bân trong phòng livestream, phải công nhận – gã này đúng là cao thủ tình trường.
Vào là tặng luôn 10 “Lễ hội”, không nói một lời, rút lui trong im lặng, cộng thêm tài khoản cấp 73, lại càng khiến Trần Hy Nhi thấy tò mò. Ai bảo chỉ đàn ông mới có ham muốn chinh phục, đàn bà cũng thế.
Chẳng bao lâu, Trần Hy Nhi lập tức off livestream.
Tô Văn Bân gửi cho tôi ảnh chụp tin nhắn riêng ở hậu đài:
Trần Hy Nhi: “Anh Tô, cảm ơn anh đã tặng ‘Lễ hội’… thật sự giúp em rất nhiều đó 🥺”
Tô Văn Bân (nửa tiếng sau mới rep): “Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”
Trần Hy Nhi: “Với anh là chuyện nhỏ, nhưng với em… là cứu mạng em trai em đó.” (Gửi kèm một bức ảnh selfie ở hành lang bệnh viện, mắt đỏ hoe.)
Tô Văn Bân: “Em trai cô nằm ở bệnh viện nào?”
Trần Hy Nhi (trả lời ngay lập tức): “Khoa huyết học bệnh viện XX… Anh Tô định đến thăm à?” (Thêm một icon thẹn thùng.)
Tô Văn Bân (đã đọc, không trả lời).
Trần Hy Nhi (năm phút sau gửi thêm): “Hoặc… em mời anh ăn tối nhé? Gọi là cảm ơn…”
Tô Văn Bân: “Tối nay, 8 giờ. Nhà hàng tầng thượng khách sạn Hyatt.”
Chưa tới một tiếng, Trần Hy Nhi đã chủ động hẹn ăn tối với Tô Văn Bân.
7
Trần Hy Nhi diện một chiếc váy liền màu trắng tinh khôi, trang điểm nhạt, trông còn mong manh hơn cả khi lên livestream.
Vừa ngồi xuống, cô ta đã khẽ cắn môi: “Anh Tô… còn đẹp trai hơn em tưởng.”
Tô Văn Bân mỉm cười nhạt, không đáp lời, chỉ đẩy menu về phía cô ta: “Gọi món em thích đi.”
Cô ta không nhìn thực đơn, chỉ cúi đầu khuấy ly nước chanh: “Thật ra… em không nên tới nơi đắt đỏ thế này đâu.”
“Ồ?”
“Tiền thuốc cho em trai em vẫn còn thiếu nhiều lắm, bình thường đến đồ ăn đặt ngoài em còn tiếc tiền không dám gọi món đắt.” Mắt cô ta rưng rưng, ngón tay vô thức vuốt ve khăn trải bàn. “Nhưng hôm nay… không hiểu sao, em lại muốn gặp anh.”
Tô Văn Bân nhìn cô ta “diễn”, bất ngờ hỏi: “Anh có thể giúp em như thế nào?”
Cô ta cúi đầu, một giọt nước mắt rơi vừa đúng lúc lên khăn ăn: “Cho em mượn năm trăm ngàn… Đợi khi bệnh em trai em ổn định, nhất định em sẽ trả lại cho anh!” Giọng cô ta run run. “Em có thể… ở bên anh.”
Tô Văn Bân cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn cô ta: “Ở bên? Ở bên thế nào?”
Má cô ta ửng hồng, giọng nhẹ như lông vũ: “Anh nói sao thì là vậy…”
Tô Văn Bân đặt dao nĩa xuống, bất ngờ bật cười: “Được.”
Cô ta ngẩng đầu ngay lập tức, như vừa sực tỉnh, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa ấm ức: “Em không phải loại người đó!”
“Loại người nào?”
“Tức là…”
Giọng cô ta nhỏ dần, “…loại nữ streamer như anh nghĩ đó…”
Tô Văn Bân nắm lấy tay Trần Hy Nhi, ánh mắt đầy thâm tình: “Anh tin em.”
Ánh mắt hắn mềm đến mức như sắp nhỏ ra nước: “Một cô gái thuần khiết như em, không nên gánh những thứ đau khổ như vậy.”
Tối hôm đó, Tô Văn Bân ga lăng đưa Trần Hy Nhi về tận dưới lầu nhà cô ta.
Chiếc xe hắn lái là một chiếc Gallardo – đúng kiểu xe của công tử nhà giàu, nhưng rõ ràng cao cấp hơn hẳn chiếc 718 mui trần của cô ta.
Trước đó tôi đã dặn Tô Văn Bân đậu xe ngay cạnh chiếc 718 của Trần Hy Nhi.
Tôi nghĩ, lúc hai người đi cạnh nhau bên mấy chiếc xe sang, tim Trần Hy Nhi chắc đang đập thình thịch dữ lắm.
Tô Văn Bân giữ đúng khoảng cách – dịu dàng, quan tâm, nhưng không vượt giới hạn. Chính cái kiểu lửng lơ nửa vời ấy, lại càng khiến Trần Hy Nhi bị cuốn vào.
Nhìn video Tô Văn Bân gửi về, khoé môi tôi không kìm được mà cong lên.
Vở kịch này… mới chỉ vừa bắt đầu.