Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi - Chương 1
1
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng lạnh trong bóng tối, mỗi lần làm mới lại có thêm bình luận nhảy ra.
Những lời trêu chọc, ghen tị, hiến kế của cư dân mạng cứ như từng nhát dao đâm thẳng vào lòng.
【Nạp năm, sáu vạn là đã có thể hẹn ăn tối với mấy streamer nhỏ rồi, nạp cả trăm vạn thì chắc chắn là đã ngủ với nhau!】
【Gặp mặt ít nhất cũng phải tặng Chanel, anh rể tôi mua dây chuyền Bvlgari cho tiểu tam mất 8,8 vạn đấy.】
【100 Vạn đủ để mua chiếc Porsche 718 rồi, biết đâu còn sang tên xe cho cô ta luôn.】
Tôi nằm trên giường, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, mắt cay xè.
Trong đầu toàn là cảnh tôi lao đến xé xác tiểu tam, bắt gian tại trận.
Nhưng lý trí còn sót lại thì kéo tôi lại thật chặt:
Nếu làm ầm lên, chẳng phải tài sản bao năm hai đứa cùng cày cùng dựng sẽ chia trắng cho đôi cẩu nam nữ đó sao?
Đến lúc đó, dân mạng không chỉ hóng chuyện, mà còn có thể quay sang chửi tôi là “đàn bà già nua, đáng đời”!
Không ly hôn?
Người chịu thiệt chỉ có mình tôi.
Anh ta dùng tiền hai vợ chồng chắt chiu bao năm, để nuôi gái trẻ bên ngoài!
Tôi quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh – hơn bốn mươi, hói đầu, bụng phệ, toàn thân mùi dầu mỡ của đàn ông trung niên.
Nếu không nhờ mấy năm nay tôi cùng anh ta khởi nghiệp, phấn đấu từng bước, anh ta lấy đâu ra tiền mà tặng quà cho streamer?
Chồng tôi tên là Chu Hoa Đào, là mối tình đầu của tôi.
Tôi không phải kiểu con gái xinh đẹp, trước khi gặp Chu Hoa Đào, chưa từng có ai theo đuổi tôi.
Năm đó anh ta tán tỉnh tôi, tôi ngoài mặt ra vẻ kiêu kỳ, nhưng trong lòng lại vui mừng khấp khởi. Chỉ giả vờ suy nghĩ một đêm rồi gật đầu đồng ý.
Anh ta không đẹp trai, tôi cứ nghĩ xấu xí sẽ an toàn, không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, chúng tôi chào đón một bé gái đáng yêu, còn thành lập công ty logistics riêng, sự nghiệp và gia đình đều viên mãn.
Lúc ấy tôi rất tự hào, ai bảo hôn nhân là nấm mồ của tình yêu?
Nhưng chẳng ngờ cú tát này lại đến nhanh đến thế.
Những năm tháng hạnh phúc đó, giờ nhìn lại, đúng là trò cười.
Tôi đỏ hoe mắt, lật tung sao kê ngân hàng và lịch sử giao dịch lên xem, vậy mà không tra nổi xem hơn trăm vạn kia chui vào túi hồ ly nào.
Kỳ quặc nhất là, tài khoản Douyin của anh ta sạch sẽ như mới tạo – đừng nói là lịch sử tặng quà, đến cả nút like cũng không có bất kỳ sơ hở nào.
Mãi đến khi thấy một bình luận, tôi như bị sét đánh trúng toàn thân:
【Chồng chị dùng điện thoại Huawei đúng không? Huawei có tính năng hai hệ thống độc lập – hệ thống chính và không gian riêng tư hoàn toàn tách biệt, không nhìn thấy nhau. Ví dụ nếu anh ta cài Douyin và WeChat trong không gian riêng tư, thì chị dùng hệ thống chính hoàn toàn không thể phát hiện ra.】
Chu Hoa Đào đúng thật đang dùng Huawei.
Tôi làm theo hướng dẫn trên mạng, cố gắng vào “không gian riêng tư” trong điện thoại anh ta.
Nhưng thất bại. Không biết mật khẩu, hoàn toàn không vào nổi.
Cả đêm tôi mất ngủ, nằm tính toán từng bước…
2
Lăn qua lăn lại đến tận sáng, tôi mới chợp mắt được chút.
Đến trưa, điện thoại của Chu Hoa Đào gọi đến.
Nhìn hai chữ “chồng yêu” trên màn hình, tôi chỉ muốn nôn.
Cố gắng chà mạnh mặt mũi, hít sâu một hơi rồi mới bấm nghe máy—
“Vợ yêu, dậy rồi à? Sáng thấy em ngủ say quá anh không nỡ gọi. Anh mua cho em cái túi, để trong xe rồi. Tối mang về cho em nha.”
Giọng anh ta đầy âu yếm, diễn rất đạt.
“Ừ, mới dậy. Cảm ơn chồng.” Tôi nén cơn buồn nôn, giả vờ dịu dàng.
“Dọn dẹp một chút rồi ra ngoài đi dạo đi, đừng cứ ở mãi trong nhà. Tối anh về ăn cơm với em.”
“Vâng, chồng yêu.” Tôi tắt máy, khoé môi cong lên một nụ cười lạnh.
Đợi anh à? Đợi anh vui vẻ xong với con streamer đó rồi mới về à?
…
Dậy xong, tôi lao ngay xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Chu Hoa Đào có hai chiếc xe, một chiếc xe sang, một chiếc bình thường.
Đi làm thì anh ta lái xe thường để tỏ vẻ giản dị, nhưng hẹn hò chắc chắn là dùng xe sang.
Tôi gỡ camera hành trình, về nhà kiểm tra video.
Anh ta rất ít khi đi công tác, cùng lắm chỉ là về muộn.
Xem ra, con streamer đó phần lớn là người cùng thành phố – nếu không thì sao hễ gọi là đến?
Đàn ông mà chẳng ham hố gì thì vì sao lại vung tiền tặng quà? Tình yêu thuần khiết à?
Không gặp mặt, chỉ “yêu qua mạng” thôi à?
Tôi lôi hết các khung giờ gần ba tháng trở lại đây mà Chu Hoa Đào bảo “phải đi xã giao” ra, ngồi trước máy tính kiểm tra từng cái.
Mỗi lần về muộn, anh ta đều nhắn tin cho tôi. Bây giờ những dòng tin nhắn đó lại trở thành manh mối điều tra.
Cuối cùng, tôi cũng tìm ra.
Hai người đó vừa gặp mặt là đã không kìm chế nổi, ôm hôn nhau ngay bên cạnh xe.
Cô ta trông như một đoá hồng còn đọng sương sớm, làn da trong suốt như có thể vắt ra nước, vòng eo nhỏ đến mức một tay Chu Hoa Đào cũng ôm trọn.
Chu Hoa Đào – ông già bụng bia – ghé cái miệng bóng nhẫy của mình vào má cô ta mà hôn. Nhìn không khác gì một cọng bắp cải thối trong chợ bỗng dưng lòi ra một đoá hoa bách hợp thơm phức.
Camera hành trình chỉ lưu trữ dữ liệu trong ba tháng. Trong khoảng thời gian đó, tôi tìm được sáu đoạn video hai người họ ôm nhau hôn say đắm.
Tôi sao lưu tất cả những đoạn video đó.
Mọi chuyện đều phải có chứng cứ. Dù là ly hôn, dù là ra toà, ai nói gì thì người đó phải chứng minh. Tôi nhất định phải giữ bằng chứng cho mình.
3
Buổi tối, Chu Hoa Đào trở về.
Một tay xách chiếc bánh kem tôi thích nhất, tay kia cầm theo một chiếc túi mới.
“Vợ yêu à, tiệm bánh ra món mới rồi, là vị việt quất em thích nhất đó. Nếm thử xem có ngon không, nếu ngon thì mai anh lại mua cho em. Cái túi này đồng nghiệp anh giới thiệu, tuy không phải thương hiệu em thích, nhưng anh thấy kiểu dáng cũng đẹp lắm.”
Giọng anh ta dịu dàng, đầy cưng chiều.
Nếu không tận mắt nhìn thấy anh ta ôm ấp người đàn bà khác, có khi tôi vẫn còn ngây ngô tưởng rằng mình thật sự lấy được một người chồng tốt bụng, chu đáo.
“Cảm ơn chồng.” Tôi mỉm cười tươi rói.
Anh ta diễn giỏi, tôi cũng đâu kém cạnh.
“Lại đây, ăn cơm thôi. Hôm nay em nấu món anh thích nhất – ốc xào cay.” Tôi bày thức ăn lên bàn, gọi Chu Hoa Đào vào ăn tối.
“Wow, thơm quá, cảm ơn vợ.”
Thấy Chu Hoa Đào vui vẻ hút ốc rột rột, tôi lại múc thêm cho anh ta một bát canh. “Món này em cố ý đi chợ sớm mua đó, ông chủ nói là ba ba hoang dã, tươi lắm, lại bổ dưỡng.”
Chu Hoa Đào vừa ăn vừa gật đầu: “Ba ba đúng là đại bổ.”
Tôi khẽ nhếch môi, thầm nghĩ: “Đúng là bổ thật, ăn chung với ốc thì càng bổ. Bổ đến lạnh bụng suy tì đấy.”
…
Trước khi ngủ, tôi đưa ly sữa đã bỏ thuốc ngủ cho Chu Hoa Đào.
Đợi đến khi anh ta ngủ say, tôi dùng dấu vân tay của hắn mở khóa “không gian riêng tư” trong điện thoại.
Quả nhiên, hơn trăm vạn kia đều được chuyển hết cho một nữ streamer tên là “Hy Nhi Không Ăn Ngò” – chính là ả ta, cô gái đã ôm ấp hắn trước đầu xe.
Tin nhắn WeChat còn đặc sắc hơn:
“Đồ lót mới tới rồi nè, hihi, mai nhớ nhẹ tay đấy nha~”
“Không được xé rách như lần trước nữa đó!”
Kèm theo là ảnh selfie trước gương.
Cô ta mặc nội y ren trắng, dùng điện thoại che mặt, tay còn ép ngực đầy vẻ mời gọi, lộ ra những đường cong nửa kín nửa hở.
Chu Hoa Đào đáp lại bằng icon chảy nước dãi: “Bảo bối thật quyến rũ. Mua thêm mười bộ kiểu này, để chồng từ từ xé.”
Ngay sau đó chuyển khoản 18888, ghi chú: “Tự nguyện tặng.”
Tôi cười lạnh, chụp màn hình lưu lại hết bằng chứng.
“Tự nguyện tặng?” Buồn cười thật đấy, đây là tài sản chung của hai vợ chồng cơ mà.
Chu Hoa Đào mỗi tháng chỉ đưa tôi 5 vạn chi tiêu, vậy mà dân mạng trên Tiểu Lục Thư lại quay ngoắt sang bênh vực hắn. Nhưng với Trần Hy, hắn ra tay là 18888 tệ một lần!
Tôi mở trang cá nhân của Hy Nhi ra, dòng trạng thái mới nhất đăng từ tối hôm qua:
Chín bức ảnh theo kiểu lưới:
Tấm đầu tiên là bữa tối dưới ánh nến ở một nhà hàng cao cấp, trên bàn còn đặt chai rượu vang đã được khui. Caption: “Cảm ơn món quà kỷ niệm từ người yêu~”
Vài tấm ở giữa là cô ta selfie trước gương, trên người là váy mới của một thương hiệu xa xỉ.
Tấm cuối cùng là hai bàn tay đang đan chặt mười ngón, cổ tay thon của cô ta đeo chiếc vòng tay Cartier mới toanh.
Tôi vừa nhìn là nhận ra ngay bàn tay đàn ông kia – bởi vì trên ngón áp út vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.
Dưới phần bình luận, tài khoản của Chu Hoa Đào để lại lời nhắn: “Bảo bối thích là được rồi ❤️❤️❤️”
Tôi dán mắt vào màn hình điện thoại, ngón tay siết chặt theo bản năng.
Cái cặp chó đực chó cái này, xài tiền của tôi mà còn dám trắng trợn khoe tình yêu như thế!
Trần Hy Nhi còn có một chiếc 718 mui trần màu đỏ, ảnh chụp cho thấy đôi chân dài của cô ta gác lên mui xe, nhìn vô cùng chướng mắt.
Chiếc xe đó, tôi có một nửa.
Từng đồng mà Chu Hoa Đào nạp cho cô ta, tôi đều có một nửa.
Những khoản chuyển khoản “tự nguyện tặng” kia, cũng là một nửa của tôi.
Tới nước này rồi… tôi còn có thể lật ngược tình thế không?
Tôi nghĩ… tôi có thể.