Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ - Chương 4
9
Tam tỷ khi còn sống từng nói một câu:
“Đám người này là những kẻ ích kỷ nhất.”
Lòng tham của họ giống như những con gấu đen trộm mật ong. Dù bị ong đốt đầy đầu, lần sau chúng vẫn không ngừng quay lại trộm mật.
Còn ba ngày nữa là đến rằm tháng Giêng.
Khắp làng, từng nhà đều bốc khói bếp, mùi thịt thơm lan tỏa. Nhưng trong những năm hạn hán, ngay cả lương thực còn chẳng có, làm sao mà có thịt?
Ta không bận tâm. Chỉ cần có người dâng lễ vật, ta sẽ nhận.
Chẳng mất một ngày, cả ngôi làng đã thay đổi hoàn toàn.
Ban đầu, họ tự cắt thịt từ chính cơ thể mình để dâng.
Nhưng lâu dần, dù không thấy đau, việc để lại những vết sẹo xấu xí cũng khiến họ ngại ngùng.
Vậy là họ lén lút đột nhập nhà người khác vào ban đêm để cắt thịt.
Lý quả phụ nhân lúc lão Hán đang ngủ, lén cắt ba lạng thịt trên người ông ta, đổi lấy ba mươi hạt vàng để làm vòng tay và khuyên tai bằng vàng cho mình.
Con trai của dì Vương học theo, dùng chính chiếc kéo vàng đã rạch miệng ta hôm trước để cắt thịt từ mẹ mình, rồi chế thành cặp trâm vàng để làm quà cho vị hôn thê.
Cha ta, giờ đây toàn thân chẳng còn chút thịt nào, chỉ còn lại khung xương.
Nhìn những người khác từ phòng ta mang đi đầy những hạt vàng, ông cắn chặt răng, trong lòng đầy oán hận.
Nhưng ông chẳng dám làm gì, chỉ ngồi đó đếm xem mình thua kém bao nhiêu vàng so với người khác.
“Vợ chồng vốn như chim cùng rừng, khi gặp hoạn nạn sẽ tự bay đi mỗi nơi.”
Nhà ta cuối cùng cũng bốc khói bếp. Chiếc nồi lớn chuyên dùng để tắm được đẩy đến trước mặt ta, bên trong đầy ắp “thịt non”.
Nhìn vết bớt quen thuộc trên miếng thịt, ta đã hiểu mọi chuyện.
Nhưng ta vẫn bình thản nhận lấy.
“Muốn nhiều vàng hơn, hoặc muốn thực hiện điều ước, hãy mang thêm lễ vật đến đổi.”
Ngày đầu tiên, mỗi người trong làng đều có đủ số vàng mà họ muốn.
Với họ, việc mất đi một ít thịt chẳng là gì, nhất là khi họ có thể dùng thịt của người khác.
Lòng tham của họ tạm lắng xuống khi đã được thỏa mãn.
Đây là lúc ta thêm “nguyên liệu” vào.
Ngày thứ hai
Tin tức về việc “Kim khẩu nữ có thể thực hiện điều ước” lan truyền khắp làng.
Mọi người lại kéo đến trước cửa nhà ta.
“Ước gì cũng thực hiện được sao? Kể cả một núi vàng cũng được à?”
Ta gật đầu.
Ngón tay Tam tỷ xoay tròn, lần này, nó chỉ thẳng về phía cha ta.
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
“Cầu thần thực hiện điều ước cần có cái giá. Cái giá lần này là mạng sống của ông ta. Ai giành được, người đó sẽ có một điều ước.”
Cha ta, kẻ đối xử tệ nhất với Tam tỷ.
Giữa mùa đông, ông đuổi Tam tỷ ra ngoài, để nàng bị tuyết phủ ba lớp mà không cho ai đón nàng về.
Để tiêm thuốc dưỡng môi, ông chọn kim tiêm to nhất.
Với ông, Tam tỷ là đứa con gái không biết nghe lời, trong khi Đại tỷ và Nhị tỷ đều cam chịu.
Tam tỷ, với tất cả lễ nghĩa và phẩm hạnh của mình, không bao giờ cho phép ông chạm vào người.
Khi ta còn nhỏ, Tam tỷ là người dạy dỗ ta từng chút một, như một người mẹ, cũng là người dạy ta cách giữ mạng.
Bọn họ coi trọng việc con gái phải biết nói, nên đã nghĩ mọi cách để khiến ta không thể mở miệng.
Bây giờ, đến lượt cha ta phải trả giá.
10
Trở thành một quân cờ vô dụng để giữ mạng sống.
Trong căn phòng tối tăm, sâu trong chiếc gối làm từ vỏ kiều mạch là một chiếc vòng tay vàng nhỏ xíu. Tam tỷ từng nói, khi đến đây, ta đã mang theo nó bên người.
Nhìn vẻ ngoài của chiếc vòng, cha mẹ ruột của ta chắc chắn rất giàu có. Tam tỷ bảo, một ngày nào đó, ta nên lặng lẽ rời khỏi nơi này, tìm về cha mẹ ruột và sống một cuộc đời hạnh phúc. Sau đó, ta có thể quay lại, đưa nàng đi cùng.
Nhưng những mơ ước về tương lai tốt đẹp ấy đã vỡ vụn khi Đại tỷ và Nhị tỷ chết thảm.
Khi đến lượt Tam tỷ, nàng chỉ có một yêu cầu: “Hãy trốn đi, và sống cho thật tốt.”
Nhưng khi Tam tỷ chết, tương lai của ta cũng tan nát.
Và người đầu tiên ta muốn xử lý chính là cha ta – kẻ bán chúng ta, đưa chúng ta xa rời cha mẹ ruột, đẩy thẳng vào hố lửa này.
Tộc nhân ngập ngừng, dù là những kẻ vô lương tâm, họ vẫn không dám hại người một cách vô cớ.
Phải rồi, trong mắt họ, hành hạ Kim khẩu nữ không được tính là tội ác, vì họ cần vàng để sống. Nhưng cha ta, dù thế nào, vẫn là một tộc nhân.
Ta nghiêng đầu quan sát họ, khóe miệng với vết sẹo xấu xí khiến không ai có thể nhận ra ta đang khóc hay đang cười. Chỉ có ánh mắt lạnh lẽo, trống rỗng của ta khiến họ cảm thấy rùng mình.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên từ căn phòng bên cạnh.
Một bàn tay xương xẩu, chỉ còn trơ lại lớp da bọc, chậm rãi bò qua khung cửa.
Vết máu từ ngưỡng cửa kéo dài xuống mặt đất, sau đó là toàn bộ cơ thể hiện ra.
Đó là mẹ ta.
Bà chỉ còn một lớp da mỏng bao bọc lấy nội tạng, cái đầu là bộ phận duy nhất còn nguyên vẹn. Trên gương mặt ấy là vẻ hoang mang, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi ánh sáng ban mai dần chiếu xuống, cơn đau như trỗi dậy trong bà.
Bà gào thét, dùng đôi tay gần như không còn thịt, kéo mạnh tóc mình, rồi cào xé vùng bụng.
Như thể có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm từ trong ra ngoài, bà bắt đầu tự xé rách da thịt.
Nội tạng trào ra như thủy triều, trải dài khắp mặt đất.
Thật nực cười, bởi ngay bên dưới bà, người ta tìm thấy rất nhiều vàng.
Ngay cả khi chết, mẹ ta cũng không quên mang theo vàng của mình.
Cha ta, chứng kiến cảnh tượng ấy, mặt cắt không còn giọt máu, miệng lắp bắp:
“Ta… ta không cắt nhiều như thế. Là bà ấy muốn vàng để làm trang sức. Ta không có cách nào khác, chỉ có thể cắt thịt của bà ấy. Nhưng bà ấy đã nói sẽ không chết mà…”
Cha không ngừng giải thích, nhưng tộc nhân chỉ im lặng, ánh mắt dán chặt vào xác mẹ ta.
Cảnh tượng quá kinh khủng, đến mức không ai lên tiếng.
Cuối cùng, một thanh niên trẻ, người từng ước có một núi vàng, bước lên, cầm lưỡi hái đâm thẳng vào bụng cha ta.
Lưỡi hái rút ra khó khăn, để lại những sợi gân máu kéo dài trên mặt đất.
“Ông giết vợ mình. Ta làm vậy là thay trời hành đạo!”
Để tự thuyết phục bản thân, gã thanh niên lặp lại:
“Đừng trách ta, chính ông tự sát hại vợ mình trước. Nếu không có Kim khẩu nữ ở đây, ông cũng sẽ bị xử tại từ đường thôi.”
Dần dần, mọi người đều chấp nhận lời giải thích ấy, tự cho mình là chính nghĩa, rằng họ đang “trừng ác hành thiện”.
Khi xác cha mẹ bị kéo đến trước mặt ta, ta không thể giấu nổi nụ cười trên môi.
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy kẻ ác biện minh rằng mình đang làm điều đúng đắn.
Thật nực cười.
Nếu Tam tỷ nghe được, nàng chắc chắn sẽ cười đến đau cả bụng.
Thanh niên ấy đã trả giá, và ta sẽ thực hiện điều ước của hắn.
Ta nói:
“Ở phía tây làng, có một gò đất chôn quan tài. Đào lên, bên trong là núi vàng của ngươi.”
Hắn vội vàng cầm xẻng chạy đi. Chẳng bao lâu sau, hắn vui mừng quay lại, quỳ xuống cúi đầu, nói rằng điều ước đã thành hiện thực.
Làng này lại một lần nữa tin tưởng ta.
Còn ta, lặng lẽ tưới thêm “dưỡng chất” lên mầm mống tội lỗi trong lòng họ, chờ đợi nó lớn lên, đơm hoa kết trái, nuốt chửng tất cả bọn họ.
11
Còn hai ngày nữa là đến rằm tháng Giêng, những tộc nhân đã nhận được lợi ích từ ta giờ giống như những con chó biết nghe lời. Chỉ cần ta hứa sẽ giúp họ thực hiện điều ước, bất kể ta chỉ vào ai để hiến tế, họ sẽ nghĩ mọi cách gán cho người đó một cái tội danh.
Không cần biết là tội gì, miễn là có lý do để họ có thể tự biện minh rằng mình đang “trừng ác hành thiện” và đổi lấy lợi ích riêng.
Dần dần, ta không cần phải chỉ định ai nữa.
Đã có những người kéo lê xác chết tan nát đến trước mặt ta, liệt kê từng tội lỗi của người đó để hợp thức hóa hành động của mình.
Có người bị đem đi hiến tế chỉ vì từng lén nhìn vợ người khác.
Có kẻ vì đi đứng quá “lả lướt” mà bị cho là quyến rũ người khác.
Thậm chí, chỉ vì vài năm trước từng nhổ vài cọng hành của nhà hàng xóm cũng bị lôi ra làm lý do.
Tam tỷ nói đúng: “Những người này đã mất hết nhân tính.”
Nhưng ta thì không từ chối bất cứ ai.
Ta thỏa mãn mọi ước muốn của họ, dù là tiền bạc hay vật chất.
Thứ mà những người này cầu mong, chỉ có tiền và dục vọng.
Tuyết trắng bắt đầu rơi từ buổi trưa.
Khói bếp bốc lên từ mọi nhà, mùi thịt thơm lan tỏa, nhưng những vết máu loang trên tuyết đã nhuộm đỏ cả con đường.
Còn một ngày nữa là đến rằm tháng Giêng.
Đến lúc này, những tộc nhân mới nhận ra điều bất thường.