Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ - Chương 3
7
Nửa ngày ngắn ngủi trôi qua, toàn bộ số thịt mà làng chia tối qua đã được mang đến cho ta, từng chậu từng chậu đầy ắp.
Ta không từ chối, tất cả đều nhận.
Vàng từ miệng ta tuôn ra không ngừng, từng hạt lấp lánh rơi xuống.
Khóe miệng tự ta xé rách, máu chảy ròng ròng, nhưng ta không quan tâm.
Dì Vương ở đầu làng, vì chân yếu tay mềm nên đến muộn nhất.
Nhìn ta bê từng chậu thịt vào nhà, rồi chậm rãi nhả ra những hạt vàng đẫm máu, bà sốt ruột.
Bởi trong sách cổ duy nhất về “Kim khẩu nữ” có ghi chép rằng:
Kim khẩu nữ lời nói mang vàng, nhưng tuổi thọ không dài.
Theo truyền thuyết, một Kim khẩu nữ từng sống ba ngày.
Ba ngày đó, nàng không ngừng nói, vàng tuôn ra chất thành núi nhỏ, nuôi sống cả tộc hàng trăm người suốt mấy chục năm.
Sau khi nàng chết, người ta vẫn xem nàng là điềm lành, nhưng chính con dao băm củi đã kết thúc mạng sống của nàng.
Từng nhà nhận được một phần di vật, mong muốn phúc khí từ “Kim khẩu nữ” truyền lại đời mình.
Con dao ấy đến giờ vẫn được thờ trong từ đường, chờ đợi để tiếp tục ban phúc cho tộc nhân.
Mọi người trong làng dốc hết sức kiếm thịt, hy vọng đổi được nhiều vàng, sống một cuộc đời sung túc hơn.
Họ cũng sợ.
Sợ ta giống như Kim khẩu nữ trước, chỉ sống được một ngày, thậm chí còn ngắn hơn.
Lòng tham của những con người này đã ăn sâu bén rễ, như cỏ dại, dù đốt cũng không thể sạch.
Dì Vương chen lấn giữa đám đông, cuối cùng cũng đến trước mặt ta.
Gương mặt béo núc ních, môi run lên, bà đưa ra một ý kiến ác độc:
“Vậy thì xé miệng nó to ra, miệng càng lớn, ăn được càng nhiều, vàng nhả ra càng nhiều.”
Đồng tử ta co lại, phản chiếu gương mặt của tất cả tộc nhân, không ai đứng ra phản đối.
Họ chỉ chờ người đầu tiên ra tay.
“Dù sao gia đình tôi cũng có phúc, ông tổ ban cho vàng đúc thành kéo vàng, dùng để mở miệng Kim khẩu nữ cũng chẳng phải làm nhục di vật.”
Tộc trưởng vuốt râu gật đầu, đồng tình với lời của dì Vương.
Như một con sói đói thấy miếng mồi béo bở, dì Vương rút từ hông ra chiếc kéo vàng, lao về phía ta.
Dù ta có chút sức từ việc lao động lâu năm, nhưng không chống lại được lực của đám đông.
Bọn họ ghì ta xuống nền đất bụi mù tung bay.
“Vì cả tộc được sống sung túc, ngươi chịu chút đau đớn cũng đáng mà!”
“Đúng vậy, tộc ta đã nuôi ngươi bao năm, bây giờ có cơ hội đáp trả rồi.”
“Đừng chống cự nữa, Tứ Nha, nhiều lễ vật đang chờ ngươi đấy!”
Ánh mắt mọi người lóe lên sự phấn khích, không ai ngăn cản, ngược lại còn có vô số người giúp sức.
Chiếc kéo sắc bén cắt từ khóe miệng ta đến tận mang tai, máu tuôn xuống, tràn vào tai, che lấp hết âm thanh.
Gương mặt ta phản chiếu trên chiếc kéo vàng, méo mó với hai khóe miệng rách rộng, như đang cười.
Dì Vương với đôi mắt đỏ ngầu mò vào miệng ta, lấy ra hai hạt vàng, rồi nhét vào túi mình, nói:
“Đây coi như công lao của ta.”
Ta đau đớn cùng cực.
Nhưng không ai quan tâm.
Với họ, ta đã là người chết.
Miệng ta bị rạch to đồng nghĩa với việc họ có thể dâng nhiều lễ vật hơn, đổi được nhiều vàng hơn.
Ai không muốn có vàng?
Tất cả đều muốn.
Cuối cùng, tộc trưởng mời thầy thuốc có tiếng trong làng đến băng bó cho ta, cầm máu, để ta tiếp tục cái gọi là “hiến tế” và “nhả vàng”.
Cho đến khi ta chết, cuộc vui của cả tộc sẽ không dừng lại.
Từ lúc ta phản kháng, ta đã không còn động đậy được nữa.
Giống như một con rối gỗ, nhận lễ vật rồi nhả vàng để đổi lấy.
Lúc mặt trời lặn, mỗi nhà đều có một chậu vàng đầy.
Còn ta, có được phần thịt còn sót lại của Tam tỷ.
Khi đêm xuống, thầy thuốc mang đến một cái nồi nhỏ và một túi vải.
Ta không từ chối, cẩn thận cất túi vải, bỏ vào vài hạt vàng, rồi quay trở lại căn phòng của mình.
Trước khi vào, ta nghe thấy giọng nói già nua vang lên trong màn đêm:
“Nước trong làng không còn uống được nữa đâu.”
Ta không để ý, chỉ nhoẻn miệng cười, trở về phòng.
Phải thừa nhận rằng, sau khi trở thành “Kim khẩu nữ”, cuộc sống của ta tốt hơn nhiều.
Ta có chăn bông mới phơi khô để đắp, căn phòng tối tăm cũng có thêm một ngọn đèn dầu.
Ta nhớ lại lời mình thì thầm vào tai tộc trưởng ban ngày:
“Vàng thì nhiều, nhưng lễ vật phải thật nhiều.”
Ta đã nói câu đó với rất nhiều người.
Dưới ánh đèn dầu, ta cẩn thận ráp nối lại những mảnh thịt trong bọc, cố ghép lại hình dáng Tam tỷ.
Nhưng dù cố gắng đến đâu, cũng không thể hoàn chỉnh.
Người trong tộc nói rằng, những kẻ không có đủ thi thể sẽ không thể siêu thoát, chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ, lang thang trên nhân gian cho đến khi tiêu tan.
Ta không muốn Tam tỷ trở thành cô hồn dã quỷ.
8
Đêm khuya, cuối cùng cũng có người gõ cửa nhà ta.
Ta nghĩ sẽ là bất kỳ ai, nhưng không ngờ lại là tộc trưởng.
Tộc trưởng mang theo một gói đồ đẫm máu, đặt xuống trước mặt ta với vẻ mặt đầy thành kính.
Mở gói ra, bên trong là một con lợn gầy gò.
Thời buổi này, người đã khốn khổ, huống chi là động vật.
Nhưng ta đã nói rồi, lễ vật của ta chỉ chấp nhận một thứ duy nhất – “thịt non”.
Ngoài “thịt non” mà chúng ta nói đến, bất kỳ loại thịt nào khác, dù tươi ngon đến đâu, cũng không thể khiến ta mở miệng.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của ta, tộc trưởng dường như đã hiểu ra.
Ta liếc về phía phòng cha mẹ, nơi tiếng ngáy vẫn đều đều vang lên.
Tộc trưởng mang dao bước vào, không bao lâu sau, hai miếng thịt tươi rói, vẫn còn co giật như đang nhảy múa, đã thay thế con lợn và được bày ra trước mặt ta.
Một lễ vật thành kính như vậy, sao ta có thể không mở miệng?
Những hạt vàng lấp lánh rơi xuống, đầy ắp một chậu.
Sau khi tộc trưởng rời đi, ta lặng lẽ chờ người tiếp theo.
Cứ như vậy, từng lượt người đến.
Khi trời sáng, căn phòng của ta đã chất đầy thịt, máu từ những miếng thịt chảy thành dòng, men theo sàn gỗ, rỉ ra đến tận cửa.
Ta mỉm cười hài lòng.
Tiếng ngáy trong phòng cha mẹ đã tắt từ lâu, chỉ còn tiếng khóc thê lương của mẹ vang lên, chấn động như ngày bà tuyên bố với cả làng rằng ta đã trở thành “Kim khẩu nữ”.
“Cha nó ơi! Cha nó ơi!”
Tộc nhân, sau một đêm đầy hưng phấn, không ai ngủ được, đã kéo đến, vây kín căn nhà nhỏ của ta.
Cha ta vốn không phải người gầy yếu, ngay cả trong thời kỳ hạn hán, ông vẫn giữ được chút thịt trên người.
Nhưng giờ đây, những gì còn lại chỉ là một bộ xương, trên đó là những mảng da bị cắt xẻ, để lộ khung xương trắng toát.
Cả chiếc giường bị máu nhuộm đỏ, nhưng cha ta vẫn ngủ ngon lành, như chẳng hề hay biết.
Không ai dám gọi ông dậy, tất cả đều nhìn nhau, bối rối.
Cuối cùng, tiếng khóc gào của mẹ đã đánh thức ông.
Khi cha nhận ra cơ thể mình dính đầy máu, cảm giác kinh hãi hiện lên trong mắt ông. Nhưng trước khi ông kịp phát điên, ta đã lên tiếng:
“Trời cao cảm niệm công lao nuôi dưỡng Kim khẩu nữ của mọi người, đặc biệt ban cho gia đình ta ân huệ: xa rời bệnh tật, tai ương, ngay cả sau khi chết cũng được vinh hoa phú quý, không chịu khổ cực nhân gian.”
Nói rồi, ta vung tay một cái, lớp da chảy máu trên người cha lập tức được bao bọc bởi một lớp màng mỏng, máu ngừng chảy, và cha cũng chẳng còn cảm thấy đau đớn.
Cha nhìn cơ thể mình, vui sướng đến mức quên cả việc mình không mặc quần áo, liền khoe khoang với mọi người rằng mình hoàn toàn bình thường.
Đám đông nhìn cha với ánh mắt sáng rực, ngoại trừ thầy thuốc làng.
Ông lắc đầu, quay người định rời đi.
Ta chỉ tay về phía ông và nói:
“Ta sẽ bảo vệ mọi người khỏi bệnh tật, vậy còn cần gì đến thầy thuốc nữa? Giữ lại cũng chỉ chướng mắt, chi bằng đuổi đi cho sớm.”
Vừa dứt lời, những hạt vàng từ miệng ta lại rơi xuống đất, thu hút ánh nhìn thèm khát của đám đông.
Dù họ đã giấu đầy vàng trong nhà, nhưng khi thấy thêm vàng, họ vẫn không thể cưỡng lại sự tham lam của mình, còn lo sợ người khác có nhiều hơn.
Lòng tham và sự so đo ấy không gì có thể thỏa mãn.
Không đợi thầy thuốc kịp nói thêm lời nào, vài thanh niên trai tráng đã túm lấy ông, lôi thẳng ra khỏi làng.
Chiếc hòm thuốc của ông bị đá văng vào góc, những chai lọ rơi vãi khắp nơi, trông thê lương vô cùng.
Thầy thuốc được gọi là “dã y” vì gia đình ông đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, còn lâu hơn cả tộc nhân.
Họ cứu người qua biết bao thế hệ, nhưng khi bị cho là không còn giá trị, cũng bị đuổi đi không chút thương xót.
Khi màn đêm buông xuống, hương thơm quyến rũ bao trùm khắp làng.
Những tộc nhân, sau khi thử cắt tay và nhận ra không còn đau đớn, không chảy máu, đều hân hoan trở về nhà.
Họ phấn khích, nhưng lý do thì chỉ có họ biết.