Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ - Chương 2
5
Tiếng pháo nổ đì đùng đánh thức ta dậy, giữa trời đông lạnh lẽo mà trên trán lại rịn đầy mồ hôi.
Giường bên cạnh trống không, trong nhà cũng chẳng thấy bóng dáng ai.
Tiếng cười nói náo nhiệt vang vọng từ đầu làng truyền đến.
Ngoài trời tuyết rơi lác đác, mỏng manh phủ lên mặt đất, che đi dấu chân của mọi người.
Đột nhiên, tiếng chuông vang lên, ta hồi hộp đếm từng hồi.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Chuông dừng lại.
Trái tim ta như chìm xuống đáy vực.
Làng này quy định, chuông vang năm tiếng báo thành công, ba tiếng báo thất bại.
Tam tỷ, không thành.
Mà cái kết cho kẻ không thành “Kim khẩu nữ” chỉ có một: chết.
Còn chưa kịp chạy ra đầu làng, ta đã nghe thấy một tràng tiếng hoan hô vang dội. Tộc trưởng đốt pháo, chúc cả làng đón năm mới. Tộc nhân như những con chim kinh hoàng, tản ra bốn phương tám hướng.
Nương bắt gặp ta trên đường, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đặt tay lên vai, dẫn ta về nhà.
Ta không ngừng ngoái đầu tìm kiếm Tam tỷ, nhưng nương bảo:
“Tộc trưởng nhân từ, cho phép Tam tỷ của con thử lại lần nữa. Chờ đến rằm, con sẽ được gặp nàng.”
Nương mỉm cười mãn nguyện, còn chân ta thì mềm nhũn, không thể bước nổi. Nếu không phải vì đói khát lâu ngày, có lẽ cha mẹ cũng chẳng dễ dàng dìu ta trở về.
Cha xách theo một giỏ trúc, từ miệng giỏ rỉ ra từng giọt máu đỏ tươi, kéo thành vệt dài trên con đường tuyết phủ.
Bên trong là thịt lợn – phần thưởng của Tộc trưởng sau mỗi lần kiểm nghiệm “Kim khẩu nữ”.
Nhưng lần này, qua kẽ hở của giỏ, ta nhìn thấy một ngón tay thò ra ngoài.
Ngón tay thon dài, trắng trẻo, khác xa bàn tay của người thường xuyên làm lụng nặng nhọc.
Đó là tay của Tam tỷ.
Cổng nhà chỉ còn cách một đoạn ngắn, nhưng đôi chân vừa nãy rã rời của ta giờ lại như đóng chặt xuống đất. Dù cha mẹ kéo thế nào cũng không lay động được.
“Tứ Nha, con làm cái gì thế?”
“Chắc con bé mừng quá vì sắp được ăn thịt rồi.”
Cha hiền từ hơn hẳn mọi ngày, là dáng vẻ mà ta đã từng mong chờ biết bao.
Ta giơ đôi tay mỏi nhừ, làm động tác hỏi cha mẹ: Làng ta có nuôi lợn sao?
Cha mẹ liếc nhìn nhau, đồng thanh đáp:
“Có.”
Thấy đôi mày ta càng lúc càng nhíu chặt, cha lập tức bế bổng ta lên, ba bước thành hai đưa ta thẳng vào nhà.
Bữa tối, nương quả nhiên dọn lên một bát thịt nhỏ, gia vị nêm nếm đầy đủ, mùi thơm lan tỏa ngào ngạt.
Ta nuốt nước bọt, nhìn miếng thịt mà nương gắp vào bát cho mình, lòng thèm thuồng không thôi.
Đói nguyên cả ngày, đừng nói là thịt, ngay cả một con bò ta cũng có thể nuốt chửng.
Nhưng đúng lúc ta định đưa miếng thịt vào miệng, cha đang nhai ngấu nghiến lại nhả ra một mẩu xương.
Đó là một đốt xương ngón tay, bị răng cha gặm sạch sẽ, không còn chút thịt nào bám lại.
Ta giật mình nhớ lại giấc mơ đêm qua, lời Tam tỷ nói: “Đừng ăn bất kỳ thứ gì cha mẹ cho.”
Cơn lạnh chạy dọc sống lưng, trong cái giá buốt của mùa đông, ta như hóa thành một tượng băng.
Nương dừng đũa, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn ta.
“Sững sờ làm gì? Mau ăn đi. Đây là bài thuốc Tộc trưởng đặc biệt tìm cho con. Ăn rồi, con sẽ nói được.”
Cha hả hê, miệng bóng nhẫy mỡ, gật gù tán đồng.
Nương đứng dậy, bàn tay nhớp nháp đặt lên lưng ta, giống như một con rắn đang ngóc đầu.
Ta hiểu rõ, hôm nay nếu không ăn, ta sẽ trở thành món thịt tiếp theo trên bàn.
Lý lẽ này, từ ngày đến đây ta đã hiểu.
“Con ăn! Con ăn mà!”
Không buồn làm thêm động tác tay, ta vớ lấy đũa, gắp miếng thịt nhét vào miệng.
Thịt hình như chưa chín kỹ, gia vị đậm đà cũng không át nổi mùi tanh của máu. Miếng thịt dai nhách, khó nhai, ta chỉ có thể nuốt chửng.
Nương hài lòng, lôi ta khỏi bàn ăn, ném vào căn phòng rách nát mà ta vẫn ở.
“Đợi ba ngày nữa xem bài thuốc này có hiệu quả không.”
Cha lau miệng, vẻ mặt vẫn còn luyến tiếc:
“Thịt ngon thế này. Sớm biết Tam Nha không thành, chúng ta cứ giữ lại ăn cho sướng miệng, cần gì phải chia phần cho cả tộc.”
Nương dịu dàng hầu cha rửa chân, cả hai thì thầm to nhỏ.
Ai cũng nghĩ rằng ta không nghe được họ nói gì. Nhưng một kẻ lâu năm không nói, thính giác lại đặc biệt nhạy bén.
Ta vừa nuốt xuống, không phải lưỡi lợn, mà là cổ họng của Tam tỷ.
Ngoài kia, họ vẫn bàn tán không dứt, lời lẽ như những con rắn độc, côn trùng độc chui vào tai ta qua từng kẽ hở.
“May mà Tộc trưởng anh minh, nhìn ra bụng Tam Nha toàn độc trùng, độc xà. Nếu không mổ bụng lấy cổ họng ra, chúng ta làm sao có được cơ hội thứ hai với Tứ Nha.”
“Đúng là đáng tiếc, chỉ được chia một chút thịt. Nếu Tứ Nha cũng không thành, chúng ta lại có thêm một bữa thịt heo non ngon lành nữa.”
Nương như vẫn đang thòm thèm vị thịt, tiếng nuốt nước bọt lọt qua vách cũng rõ mồn một.
“Chuyện này nói trong nhà thôi, cả tộc ai chẳng muốn có ‘Kim khẩu nữ’. Nếu có vàng, còn sợ không có ngày lành sao?”
“Cũng đúng, dù gì chúng ta cũng chẳng lỗ.”
Đến rằm, Tam tỷ chắc chắn sẽ không quay về nữa.
Họ đã mổ bụng nàng, ngăn độc trùng thoát ra khỏi miệng, đồng thời thỏa mãn lòng tham của chính họ.
Trong căn phòng tối, ta cào lấy cổ họng mình, mùi tanh của máu và chất nôn lẫn lộn rơi xuống đất.
Toàn thân run rẩy, nhưng lòng ta lại nhẹ nhõm. Ta với lấy một nhánh cam thảo, che đi vết cào nơi cổ.
Họng ta đau rát, chỉ phát ra tiếng khò khè.
Một lúc lâu sau, từ miệng ta thốt ra một câu:
“Thích vàng, ta sẽ cho họ vàng.”
6
Ba ngày sau, một tin tức lan truyền khắp làng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Ta đã nói được!
Cùng với giọng nói của ta vang lên là những hạt vàng sáng chói, lấp lánh rơi xuống đất.
Khi tộc nhân ào ào kéo tới nhà ta, cha mẹ đã gần như phát cuồng, tay nâng những hạt vàng, trưng ra cho mọi người xem:
“Kim khẩu nữ thành rồi! Nhà ta đã nuôi được một Kim khẩu nữ!”
Những hạt vàng được truyền tay nhau, khi trở lại tay cha, trên đó đã đầy dấu răng.
Cha đau xót nhìn số vàng, còn chưa kịp đếm xong thì đã bị một bàn tay giật lấy.
Tộc trưởng giơ những hạt vàng lên trước toàn thể tộc nhân, gương mặt lộ vẻ hân hoan chưa từng có:
“Chúng ta đã cố gắng biết bao lâu, cuối cùng cũng nuôi ra được một Kim khẩu nữ! Đây là sự công nhận của trời cao, là ân huệ mà chúng ta nhận được!”
Nói xong, tộc trưởng liền không thèm quan tâm đến vẻ mặt đỏ bừng của cha mẹ, định xông thẳng vào nhà.
“Xin mời Kim khẩu nữ ra đây. Nàng phải được đưa vào từ đường để nhận sự cung phụng đời đời kiếp kiếp.”
Nhưng chưa kịp đẩy cửa, tộc trưởng đã bị cha mẹ ngăn lại.
“Không phải chúng ta không cho vào, mà là Tứ Nha… à không, Kim khẩu nữ chỉ cho phép người dâng lễ được vào. Hơn nữa, chỉ có thịt mới khiến nàng mở miệng.”
“Đúng vậy, thịt non mà nhà ta được chia hôm qua đã dâng hết cho Kim khẩu nữ, đổi lại chỉ được từng này vàng thôi.”
“Thịt non”, cách họ gọi các tỷ tỷ đã mất của ta.
Những cô gái không thể truyền đời, cũng không thành Kim khẩu nữ, trong thời buổi thiếu thốn này, trở thành thức ăn là một “vinh dự” mà họ cho là lớn lao.
Trong số đó, tất nhiên có cả Tam tỷ – người duy nhất từng nói chuyện với ta, chỉ cho ta cách sống sót trong ngôi làng này.
Tộc trưởng chưa từng nghe tới quy định này, lẩm bẩm:
“Sao có thể thế được? Chưa từng nghe nói Kim khẩu nữ phải ăn thịt mới nói được.”
Tộc nhân cũng tụm lại bàn tán xôn xao.
Dù gì họ cũng đã bỏ lương thực để nuôi dưỡng những đứa con gái hèn mọn như ta, giờ lại phải cung phụng thịt non quý giá, thật khiến họ khó chịu.
Khác với tượng thần, lễ vật dâng cho tượng chỉ là hình thức, còn lễ vật cho Kim khẩu nữ thì không thể thu hồi được.
Không khí rơi vào bế tắc, không ai tin vào lời cha mẹ ta.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Không phải là không có Kim khẩu nữ đấy chứ? Chẳng qua chỉ là lừa chúng ta để cướp thịt mà thôi.”
Lời nói như dầu sôi đổ vào tổ kiến, cả đám người lập tức huyên náo.
Cơn giận của tộc nhân bùng lên, họ chen lấn đẩy cha mẹ ta sang một bên. Trong chớp mắt, bóng dáng cha mẹ đã bị biển người nhấn chìm.
Nghe tiếng kêu than của cha mẹ, ta cười hài lòng. Máu đỏ tươi chảy dọc từ khóe miệng, nhỏ giọt xuống nền đất.
Khi ngoài kia lắng xuống, ta đẩy cửa bước ra.
Với khuôn mặt méo mó và nụ cười nửa như khinh bỉ, ta nhìn đám đông và những kẻ từng ra lệnh cho cha mẹ ta giờ đây phải cúi đầu.
Ta dùng ký hiệu ra hiệu với tộc trưởng: “Muốn vàng, hãy dâng thịt.”
Cha dịch lại lời ta.
Tộc trưởng do dự giây lát, rồi ra lệnh mang tới một chậu thịt nhỏ.
Thịt vẫn còn bốc khói, mùi thơm quyến rũ.
Đám đông đứng quanh nhìn chằm chằm, ánh mắt không giấu nổi vẻ thèm thuồng.
“Nhỡ họ lừa chúng ta thì sao? Thịt chẳng lẽ cứ thế đem cho?”
“Đúng vậy, ai chẳng biết Kim khẩu nữ cần thời gian nuôi dưỡng. Sao một đứa vô dụng nhất lại có thể thành được?”
Cha mẹ không biết làm sao giải thích, chỉ đẩy ta ra trước mặt mọi người, như thể muốn chứng minh lời mình.
“Là nó đấy! Tối qua chúng tôi tận mắt thấy nó ăn sạch nồi thịt còn lại, rồi nôn ra những hạt vàng này.”
Tộc trưởng nửa tin nửa ngờ, ra hiệu đặt chậu thịt trước mặt ta.
Dưới ánh mắt khao khát của mọi người, ta bê chậu thịt vào phòng.
Một lát sau, ta trở lại với chiếc chậu trống không, vẻ mặt đầy thỏa mãn, còn cố tình liếm môi.
Ta mở miệng, lần đầu tiên cất tiếng trước mặt mọi người:
“Lần sau, nhớ dâng nhiều thịt hơn.”
Lời ta vừa dứt, hạt vàng xen lẫn máu tươi từ miệng ta rơi xuống chậu, phủ thành một lớp mỏng.
Ta nhìn thấy ánh mắt mọi người đỏ ngầu vì tham lam, và ta thích điều đó.
“Mọi người nếu muốn vàng, chỉ cần dâng thịt non. Thịt non trong mắt mọi người ấy.”
Hạt vàng tiếp tục rơi xuống, máu đỏ nhỏ giọt xuống đống vàng, tạo nên một cảnh tượng vừa rực rỡ vừa khủng khiếp.
Ta cười, khóe miệng rách toang. Một hạt vàng mắc kẹt giữa kẽ răng, đung đưa trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Vàng, thứ quý giá đến mức biết bao cô gái đã phải hiến dâng cả mạng sống.
Trong mắt họ, những cô gái như ta chỉ là công cụ để tạo ra Kim khẩu nữ.
Nếu đã thế, ta cũng muốn xem lòng tham của họ có thể lớn đến đâu.
Tộc trưởng lộ vẻ phấn khích, như thể vừa phát hiện ra kho báu.
Tộc nhân lần này không còn chế giễu nữa, mà mỗi người đều háo hức, lén lút quay về nhà.
Chẳng mấy chốc, đám đông tan rã, ai cũng vội vã chuẩn bị lễ vật.
Trong tay ta là đốt xương ngón tay của Tam tỷ, ta xoay nhẹ, để nó dừng lại, chỉ về phía một người trong đám đông.
Ta nở nụ cười đầy máu me:
“Người mà Tam tỷ chọn, chính là kẻ sẽ trở thành lễ vật kế tiếp.”