Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ - Chương 1
1.
“Ngươi còn dám ngủ? Còn dám lười biếng! Mau dậy làm cơm ngay!”
Tiếng chổi quét loẹt xoẹt hòa lẫn tiếng hét vang vọng bên tai, tiếp đến là một cơn đau buốt tận tâm can.
Nương quăng cây chổi, liếc mắt đầy giận dữ về phía ta. Chỗ vừa bị đánh đỏ bừng, dù qua lớp áo bông cũ nát cũng không che được.
Ta lại dậy muộn.
Khi ta chạy vội vào bếp, mới phát hiện đã có người ở đó.
Là Tam tỷ!
Thân mình nàng nửa chui vào chiếc chum lớn, chỉ còn hai chân thò ra ngoài, thậm chí còn cố kiễng chân để tự đẩy mình vào.
Nhưng nước trong chum đã đóng băng từ lâu, dù nàng có cố sức thế nào cũng chỉ làm tan được một góc nhỏ.
Ta vội lao đến, khóc lớn, ra sức kéo nàng ra ngoài.
Tam tỷ là hy vọng duy nhất của gia đình, tuyệt đối không thể để nàng xảy ra chuyện!
Ngày mai chính là giao thừa, chỉ còn một ngày cuối, nương từng căn dặn kỹ: muốn nuôi dưỡng thành “Kim khẩu nữ”, tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì.
Ta cố hết sức kéo nàng ra, cả hai cùng ngã nhào xuống đống tro ấm trước bếp lò.
Chiếc áo bông cũ của ta bị cháy thủng một lỗ, nhưng Tam tỷ chẳng chút để tâm, nàng bật dậy ngay lập tức, chạy tới trước mặt nương.
“Nương ơi, nữ nhi của nương làm sao mà ngã được chứ?”
Nương lườm ta một cái, sau đó dẫn Tam tỷ – đôi môi đã nứt nẻ đến chảy máu – vào phòng.
Ta thuần thục nhóm lửa, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Bữa trưa gọi là cơm, nhưng thực ra chỉ là nồi cám trộn vỏ cây mà thôi.
Ta nhớ, lúc mới đến đây, loại đồ ăn này vốn dành cho lợn.
Nhưng giờ lại được đặt lên bàn, khiến ai nấy đều hâm mộ.
Đột nhiên, nương hét lớn: “Cha nó, mau đi gọi tộc trưởng! Tam Nha không trụ nổi nữa rồi!”
2.
Tại nơi núi sâu rừng thẳm này, có một nhóm người tin vào sức mạnh của “Kim khẩu ngọc ngôn”.
Người được dưỡng thành công, lời nói ra tựa như lời thần linh, tất cả đều thành hiện thực.
Trong đó, người gọi là “Kim khẩu nữ” chính là bảo vật quý hiếm nhất.
Các thiếu nữ từ nhỏ đã phải tụng kinh, ngày ngày dùng dược liệu dưỡng môi, đợi đến tuổi trưởng thành mới biết có thành công hay không.
Nhà ta có bốn nữ nhi. Đại tỷ cùng Nhị tỷ đều không trở thành “Kim khẩu nữ”.
Người thì không chịu nổi đau đớn của dược liệu dưỡng môi, tự kết liễu đời mình. Người thì mở miệng nhưng chẳng có gì thành hiện thực, cuối cùng bị tộc nhân dâng tế thần núi.
Giờ đây, đến lượt gia đình ta lần thứ ba dâng nữ nhi.
Ta năm mười tuổi bị thương cổ họng, định sẵn không thể nói được.
Vậy nên nương đặt hết kỳ vọng vào Tam tỷ, coi nàng còn quý hơn cả trân châu bảo ngọc.
Nhưng những ngày đông thiếu thốn, đói kém bủa vây, trời cao chẳng buồn rủ lòng mà rơi thêm một giọt mưa, dù trân quý đến đâu cũng không tránh khỏi gầy yếu vàng vọt.
Tam tỷ dựa vào chút bột ngô sâu mọt mà tộc trưởng thỉnh thoảng đưa đến để qua mùa đông.
Nhưng bảy ngày trước khi “Kim khẩu nữ” thành nhân, tuyệt đối không được ăn một hạt cơm, uống một giọt nước.
Tam tỷ lại là kẻ ham ăn, làm sao nhịn nổi?
3.
Tộc trưởng đến rất nhanh, nhưng Tam tỷ đã nằm co giật trên mặt đất.
Ngón tay sạch sẽ của nàng lại ra sức cào vào cổ họng mình, đôi mắt trợn ngược, máu tươi nhanh chóng tuôn trào.
Nương cuống cuồng xoay vòng, muốn kéo tay Tam tỷ ra, nhưng lại bị nàng cắn mạnh một cái.
“Nương ơi, trong bụng con có thứ gì đó.”
“Khó chịu quá… nương, cứu con, cứu con với!”
Tộc trưởng nắm lấy tóc Tam tỷ, ép nàng nằm xuống đất, rồi cắn rách ngón tay mình, điểm máu lên giữa trán nàng.
Tam tỷ lập tức im lặng, nhưng đôi tay của nàng đã nhuốm đầy máu.
Chiếc áo bông dày trên người nàng cũng bị cào rách, để lộ làn da trắng muốt nơi lồng ngực.
Tộc trưởng nuốt nước bọt, nhìn thấy nương kéo áo nàng mở rộng hơn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Khi áo được kéo hẳn ra, mọi người mới phát hiện bụng Tam tỷ căng tròn bất thường, thỉnh thoảng còn có thứ gì đó nhô lên, trông như đứa trẻ đã mang thai bảy, tám tháng đang cựa quậy.
Đôi mắt Tộc trưởng sáng rực, sau đó chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận vuốt ve bụng nàng.
Nương đứng một bên, tay xoa vào nhau đầy bất an, khẽ cất lời:
“Tộc trưởng, đứa con gái này đều được nuôi theo cách ngài chỉ dạy, tuyệt đối không thể sai sót. Chắc chắn là con bé đã ăn bậy gì đó…”
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Ngươi hiểu cái gì!”
Cha vung tay, một cái tát mạnh giáng xuống mặt nương, lập tức để lại một vệt đỏ ửng.
Nương cúi đầu đầy ấm ức, trong lòng không khỏi trách móc người chồng đầu gối tay ấp của mình.
Nhưng ta lại hiểu rõ tại sao cha lại lo lắng đến vậy.
Tam tỷ quả thực đã ăn bậy.
Cha mang về một phương thuốc bí mật, ngày ngày trộn lẫn vào thuốc dưỡng môi của các tỷ tỷ.
Trong cả làng này, chỉ có nhà ta mới có thể nuôi ra được những “Kim khẩu nữ” gần như hoàn hảo.
Vị đại vu trong làng từng nói, “Kim khẩu nữ” chắc chắn sẽ xuất hiện ở nhà chúng ta.
Mọi người đều tò mò rằng tổ tiên nhà ta đã chôn cất ở đâu để có được phúc phần lớn như vậy.
Cha tuyệt đối không để bất kỳ ai biết bí mật này, kể cả Tộc trưởng.
“Đứa trẻ này chắc chắn không có vấn đề, thậm chí còn tốt hơn những lần trước. Ta cam đoan lần này nhất định thành công.”
Tộc trưởng tin lời cha, nhẹ nhàng vuốt bụng Tam tỷ, ánh mắt khẽ nheo lại.
Nhưng ta đã nhận ra ánh mắt ấy tràn đầy tham vọng và quyết tâm.
Trước khi rời đi, Tộc trưởng dặn dò kỹ càng, đêm nay nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Tam tỷ.
Đợi đến sáng mai, toàn bộ tộc nhân sẽ đến chứng kiến khoảnh khắc Tam tỷ trở thành “Kim khẩu nữ”.
4
Cha hôm nay rất vui, uống liền hai vò rượu vàng, sau đó kéo nương vào trong phòng.
Tiếng giường kêu kẽo kẹt ồn đến mức ta chỉ muốn bịt tai lại.
Tam tỷ bị bỏ mặc cho ta chăm sóc, cả người mềm nhũn vì đói đến không đứng nổi.
Ta cẩn thận lau người cho Tam tỷ, chiếc chăn bông vốn đã rách nát chẳng thể che nổi hai người.
Nhưng tay chân lạnh buốt và đôi môi tái nhợt của Tam tỷ có vẻ cần chăn hơn. Ta đành quấn lại y phục trên người mình, rồi kéo chăn đắp kín thêm cho nàng.
Vỗ nhẹ vào vai nàng, ta khẽ nói:
“Đợi tỷ trở thành ‘Kim khẩu nữ’ rồi, chúng ta sẽ được sống những ngày tốt đẹp.”
Cả tộc đều khao khát nhà mình có thể nuôi ra một “Kim khẩu nữ”, vì chỉ cần một người thành công, cả gia đình sẽ đổi đời.
Nhưng Tam tỷ không trả lời ta, chỉ có tiếng thở khò khè, đứt quãng.
Nửa đêm, lạnh đến mức cả người ta run rẩy, ta nhắm mắt lại, cố với tay tìm chăn.
Ta và Tam tỷ tuổi tác tương đồng, thân thiết hơn hẳn Đại tỷ và Nhị tỷ.
Có khi ngủ cùng nhau, ta lại rúc vào lòng Tam tỷ. Ngày thường, vòng tay của Tam tỷ luôn ấm áp.
Nhưng đêm nay lại khác.
Một thứ lạnh lẽo hơn cả không khí xung quanh chạm vào lưng ta, từ từ bò lên, giống như một con rắn đang trườn đến cổ.
Luồng khí lạnh phả ra khiến ta không khỏi rùng mình.
Giữa đêm thế này, liệu có thể là ai?
Ta từng nghe các bô lão trong tộc kể chuyện: những con rắn lớn trên núi phía đông, khi đói sẽ mò vào giường người lúc nửa đêm, chờ cơ hội nuốt chửng.
Ta nhắm chặt mắt, cả người run lên.
Nhưng ta chợt nghĩ đến Tam tỷ. Nếu thứ ở sau lưng ta là rắn, thì Tam tỷ thì sao?
Khi ta đang nghĩ ngợi, thứ kia đã bò lên mặt ta.
Như một bàn tay dịu dàng vuốt ve món bảo vật quý giá nhất, lưu luyến không nỡ rời.
“Tiểu Tứ, muội không nhận ra ta sao? Ta là Đại tỷ đây.”
Giọng nói quen thuộc của Đại tỷ vang lên, khiến ta giật mình, theo bản năng định quay lại.
Nhưng cơn lạnh khiến đầu óc ta tỉnh táo. Đại tỷ của ta đã chết từ lâu.
Khi nàng nói câu đầu tiên và nhả ra độc trùng, nàng đã bị đánh chết ngay tại chỗ.
Người phía sau có vẻ không hài lòng, lại đổi giọng chậm rãi thở ra.
“Tiểu Tứ, Nhị tỷ lạnh lắm, muội cho tỷ y phục được không?”
Lần này lại là giọng Nhị tỷ.
Nhưng Nhị tỷ của ta cũng đã chết.
Nàng bị vứt vào hầm rượu ngay sau khi nhả ra độc trùng, chôn kín dưới lớp đất vàng trộn với cam thảo, không để lọt một hơi thở.
Tiếng của họ cứ văng vẳng bên tai ta, như những linh hồn không cách nào tan biến.
Đột nhiên, mí mắt ta bị kéo giật, móng tay sắc nhọn nhéo lấy lông mi ta.
Cơn đau buộc ta mở mắt ra, nhưng trước mặt lại là Tam tỷ.
Khuôn mặt méo mó của nàng tiến gần hơn, ta mới nhận ra, đó không chỉ là mặt nàng mà còn là khuôn mặt của Đại tỷ và Nhị tỷ.
Miệng nàng há to, nhưng không phát ra tiếng, móng tay cắm sâu vào cổ ta, để lại từng vết máu.
Sự thiếu hụt không khí làm tầm nhìn của ta trở nên mờ mịt, lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó hét lên: “Đánh chết nó! Đánh chết nó!”
Tiếng gậy gộc rơi xuống vang lên, cơn đau theo đó ập tới.
Ta chợt nghĩ, có phải trước khi chết, Đại tỷ và Nhị tỷ cũng lạnh như ta, cũng khó thở như ta lúc này?
Cơn lạnh một lần nữa tràn đến, ta bỗng bừng tỉnh.
Người bên cạnh vẫn ngủ say, ngoài cửa sổ không một tiếng động.
Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Ta kéo chăn, định tranh thủ chợp mắt thêm trước khi trời sáng, thì bàn tay quen thuộc lại nắm lấy ta.
Chính là bàn tay trong giấc mơ, nó trườn lên cổ ta.
Tam tỷ gầy guộc, khuôn mặt nàng nhợt nhạt, nhưng đôi môi lại đỏ đến mức bất thường.
Nàng trở mình, đè chặt ta, dùng toàn bộ sức lực của mình, miệng lẩm bẩm:
“Chúng ta cùng chết đi.”
Chiếc bụng to lớn của nàng như sắp xé rách da thịt.
Không giống trong mơ, lần này nàng thật sự muốn bóp chết ta.
Trước khi mất đi ý thức, ta cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, nắm chặt bàn tay lạnh buốt trên cổ, gọi một tiếng: “Tam tỷ.”
Dường như tiếng gọi đó đã làm Tam tỷ tỉnh lại, lực bóp của nàng dần thả lỏng.
Ta nghe thấy nàng nói:
“Đừng ăn bất kỳ thứ gì cha cho! Nếu không muội sẽ giống chúng ta!”