Người Mẹ Già - Chương 3
4
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, tôi thi đỗ vào trường cấp hai với thành tích xuất sắc.
Mẹ lại bị gãy xương một lần nữa.
Lần này nghiêm trọng hơn, bà không thể tự lo liệu mọi chuyện như lần trước.
Bà cần có người chăm sóc.
Và người đó chỉ có thể là tôi.
Từ đó, tôi bắt đầu chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện.
Một cô bé 13 tuổi, không có váy áo đẹp, không có truyện tranh, không có những buổi tụ tập bạn bè.
Chỉ có việc học và chăm sóc một bà lão.
Tôi bắt đầu trải qua những ngày tháng vất vả mà đáng lẽ chỉ khi 30 tuổi người ta mới phải đối mặt.
Nuôi con mệt mỏi, vất vả, nhưng dù sao nó cũng sẽ ngày một lớn lên.
Chỉ cần chờ đến năm ba tuổi, nó có thể đi mẫu giáo, cuộc sống vẫn còn hy vọng phía trước.
Nhưng chăm sóc một người già, lại không có điểm dừng.
Người già có thể sống thêm vài chục năm.
Sức khỏe của họ chỉ ngày càng tệ hơn, mọi sinh hoạt đều cần có người hầu hạ, thậm chí đến mức phải bón cơm, hầu hạ đại tiểu tiện.
Chỉ cần nghĩ đến đã thấy tuyệt vọng.
Sau một tháng chăm sóc mẹ, tôi nhận ra sâu sắc một điều:
Tôi chính là một công cụ dưỡng già.
Mẹ đối xử với tôi không tệ.
Nhưng một khi đã nhận ra bản thân chỉ là công cụ dưỡng già, lòng biết ơn dần dần biến thành oán hận.
Tôi rất muốn hỏi bà… có phải bà sinh tôi ra chỉ để lo cho bà khi về già không?
Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi.
Tôi không hỏi, vì tôi biết… dù có hỏi, mẹ cũng sẽ không nói thật.
Bởi vì nếu đứa con hỏi, cha mẹ luôn trả lời giống nhau:
“Bố mẹ sinh con ra vì yêu con, không mong báo đáp.”
Nhưng thực tế thì sao?
Chỉ có họ mới thực sự biết rõ trong lòng.
Có những bậc cha mẹ ích kỷ, sinh con chỉ để bóc lột.
Họ sinh ra chúng, kiểm soát cuộc đời chúng, nhưng lại luôn đội lên đầu cái danh “vì con tốt”, “vì yêu con”.
Tôi đoán đúng rồi.
Sức khỏe của mẹ ngày càng sa sút.
Ban đầu, bà vẫn cố giấu tôi, bướng bỉnh muốn tự mình giải quyết.
Nhưng bà không thể tự lo nữa.
Mọi chuyện đều rơi xuống đầu tôi.
Mỗi năm mùa đông đến, mẹ đều bị viêm phổi.
Bệnh cứ tái đi tái lại, sốt cao, ho dữ dội, hễ đến mùa là chắc chắn phải nhập viện.
Còn có đủ loại bệnh lặt vặt khác.
Tôi bắt buộc phải chăm sóc bà.
Tình trạng này kéo dài cho đến năm lớp 12, khi tôi bị áp lực đè nặng giữa chuyện học hành và cuộc sống, tôi thực sự sắp phát điên.
Tôi ghét bà.
Tôi rất ghét bà.
Mỗi khi chăm sóc bà, trong đầu tôi lại đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ:
“Bà chết đi thì tốt biết mấy?”
Năm nay, mùa đông lại đến.
Mẹ bị cảm, sau đó biến chứng thành viêm phổi, phải nhập viện ba ngày.
Ban đêm, tôi ở lại trông chừng.
Nhưng mẹ cứ giục tôi về:
“Con về nhà ngủ đi, mẹ có một mình cũng được. Có gì mẹ sẽ gọi y tá.”
Bà luôn nói như thế.
Nhưng thực tế, bác sĩ và y tá đều dặn tôi rằng tốt nhất nên có người thân ở lại trông nom.
Tôi không thể không ở lại.
Nhìn từ ngoài vào, trông như thể bà không cần tôi chăm sóc, còn tôi thì cứ cố bám lấy, nhất quyết không chịu rời đi, cứ như tự chuốc khổ vào thân.
Hai ngày trước khi bà bỏ nhà ra đi, mẹ xuất viện, sắc mặt tươi tắn hơn hẳn, tinh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Còn tôi…
Mắt quầng thâm, mệt mỏi đến mức như cái xác không hồn.
Nhìn gương mặt hồng hào của mẹ, tôi bất giác nghĩ:
“Bà đang hút cạn sức sống của tôi để kéo dài sinh mệnh của chính mình sao?”
Một ngày trước khi bà rời đi, mẹ bỗng nắm lấy tay tôi, kể rất nhiều chuyện.
Bà nói về quãng thời gian tươi đẹp khi còn trẻ, nói muốn ra ngoài đi du lịch.
Tôi cực kỳ khó chịu, hất tay bà ra, không thèm để ý đến bà.
Không ngờ rằng…
Bà thật sự làm vậy.
Bà để lại một bức di thư, rồi bỏ nhà ra đi.
Bà đi du lịch.
5
Tôi cầm bức di thư mẹ để lại, sững sờ đứng giữa phòng rất lâu.
Bà lại để cho tôi một bài toán khó.
Trong di thư, bà nói rằng đây là quyết định tự nguyện, không liên quan gì đến tôi.
Giống như mỗi lần bà nhập viện, bà luôn nói không cần tôi chăm sóc, không liên quan gì đến tôi.
Nhưng thực tế thì sao?
Thật sự không liên quan đến tôi sao?
Tôi có thể thật sự không làm gì cả, lập tức trở về phòng, nằm xuống ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau đến trường, tiếp tục chuyên tâm ôn thi đại học, sống một cuộc đời vui vẻ sao?
Bất kỳ một người bình thường nào cũng không thể làm vậy, đúng không?
Nỗi đau, sự tức giận, cùng vô số cảm xúc phức tạp không thể gọi tên, cứ thế dâng trào từ sâu trong lòng, ngày càng nhiều, như muốn nổ tung lồng ngực tôi.
Tôi vô thức lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Lưu Phúc.
Chưa đầy một giây đã có người bắt máy.
“Gọi tôi làm gì?”
Tôi không biết phải mở lời thế nào, bèn hỏi bâng quơ:
“Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?”
Trương Lưu Phúc ngạc nhiên:
“Cậu gọi điện cho tôi chỉ để kiểm tra giờ giấc à? An Hinh, cậu sao càng ngày càng giống mẹ tôi thế?”
Tôi gượng gạo cười một chút, nhưng rồi… chẳng hiểu sao, tôi bắt đầu khóc.
Thật sự rất kỳ lạ.
Tôi không hề muốn khóc, vậy mà nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tôi đưa tay che miệng, cố gắng kìm nén tiếng nấc.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, giọng Trương Lưu Phúc bỗng trở nên nghiêm túc:
“An Hinh, cậu gọi muộn thế này chắc chắn có chuyện. Nói đi, tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách. Nhất định có cách giải quyết.”
Cậu ấy rất giỏi an ủi người khác.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như đã tìm được chỗ dựa.
Tôi nghẹn ngào nói:
“Mẹ tôi bỏ nhà đi rồi. Bà muốn tự sát.”
Trương Lưu Phúc kinh hãi kêu lên:
“Hả?!”
Tôi nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc, rồi đọc bức di thư của mẹ cho cậu ấy nghe.
Giọng Trương Lưu Phúc rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh:
“Cậu nghĩ thế nào?”
Vừa khóc, tôi vừa oán giận nói:
“Nếu tôi đi tìm bà về, tôi sẽ hối hận. Nhưng nếu không tìm, tôi cũng sẽ hối hận…”
Nói trắng ra, dù mẹ đã quyết tâm tự sát, không muốn trở thành gánh nặng của tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn không hề cảm thấy xúc động hay nhẹ nhõm.
Những cảm xúc tiêu cực đã tích tụ suốt nhiều năm, làm sao có thể thay đổi chỉ trong một ngày?
Nếu đây là một bộ phim, đáng lẽ tôi phải cảm động đến rơi nước mắt, rồi chạy đi tìm mẹ, cuối cùng hai mẹ con ôm nhau khóc, hóa giải mọi oán hận.
Nhưng phim ảnh không thể thay thế hiện thực.
Cảm động nhất thời chỉ là cảm động nhất thời.
Nếu tôi tìm lại mẹ, vậy thì chuyện phải chăm sóc bà ít nhất hai mươi năm nữa sẽ giải quyết thế nào đây?
Tôi thật sự cảm thấy mình không còn nợ bà bất cứ điều gì.
Bà chăm sóc tôi vài năm, nhưng tôi từ tiểu học đã phải chia sẻ gánh nặng với bà, làm việc nhà, dọn dẹp, đến cấp hai thì phải chăm sóc bà…
Tôi thật sự không muốn tiếp tục nữa!
Nhưng nếu tôi không tìm mẹ, để bà tự sát vì không muốn trở thành gánh nặng, cho dù bà có tuyên bố không liên quan gì đến tôi, thì cái bóng của chuyện này cũng sẽ đeo bám tôi cả đời!
Trương Lưu Phúc nghe xong, chậm rãi nói:
“Nếu cậu không quyết định được, vậy thì cứ để ông trời quyết định đi.”
Tôi ngạc nhiên vì cậu ấy không khuyên tôi đi tìm mẹ.
Bởi vì hầu hết mọi người đều sẽ khuyên như vậy.
Đây là mạng người, nếu cậu ấy không khuyên, chắc chắn sẽ phải đối mặt với áp lực đạo đức rất lớn.
Quả nhiên…
Trương Lưu Phúc vẫn luôn là một người rất đặc biệt.
Nếu không phải vì cái tên kia, có lẽ cậu ấy đã là một nam chính hoàn hảo trong truyện ngôn tình rồi.
Tôi hơi tránh né trách nhiệm, hỏi:
“Thế ông trời quyết định thế nào?”
Trương Lưu Phúc nói:
“Tung đồng xu đi. Nếu mặt ngửa, cậu đi tìm bà. Nếu mặt sấp, thì không cần tìm.”
Tôi: “…Ý kiến hay đấy.”
Tôi chạy ra ngoài, lục lọi trong ngăn kéo phòng mình, tìm được một đồng xu.
“Tìm được rồi.”
“Tung đi.”
“…Được.”
Tôi hít sâu một hơi, dùng lực xoay đồng xu.
Đồng xu xoay tròn trên mặt bàn, chầm chậm quay chậm lại.
Cuối cùng… nó dừng lại.
…
Mặt sấp.
Trong một khoảnh khắc, tôi bỗng ngây người.
Ông trời đang nói rằng không cần tìm mẹ sao?
Đây thật sự là ý trời sao?
Trương Lưu Phúc hỏi:
“Mặt ngửa hay mặt sấp?”
Tôi khó khăn trả lời:
“…Mặt sấp.”
Một khoảng lặng rất dài.
Trương Lưu Phúc nói:
“Hay là tung lại lần nữa? Hoặc hai lần nữa? Ba lần thì thắng hai lần là được.”
Tôi như người chết đuối vớ được cọng rơm, lập tức gật đầu:
“Đúng, ba lần hai thắng, ba lần hai thắng.”
Tôi nhặt đồng xu lên, dùng hết sức xoay mạnh.
Đồng xu dừng lại.
Mặt ngửa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trương Lưu Phúc hỏi:
“Mặt ngửa hay mặt sấp?”
Tôi:
“Mặt ngửa.”
“Vậy thì tung lần cuối cùng đi.”
Tôi gật đầu:
“Ừm.”
Đồng xu lại một lần nữa xoay tròn.
Một lát sau…
Trương Lưu Phúc hỏi:
“Mặt ngửa hay mặt sấp?”
Nhìn đồng xu trên mặt bàn, tôi không kìm được, lại bật khóc.
Trương Lưu Phúc giục tôi trả lời.
Tôi nói:
“…Là mặt ngửa.”
Trương Lưu Phúc thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì đi tìm bà đi.”
Tôi cất đồng xu đi, nước mắt vẫn rơi.
“Ừ, tôi đi tìm bà. Tôi cúp máy đây.”
“Chúc may mắn.”
“Cảm ơn.”
Cúp máy, tôi gọi 110, cầm theo điện thoại, bước ra khỏi nhà.
6
Ngày hôm sau, cảnh sát tìm thấy mẹ tôi ở núi Phụng Minh, khu ngoại ô thành phố.
Khi tôi chạy đến nơi, bà lúng túng cúi đầu, trông chẳng khác gì một đứa trẻ phạm lỗi.
Bà nói với cảnh sát:
“Đồng chí cảnh sát, tôi không có ý định tự sát đâu. Chỉ là lúc đó cảm xúc dâng trào nên viết bừa thôi.”
Cảnh sát nghiêm túc giáo huấn bà một trận.
Bà cúi đầu nghe răm rắp, cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức.
Chờ cảnh sát rời đi, tôi bước tới hỏi:
“Mẹ không phải nói muốn đi du lịch sao? Đích đến của mẹ chính là núi Phụng Minh à?”
Núi Phụng Minh là một khu du lịch nhỏ trong thành phố, chỉ mất nửa tiếng đi tàu điện ngầm.
Vào cuối tuần, rất nhiều người đến đây leo núi.
Mẹ có chút không tự nhiên, nói:
“Không được sao? Mẹ chỉ muốn đến núi Phụng Minh thôi mà.”
Tôi cười khẩy:
“Mẹ nghĩ con tin à?”
Bà hỏi:
“Tại sao?”
Tôi nói:
“Mẹ chẳng phải luôn muốn đi đảo Hải Nam sao? Còn muốn đến thảo nguyên Mông Cổ, rồi sang cả châu Âu du lịch nữa?”
Bà kinh ngạc:
“Con nhớ hết à?”
Tôi nói:
“Mẹ nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, muốn quên cũng khó.”