Người Mẹ Già - Chương 2
3
Lúc còn nhỏ, tôi ngây thơ chưa hiểu chuyện, mẹ lại rất giỏi dỗ dành, khiến tôi cứ nghĩ thế giới này thật tươi đẹp.
Sau này, khi dần lớn lên, bắt đầu đi học tiểu học, tôi mới nhận ra mẹ đã gần 50 tuổi.
Bạn bè trêu chọc tôi:
“Wow, mẹ của An Hinh già quá! Nhìn cứ như một bà lão ấy!”
Lúc đó, tôi mới ý thức được rằng, mẹ mình thật sự là một bà mẹ già.
Tóc bà đã bạc trắng, sau nhiều năm dãi dầu mưa nắng, bà già đi rất nhanh.
Mái tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn.
So với mẹ của các bạn cùng lớp, mẹ tôi thực sự vừa già vừa xấu.
Nhiều lần bà đến đón tôi hoặc tham gia họp phụ huynh, luôn có những bạn học không biết chuyện tò mò hỏi:
“Đây là bà nội hay bà ngoại của cậu?”
Mỗi lần như vậy, tôi đều cảm thấy xấu hổ, miễn cưỡng đáp:
“… Là mẹ tôi.”
Bạn bè ngạc nhiên đến sững sờ.
Những ánh mắt kinh ngạc, những lời bàn tán sau lưng, thậm chí là những tiếng cười nhạo trực diện, tất cả khiến tôi không thể chịu nổi.
Trẻ con luôn thích so sánh cha mẹ với nhau.
Nếu như mẹ tôi có một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền, hoặc ít nhất là xinh đẹp, biết chăm sóc bản thân, thì tôi đã không phải mất mặt đến vậy.
Nhưng nhìn kỹ lại, mẹ tôi không có gì để khoe khoang cả.
Nghèo khó, ngoại hình tầm thường, lại còn già.
Thậm chí, bà chẳng có chút tài năng nào để tôi có thể tự hào với bạn bè.
Còn những khuyết điểm của bà thì lại rõ ràng như vết dầu loang trên giấy trắng, già đến mức ai nhìn cũng phải kinh ngạc, không thể nào làm ngơ.
Tôi từng khóc lóc than thở với mẹ, bà chỉ cười gượng gạo mà nói:
“Mẹ nấu ăn rất ngon đấy nhé! Mẹ gói sủi cảo cực khéo luôn!”
Đúng là thế.
Nhưng thì sao chứ?
Đi nói với người khác, họ cũng chỉ cười nhạo mà thôi.
Tôi thực sự đã bị bạn bè chê cười, khóc lóc chạy về nhà.
Sau khi nghe tôi kể lại, mẹ cười gượng gạo, nụ cười ấy cứng nhắc đến mức khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Khoảng thời gian đó, tôi không muốn đi học, vì mỗi ngày đến lớp đều bị bạn bè chế giễu.
Mẹ cũng vì vậy mà phiền não, cố gắng nghĩ đủ cách dỗ dành, khuyên nhủ tôi đến trường.
Nhưng tôi nhất quyết không chịu đi.
Mẹ không còn cách nào khác.
Cuối cùng, bà nghĩ ra một chiêu.
Một ngày nọ, mẹ đột nhiên bảo tôi:
“Hinh Hinh, con biết không? Mẹ không phải là người già nhất đâu.”
Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:
“Thật sao?”
Mẹ gật đầu:
“Mẹ của bạn Trương Lưu Phúc năm nay 45 tuổi đấy.”
Tôi thất vọng:
“Nhưng vẫn nhỏ hơn mẹ mà…”
Mẹ vội tiếp lời:
“Nhưng bố của Trương Lưu Phúc đã 70 tuổi rồi!”
Tôi đột nhiên ngừng khóc.
Mẹ tiếp tục nói:
“Con thấy không, bố của Trương Lưu Phúc còn lớn tuổi hơn mẹ, vậy mà bạn ấy vẫn đi học mỗi ngày. Nên con cũng phải đi học chứ!”
Tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy mẹ nói có lý, thế là mạnh dạn đến trường.
Mỗi khi có ai đó trêu chọc tôi rằng mẹ tôi quá già, tôi liền nói:
“Bố của Trương Lưu Phúc đã 70 tuổi! Mẹ tôi không phải già nhất đâu!”
Bọn trẻ lập tức nhìn nhau:
“Ừ nhỉ!”
Trương Lưu Phúc nghe thấy, tức giận chạy đến chửi tôi.
Chúng tôi đánh nhau, cả hai đều bị gọi phụ huynh.
Mẹ vội vàng chạy đến, kéo tôi sang một bên:
“Không phải mẹ đã bảo con đừng nói ra sao?”
Tôi vừa khóc vừa cãi:
“Nhưng các bạn cứ chê mẹ già hoài, con tức lắm! Hơn nữa, con nghe thấy Chu Đào nói khắp nơi rằng bố của Trương Lưu Phúc đã 70 tuổi, nên con mới nói theo thôi, chứ đâu phải con là người nói trước!”
Mẹ của Trương Lưu Phúc nghe vậy, sắc mặt trông khá hơn nhiều.
Thực ra, Trương Lưu Phúc học lớp bên cạnh tôi, mỗi ngày đều được mẹ đón.
Mẹ cậu ấy biết chăm sóc bản thân, ai nhìn cũng nghĩ bà mới ngoài 30, chẳng ai hay rằng bà đã 45 tuổi, càng không ai biết bố của cậu ấy đã 70.
Nhưng đúng lúc tôi dỗi hờn không chịu đi học, chuyện nhà Trương Lưu Phúc lại bị Chu Đào làm ầm lên, ai cũng biết bố của cậu ấy 70 tuổi.
Cuối cùng, tôi và Trương Lưu Phúc ngồi trên ghế nhỏ, vừa khóc vừa lau nước mắt, còn hai bà mẹ thì ở trong phòng giáo viên, nói chuyện xong lại thân thiết với nhau.
Cả hai đều là những bà mẹ già, con cái ở trường đều bị bạn bè chế giễu.
Thế là, họ quyết định làm bạn.
Và một cách kỳ lạ, tôi và Trương Lưu Phúc cũng trở thành bạn bè.
Chúng tôi giống nhau, đều bị bạn học cô lập, đều xấu hổ vì cha mẹ già.
Chúng tôi không phải người yêu, chỉ là bạn bè.
Vì cả hai đều căm ghét cha mẹ già yếu, xem cha mẹ như một nỗi xấu hổ, nên mỗi khi nhìn thấy nhau, chúng tôi đều có cảm giác như đang nhìn thấy chính mình.
Làm sao có thể yêu thích chính mình được?
Thế nên, chúng tôi không những không yêu nhau, mà còn thường xuyên mỉa mai, đâm chọc đối phương, như thể đâm vào chính vết thương của bản thân.
Tôi và Trương Lưu Phúc đều ngang ngửa nhau.
Nhà cậu ấy giàu, còn nhà tôi thì nghèo.
Nhưng bố cậu ấy già hơn mẹ tôi rất nhiều.
Hơn nữa, tên của cậu ấy xấu không thể tả nổi.
Chỉ cần có ai gọi tên cậu ấy, là cậu ấy sẽ cáu bẳn đến mức phát điên.
Thực ra, cậu ấy cao ráo, đẹp trai, lông mày rậm, mắt to.
Nhưng cái tên… lại phá hủy tất cả.
Cậu ấy than thở:
“Tớ làm sao có thể trở thành nam chính trong truyện ngôn tình được? Không có nam chính nào tên là Trương Lưu Phúc cả!”
Cái tên này, là bố già của cậu ấy đặt.
Người già thường quan tâm đến phúc khí, nhưng lại không biết rằng đứa con trai của mình bị trêu chọc suốt bao năm trời.
Cậu ấy thề rằng, ngay khi tốt nghiệp cấp ba, sẽ lập tức đổi tên.
Tôi tò mò hỏi:
“Cậu muốn đổi thành tên gì?”
Cậu ấy cười cười, đáp:
“Trương Kiên Cường.”
Hai chúng tôi bật cười ha hả.
Bố của Trương Lưu Phúc đã tái hôn ba lần, còn mẹ cậu ấy là vợ hai.
Cậu ấy có tận năm người anh chị lớn tuổi, người anh cả bằng tuổi mẹ của cậu ấy.
Đây cũng là nỗi đau của cậu ấy.
Mỗi lần họp mặt gia đình, cậu ấy đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Có lẽ, hạnh phúc là do so sánh mà ra.
Nhìn Trương Lưu Phúc, tôi bỗng thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn chấp nhặt chuyện của mẹ nữa.
Thế nhưng, sự an ủi ấy… cũng không kéo dài được bao lâu.
4
Bắt đầu từ năm lớp bốn, mẹ tôi—người vốn luôn khỏe mạnh—bỗng trở nên hay ốm đau.
Lúc ấy, bà đã hơn 50 tuổi.
Hết bệnh này đến bệnh khác kéo đến.
Ban đầu, mẹ giấu tôi.
Nhưng tôi không còn là đứa trẻ con nữa.
Ngày nào bà cũng uống thuốc, trừ khi tôi là kẻ mù, còn không thì làm sao có thể không nhận ra?
Tôi lén tra trên mạng, tìm hiểu về Irbesartan và Metformin, rồi phát hiện ra mẹ mắc bệnh cao huyết áp và tiểu đường.
Hai căn bệnh này… không thể chữa khỏi suốt đời.
Trời đất như sụp đổ.
Cơn hoảng loạn ập đến.
Tôi sợ bà sẽ chết.
Trẻ con luôn như vậy—sợ mất đi người thân duy nhất của mình.
Tôi lo lắng hỏi bà:
“Mẹ ơi, mẹ có chết không?”
Bà làm tôi mất mặt, nhưng tôi không muốn mất mẹ, bà là người thân duy nhất của tôi.
Nếu mẹ chết rồi, tôi biết phải làm sao đây?
Mẹ cố hết sức an ủi tôi:
“Không đâu con, mẹ sẽ sống thật khỏe mạnh, chờ đến ngày Hinh Hinh trưởng thành.”
Tôi không tin.
Có một lần, mẹ bị ngã gãy xương, buộc phải nhập viện.
Tôi thực sự rất sợ, cứ có cảm giác như bà sắp chết đến nơi.
Nhưng mẹ vẫn tự mình gọi xe cấp cứu, tự lo hết mọi thủ tục nhập viện.
Trong lúc đó, bà còn gọi điện nhờ mẹ của Trương Lưu Phúc chăm sóc tôi hai ngày.
Hai ngày sau, bà chống nạng, băng bó thạch cao, trốn khỏi bệnh viện trở về nhà để nấu cơm cho tôi.
Bà còn cười bảo:
“Con thấy không? Mẹ sẽ không chết đâu. Dù có bệnh, mẹ vẫn rất khỏe mạnh!”
Tôi dần tin vào điều đó một chút.
Nhưng chẳng bao lâu, cảm giác an toàn ấy bị phá vỡ hoàn toàn.
Bởi vì… mẹ đột nhiên ngất xỉu ngay trước mặt tôi.
Tôi hoảng sợ bật khóc, vội vàng gọi xe cấp cứu.
Sau đó mới biết là do cao huyết áp không được kiểm soát, cộng thêm lao lực quá độ, nên bà mới bị ngất.
Tôi muốn ở lại bệnh viện để chăm sóc bà.
Nhưng mẹ không cho phép, khăng khăng bảo rằng không sao cả.
Sau lần ngất xỉu đó, bà liên tục đổ bệnh.
Thỉnh thoảng còn phải nhập viện.
Không chỉ bị cao huyết áp, tiểu đường, bà còn bị thoát vị đĩa đệm, thoái hóa đốt sống cổ, nghe nói cột sống chèn vào dây thần kinh, khiến bà đau đớn, chóng mặt suốt ngày.
Tôi đã nhiều lần nhìn thấy mẹ tự giác hơi, tự xoa bóp, thậm chí còn thường xuyên sắc thuốc đông y để uống.
Mỗi khi bà bị bệnh, bà đều tự mình xoay sở, thậm chí ngay cả khi nằm viện, bà cũng lén trốn ra ngoài để chăm sóc tôi, chẳng cần tôi phải lo lắng gì.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể không cảm thấy bất an, lo lắng.
Khi càng lớn lên, tôi bắt đầu nghĩ về tương lai.
Cơ thể mẹ ngày càng yếu.
Nếu một ngày nào đó, mẹ không thể rời khỏi giường, mất khả năng tự lo liệu, tôi phải làm sao đây?
Lúc đó, có khi tôi vẫn còn đang đi học.
Cảm giác lo âu này cứ đeo bám lấy tôi.
Tôi lên mạng tìm kiếm.
Có rất nhiều người nói rằng sinh con ở tuổi 42, chẳng qua chỉ là để có một công cụ dưỡng già, đến khi ốm đau thì có người hầu hạ.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng thấy mẹ sinh tôi ra chỉ để làm công cụ dưỡng già.
Khi mẹ ngày càng ốm yếu, cuộc sống gia đình cũng càng trở nên túng quẫn.
Tôi bị buộc phải trưởng thành.
Phải làm việc nhà.
Phải tự lo chuyện học hành, không thể làm phiền bà.
Mẹ khen tôi hiểu chuyện.
Nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Chẳng lẽ tôi muốn hiểu chuyện sao?
Chẳng lẽ tôi không muốn ra ngoài chơi sao?
Tôi bị ép buộc đấy chứ!
Mẹ thở dài:
“Hinh Hinh, mẹ cũng không muốn bị bệnh…”
Đúng vậy.
Không ai muốn bị bệnh cả.
Bà vô tội.
Thậm chí, tôi không thể trách bà.
Nhưng tôi vẫn không thể ngăn được sự oán trách trong lòng mình.