Người Mẹ Bị Lãng Quên - Chương 2
04.
Tiểu Kiều bày ra vẻ mặt ngấn lệ, giọng nói tỏ ra uất ức:
“Chị ơi, có phải chị đã hiểu lầm em điều gì rồi không?”
“Em biết chị luôn ghét em ở bên cạnh tổng giám đốc Cố, nhìn không vừa mắt em.”
“Nhưng em là người được tổng giám đốc Cố đích thân giữ lại, cho dù chị có không hài lòng đến đâu, em vẫn phải thực hiện bổn phận của mình, ở bên cạnh anh ấy.”
Vừa nói, cô ta vừa ghé sát lại gần tôi, hạ thấp giọng chỉ đủ hai người nghe được:
“Đám sói đó là do tôi sắp xếp cả đấy. Tiếc là mẹ chị chẳng giãy giụa được mấy cái đã bị ăn thịt rồi, đúng là vô dụng quá mà, phải không?”
“Chỉ nghĩ đến việc tôi từng ăn những thứ nghèo hèn đó thôi là đã thấy buồn nôn.”
Tôi nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc, túm lấy mái tóc dài của Tiểu Kiều, hai tay giáng xuống hai cái bạt tai.
“Đồ tiện nhân!”
Tiểu Kiều ôm mặt, trên khóe miệng lại lướt qua một nụ cười đắc ý, nước mắt chảy xuống nhưng không hề né tránh, thậm chí còn cố ý đưa mặt lại gần:
“Nếu đánh tôi có thể khiến phu nhân nguôi ngoai, khiến phu nhân hài lòng, vậy thì dù phu nhân có đánh nát mặt tôi cũng không sao cả!”
“Nhưng phu nhân à, đừng nguyền rủa mẹ mình nữa, nếu bà biết chắc sẽ rất đau lòng đấy!”
Cố Đình vốn đã chẳng ưa gì tôi, nghe thấy câu này thì như bị châm ngòi, lập tức nổi đoá.
Hắn quét mắt ra hiệu, mấy gã vệ sĩ mặc đồ đen lập tức lao đến, kéo tôi ra khỏi người Tiểu Kiều.
“Hứa Niệm, tôi nhịn cô đủ rồi đấy. Cô nghĩ tôi thực sự không có cách trị cô sao?”
“Bây giờ, lập tức quỳ xuống xin lỗi Tiểu Kiều!”
Cố Đình bước đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy giận dữ, khinh miệt.
Chỉ không có lấy một chút áy náy hay hối lỗi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau xin lỗi Tiểu Kiều!”
Hắn khó chịu khi tôi nhìn chằm chằm vào hắn, ra hiệu cho vệ sĩ đè tôi xuống đất, ép tôi quỳ gối trước mặt Tiểu Kiều.
“Nghe lời đi, nếu không tôi sẽ ly hôn với cô!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Cố Đình.
“Được.”
“Cô nói gì?” – Cố Đình dường như không nghe rõ, không thể tin nổi hỏi lại một lần nữa:
“Cô vừa nói gì?”
Tôi cất cao giọng, chưa bao giờ kiên quyết như thế:
“Tôi đồng ý ly hôn.”
Cố Đình sững sờ, bởi vì không ai hiểu rõ hơn hắn rằng tôi đã từng đối xử tốt với hắn đến mức nào.
Tôi biết rõ sự chênh lệch giữa nhà tôi và nhà họ Cố, nên chỉ có thể dốc hết sức để tốt với hắn, cống hiến cho nhà họ Cố.
Dù sau khi kết hôn hắn luôn lạnh nhạt, tôi vẫn hết lòng chăm sóc, yêu thương hắn.
Nhưng giờ đây, tôi bỗng nhận ra – Cố Đình hiện tại không còn là người đàn ông từng giúp tôi giải vây khi tôi lúng túng, từng có lòng tốt nữa.
Và một người như thế không xứng đáng với tình yêu bất chấp của tôi.
Chưa kịp để Cố Đình lên tiếng, Tiểu Kiều đã giả vờ lo lắng chen vào, như thể đang góp lửa:
“Tổng giám đốc Cố, anh đừng nói lời giận dỗi, lỡ như phu nhân tưởng thật thì sao? Lúc đó anh sẽ hối hận đấy!”
“Mọi người đều biết phu nhân vừa yêu anh vừa giỏi giang, rời khỏi cô ấy chắc chắn anh sẽ không nỡ.”
“Mẹ của phu nhân mất là lỗi của em, chỉ cần có thể khiến phu nhân hài lòng, cho dù phải quỳ trước linh vị bác gái ba ngày ba đêm em cũng sẵn sàng!”
Nói xong, cô ta liền định quỳ xuống trước di ảnh mẹ tôi.
Cố Đình bị kích động, lập tức đỡ Tiểu Kiều dậy, cau mày:
“Hứa Niệm, cô nghĩ kỹ lại đi, nếu rời khỏi nhà họ Cố, cô sẽ không còn là thiếu phu nhân cao cao tại thượng, không còn là Tổng giám đốc Hứa được bao người tâng bốc trong tập đoàn nữa.”
“Hôm nay cô làm sao vậy? Có phải mẹ cô đã nói gì khiến cô phát điên lên không?”
“Gọi bà ấy ra đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng trước mặt!”
Đến nước này rồi, Cố Đình vẫn không chịu tin mẹ tôi thật sự đã qua đời.
Hắn thà tin vào những lời dối trá của Tiểu Kiều, tin rằng mẹ tôi đang đứng sau giật dây, còn hơn là nhìn thẳng vào sự thật.
“Ha, nực cười thật.”
Đến nước này, tôi thực sự cảm thấy việc tiếp tục dây dưa với Cố Đình, với nhà họ Cố, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Tôi không nhìn hắn thêm một lần nào, chỉ ôm lấy hũ tro cốt của mẹ, xoay người rời đi.
05.
Mặc cho Cố Đình phía sau gào thét, uy hiếp, tôi cũng không quay đầu lại lấy một lần.
Bỗng nhiên, một lực mạnh bất ngờ nện thẳng vào lưng tôi khiến tôi loạng choạng ngã nhào về phía trước. Hũ tro cốt trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành. Lượng tro cốt ít ỏi của mẹ tôi văng tung tóe khắp nơi.
Đầu gối tôi đập mạnh xuống nền, cơn đau như xuyên thấu đến tận xương tủy. Tôi cố nén đau, cố gắng gom từng nhúm tro cốt rơi vãi.
Vậy mà kẻ gây ra tất cả – Cố Đình – lại giẫm chân lên tro cốt ấy, vừa nghiền nát vừa gằn từng chữ:
“Dám coi thường tao à?!”
“Cái bản mặt chết chóc này bày ra cho ai xem?!”
“Cố Đình! Anh rốt cuộc muốn làm gì hả?!”
Tôi ôm lấy số tro cốt còn sót lại trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Cố Đình, ánh mắt căm phẫn đến cực điểm:
“Vì một con thư ký mà anh dám làm đến mức này?!”
“Cô ta có gì đặc biệt khiến anh phải đối xử với tôi như vậy? Đến mức không tiếc vứt mẹ tôi vào rừng sâu hoang vu?”
“Mẹ tôi đối xử với anh không tệ! Lương tâm anh không cắn rứt à?!”
Cố Đình khựng lại một chút, trên mặt thoáng qua chút cảm xúc không rõ ràng, sau đó lạnh lùng nói:
“Hứa Niệm, cô tưởng tôi còn chưa cho cô mặt mũi sao?”
“Ban đầu là nể tình cô nên chuyện này tôi mới giấu đi không nói, nhưng cô lại cứ muốn xé toang lớp vải che, làm tôi thấy ghê tởm.”
“Vậy thì tôi cũng không cần phải giữ mặt mũi cho cô nữa.”
Vừa dứt lời, hắn lôi ra từ trong túi mấy tấm ảnh, ném thẳng xuống trước mặt tôi.
“Cô tự nhìn đi, mẹ tốt của cô đã làm những gì?”
Tôi cúi xuống nhặt lên, ánh mắt đập vào bóng dáng lén lút trong ảnh – không ai khác ngoài mẹ tôi.
“Đêm qua, mẹ cô lẻn vào thư phòng của tôi, định mở két sắt.”
“Nếu không nhờ Tiểu Kiều phát hiện kịp thời, ngăn lại, thì mấy chục triệu trong vụ án đó bị lộ, không chỉ tôi, ngay cả cô cũng không thoát tội.”
“Tôi vì sợ cô buồn nên mới cố tình giấu chuyện này, định giữ lại chút thể diện cho cô. Thế còn cô?”
“Nói đi, mẹ cô là một người đàn bà quê mùa, lại còn câm điếc, làm sao có thể biết được két sắt ở đâu, rồi còn biết cách tiếp cận để lấy tài liệu cơ mật công ty?”
Tôi không thể tin nổi, lật đi lật lại đống ảnh trên tay, mà ở góc phải dưới rõ ràng ghi ngày – chính là ngày mẹ tôi chết vì đàn sói!
“Không thể nào… Mẹ tôi tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy!”
Tôi lập tức nhìn về phía mẹ chồng – chính bà là người hôm đó ở bên tôi, cùng tôi nhặt nhạnh thi thể của mẹ. Bà ấy biết rõ ràng nhất!
“Hôm đó tôi ở cùng với Cố phu nhân, cùng thu nhặt hài cốt cho mẹ tôi. Bà ấy biết rõ. Người trong đoạn giám sát đó tuyệt đối không thể là mẹ tôi!”
“Cố phu nhân, xin bà hãy nói một câu công bằng!”
Tiếng xì xào khinh miệt đối với mẹ tôi vang lên bên tai. Tôi nhìn lên di ảnh mẹ được treo trang trọng giữa đại sảnh – bà vẫn mỉm cười dịu dàng, lặng lẽ nhìn tất cả những kẻ đang bôi nhọ bà.
Nước mắt tôi lại tuôn trào. Mẹ tôi – cả đời là một người nông dân chất phác, chưa từng muốn gây phiền hà cho tôi.
Một con người lương thiện như vậy, lại bị họ vu khống, nhục mạ đến tận sau khi chết… Đây còn là đạo trời nữa không?
Tôi đặt hy vọng cuối cùng lên mẹ chồng – hy vọng bà có thể trả lại sự trong sạch cho mẹ tôi.
Thế nhưng bà lại tránh ánh nhìn cầu cứu của tôi, trước mặt mọi người, thản nhiên thừa nhận lời Cố Đình là thật.
“Chuyện xảy ra đêm đó, thật sự tôi không biết.”
“Nếu thân mẫu của Hứa Niệm thực sự là loại người như thế, tôi tuyệt đối sẽ không thiên vị.”
Ngoài cửa sổ, sấm sét nổ vang.
Tôi đứng im lặng như một pho tượng.
Một vài người vốn luôn nhìn sắc mặt hành xử, thấy tôi bị mẹ chồng chối bỏ ngay trước mặt mọi người, cũng bắt đầu buông lời độc ác.
“Phì!”
Một bãi nước bọt bất ngờ bắn thẳng lên mặt tôi.
“Đồ tiện nhân! Vớ được nhà giàu liền trèo cao, giờ lại không biết điều còn vu oan cho cả nhà chồng!”
“Nhà họ Cố mà rước loại con dâu này về đúng là xui xẻo mười kiếp!”
“Lũ nhà nghèo đúng là không nâng lên nổi, cho mặt mũi là tưởng mình là bà hoàng chắc!”
“Nhìn Hứa Niệm suốt ngày tỏ ra đảm đang hiền hậu, ai ngờ đâu lại là loại giả nhân giả nghĩa!”
Tôi ôm chặt hũ tro cốt vào lòng, như thể mẹ vẫn còn ở bên tôi.
Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.
06.
Tôi đã làm vợ của Cố Đình suốt hai mươi năm, làm tổng giám đốc Hứa của Cố thị mười lăm năm. Tôi sống không ra người cũng chẳng ra ma, dốc cạn cả thanh xuân và sức lực cho gia đình này, đến cả mẹ ruột cũng chẳng được ở bên nhiều.
Rốt cuộc, tôi nhận lại được gì?
Không gì cả. Ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không có.
Trong mắt bọn họ, bất kể tôi nỗ lực thế nào, tôi vẫn chỉ là con nhỏ nhà nghèo dùng thủ đoạn trèo lên nhà giàu.
Chỉ đến khi linh đường đã vắng bóng người, tôi mới như bừng tỉnh.
Một tập tài liệu bị ném vào mặt tôi. Tiểu Kiều đứng đó, dáng vẻ kẻ chiến thắng nhìn xuống tôi đầy kiêu ngạo.
“Tổng giám đốc Cố bảo tôi đưa cái này cho chị. Còn nói, ký xong thì cút về mà dọn mấy thứ rác rưởi của chị đi.”
Tôi nhận lấy tập tài liệu, lấy bút ra, im lặng ký tên, rồi ném lại cho cô ta.
Không chần chừ lấy một giây, tôi xoay người bước thẳng vào màn mưa lớn.
Chẳng mấy chốc, mưa đã ướt sũng quần áo tôi, tóc rũ xuống, lòa xòa như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.
Người đi đường quay lại nhìn, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì cả.
Hình ảnh của mẹ không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Khi bà biết tôi kết hôn, bà cười rạng rỡ hạnh phúc.
Dù sức khỏe yếu, bà vẫn bán hết đàn heo đàn dê bà nuôi bao năm, vào thành phố mua cho tôi và Cố Đình một cặp nhẫn cưới bằng vàng.
Dù bị mẹ chồng ghét bỏ, không cho bà nhìn tôi lên xe hoa, bà vẫn vui vẻ.
Bà dùng thủ ngữ nói với tôi và Cố Đình:
“Đây là quà cưới mẹ chuẩn bị cho hai đứa, chỉ là chút tấm lòng, không đáng bao nhiêu tiền, mong hai đứa đừng chê.”
Khi tôi đưa nhẫn của Cố Đình cho anh ta, hắn nghiêng tay tránh đi, ánh mắt chán ghét không hề che giấu.
Tôi nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ khựng lại một giây, sau đó lại cố gắng như chưa có gì xảy ra.
Khi đó tôi vậy mà không nói nổi một lời bênh mẹ!
Sau này, tôi chỉ biết lao vào công việc, gắng hết sức làm một người vợ tốt của Cố Đình, một tổng giám đốc tận tâm của Cố thị.
Tôi từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng, họ sẽ nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt kính trọng hơn một chút.
Nhưng giờ đây tôi mới hiểu, thật quá ngây thơ.