Người Không Tim - Chương 4
13
Đêm động phòng hoa chúc, ta nói với Lý Hằng chuyện ta muốn dẫn Phó Anh cùng tiến cung tạ ơn.
Lý Hằng ôm gối ngoan ngoãn nằm dưới đất gật đầu: “Được, chúng ta cùng đi.”
Dừng một chút, hắn có chút do dự nói: “Nhưng mà ta cảm thấy quốc sư rất kỳ quái.”
Ta vội hỏi: “Kỳ quái chỗ nào?”
Lý Hằng nói: “Trích Tinh Lâu của quốc sư đã nhận nuôi rất nhiều tiểu hài tử vô gia cư, ta muốn đi tìm bọn họ chơi, nhưng ta chưa bao giờ tìm thấy bọn họ.”
“Trích Tinh Lâu ở nơi nào?”
“Ở góc tây bắc của hoàng cung.” Lý Hằng nói.
“Ta còn gặp được Trần vương huynh ở đó, Trần vương chỉ bảo ta đừng lo chuyện bao đồng.”
Bàn tay tháo trâm cài của ta chợt khựng lại.
“Trần vương chính là người được chọn mà được quốc sư đại nhân xem trọng.”
Ta nhớ lại những gì Phó Anh đã nói
Dường như giữa quốc sư và Trần vương có mối liên hệ nào đó mà ta không đoán ra được.
Nhưng mà không cần thiết phải đoán được.
Ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào móng tay dài đỏ như máu trên đầu ngón tay, bên trên có chứa thi độc của ta.
Nếu người phàm chạm vào, toàn thân sẽ thối rữa đến chết, không có cơ hội tái sinh.
Có lẽ, sắp tới ngày dùng nó rồi.
14
Ngày vào cung tạ ơn, chỉ có một mình hoàng hậu có mặt.
Lý Hằng hỏi: “Tẩu tẩu, sao không thấy hoàng huynh?”
Trên mặt hoàng hậu hiện lên một tia không được tự nhiên, thở dài nói: “Bệ hạ thỉnh thoảng sẽ bị cảm lạnh, đang nghỉ ngơi.”
Có Lý Hằng che chở, ta và Phó Anh tìm được lý do tạm thời lui xuống.
“Ta đã đồng ý mang ngươi theo chung, nhưng ngươi không thể phá hỏng việc tốt của ta!” Phó Anh nói.
Điều kiện để ta đồng ý dẫn Phó Anh vào cung là nàng phải đưa ta đi tìm quốc sư.
Phó Anh rõ ràng rất quen thuộc với con đường đến Trích Tinh Lâu, chúng ta chạy một mạch như bay, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa lầu cao rường cột chạm trổ ở phía xa.
* Rường cột chạm trổ: Ví với nhà cửa hoa lệ.
Chỉ là lầu cao gần trong gang tấc, trước mặt là rừng cây rậm rạp, dây leo quấn lấy nhau, giống như những binh lính nắm tay nhau đi đường.
Phó Anh tỏ vẻ bối rối: “Ta cùng lắm chỉ có thể đi tới đây, nếu đi xa hơn, không biết thế nào sẽ lạc đường rồi quay lại chỗ cũ, cho nên ta vẫn luôn ở gần đây chờ quốc sư xuất hiện.”
Ta nhìn khu rừng rậm rạp, nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của hàng nghìn hài tử bên tai.
Dưới những cành cây đan xen, không biết đã chôn vùi bao nhiêu bộ xương trắng.
“Đừng khóc, đừng sợ, ta tới đây để báo thù cho chúng ta.” Ta nhẹ giọng nói.
Ngay sau đó, dây leo rút lại, cây cối tách ra, mở ra một con đường ở giữa.
Phó Anh kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt: “Chuyện… Đây là sao vậy? Ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy?”
“Đi thôi.” Ta cười lạnh: “Quốc sư tốt của ngươi còn đang đợi chúng ta.”
Đi về phía trước, thế mà lại thuận buồm xuôi gió.
Trong ngoài Trích Tinh Lâu đều cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một sự lạnh lẽo không thể giải thích được, tựa như là một cảnh tượng tà ác ở ngoài thế gian.
Trong sự im lặng ngột ngạt này, ngay cả Phó Anh vừa dũng cảm tiến về phía trước cũng bị đánh bại, có lẽ nàng theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, run rẩy nói: “Ờm, nếu không thì chúng ta quay về đi… Ta luôn cảm thấy nơi này…”
“Quốc sư, dược luyện thành chưa?”
Phó Anh chợt giật mình, nhỏ giọng nói: “Là giọng của Trần vương!”
Ta đã theo âm thanh đi đến.
Trong Trích Tinh Lâu, một nam tử trẻ tuổi xa lạ đang đứng đối diện với quốc sư.
Có lẽ hắn ta là Trần vương.
Qua khe cửa sổ, ta thấy quốc sư khẽ mỉm cười, trong lòng bàn tay giơ lên một chiếc bình sứ nhỏ: “May mắn không phụ sứ mệnh.”
“Rất tốt!”
Trần Vương giật lấy bình sứ trong tay, hắn ta phấn khích đến hai mắt đỏ bừng, điên cuồng nhìn bình sứ trong tay: “Tiếp theo chỉ cần cho vào thức ăn của phụ hoàng, sẽ có thể khống chế được tâm trí của bệ hạ, thiên hạ này nằm trong tay ta!”
Trần Vương hài lòng nhìn quốc sư đang nghiêm mặt ở một bên: “Quốc sư là công thần của triều ta, nói đi, ngươi muốn cái gì? Trẫm đều có thể ban thưởng cho ngươi.”
Quốc sư cười nhạt nói: “Vi thần muốn trái tim của điện hạ.”
Lời còn chưa dứt, đôi tay từng quấy máu thịt ta, gây ra cái chết bi thảm của ta mười ba năm trước, trong nháy mắt đã xuyên vào ngực Trần Vương.
15
Một lúc sau, trái tim đỏ như máu tách ra khỏi cơ thể, thi thể của Trần Vương ngã xuống đất.
Một tay của quốc sư nâng trái tim còn đang đập, quay đầu nói: “Bệ hạ, mời xuất hiện.”
Tấm màn màu vàng nhạt được vén lên, một nam nhân trung niên mập mạp với vẻ mặt ốm yếu bước ra, đứng cạnh thi thể của Trần Vương, cười lạnh đá hắn ta một chân: “Cái đồ phế vật còn muốn mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu không phải trẫm có ý nâng đỡ, chỉ bằng hắn thì sao có thể tranh giành với Ngụy vương?”
“Nhưng mà…” Lão hoàng đế vuốt ve thân thể còn ấm áp của Trần Vương, đôi mắt đục ngầu hiện lên tia tham lam: “Thân thể này thật sự khá tốt, thật ra trẫm càng thích thân thể của A Hằng, chỉ tiết hắn trời sinh khiếm khuyết…”
Lão hoàng đế tiếc nuối thở dài, làm ra vẻ hào phóng nói: “Thôi vậy, dù sao hắn cũng là đệ đệ duy nhất của trẫm, tha cho hắn đi.”
Quốc sư nói: “Bệ hạ thật rộng lượng.”
Dứt lời, hắn ta lấy bình sứ từ trong tay Trần Vương dâng lên hoàng đế: “Bệ hạ, đây là loại thuốc mà thần đã dùng trái tim của chín mươi chín hài tử âm thể luyện thành, sau khi dùng, đọc thầm khẩu quyết vận chuyển chu thiên, có thể chiếm đoạt thi thể để sống lại.”
Lão hoàng đế mở nắp bình sứ ra, mấy viên thuốc đen nhánh lăn vào lòng bàn tay ông ta, ánh mắt ông ta tối sầm lại, mỉm cười nhìn quốc sư: “Quốc sư, không phải là trẫm không tin tưởng ngươi, mà là ngươi cũng biết trẫm uống thuốc quanh năm, không biết thuốc này có kháng cự với các loại thuốc khác hay không?”
Quốc sư khẽ mỉm cười, lấy một viên viên thuốc từ trong lòng bàn tay của hoàng đế, sau đó uống: “Bệ hạ yên tâm.”
Lúc này lão hoàng đế mới yên tâm uống thuốc, dưới sự hỗ trợ của quốc sư, ông ta từ từ ngồi xuống, bắt đầu đọc thầm khẩu quyết.
Đọc thầm một lúc, ông ta đột nhiên lộ ra vẻ nghi ngờ: “Quốc sư, trẫm… Sao trẫm lại giống như không động đậy được?”
Quốc sư yếu ớt đáp: “Bệ hạ có điều không biết, thật ra có một loại pháp thuật còn cao hơn cả chiếm đoạt thi thể.”
“Đó chính là sử dụng cơ thể của chính mình để trường sinh bất lão.”
Lão hoàng đế tức giận nói: “Sao ngươi không nói sớm?!”
Quốc sư thở dài nói: “Muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão, ngoại trừ chín mươi chín trái tim hài tử âm thể, còn cần một loại thuốc dẫn, chỉ là loại thuốc dẫn kia vô cùng trân quý, vi thần chỉ sợ bệ hạ không nỡ.”
“Cái gì… thuốc dẫn gì?” Giọng nói của lão hoàng đế run run.
Quốc sư cười nói: “Đó chính là máu đầu tim của chân long thiên tử.”
Quốc sư lấy ra một con dao găm từ trong tay áo.
Hoàng đế thậm chí đến nói cũng không nói được nữa.
Ngoài cửa sổ, Phó Anh sợ hãi gắt gao che miệng lại, sợ mình phát ra âm thanh gì.
Nhưng Phó Duyệt thậm chí còn có thể quay đầu lại thoải mái hỏi nàng: “Sắp thành công lại thất bại, ngươi nói đây có phải là chuyện đau khổ nhất thế gian hay không?”
16
Thật ra ta không mong đợi câu trả lời của Phó Anh.
Suy cho cùng thoạt nhìn nàng như sắp ngất tới nơi vậy.
Thế là ta tự đẩy cửa và bước vào.
Con dao găm của quốc sư đã đâm vào da thịt của lão hoàng đế, tấm lụa trắng che mắt hắn ta rơi xuống, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào dòng máu đỏ tươi đang nhỏ giọt của lão hoàng đế với vẻ tham lam và hung tàn, giống như yêu ma đáng sợ nhất trong thế gian.
“Sao vậy?” Ta nói: “Ngươi càng giống tà ác hơn cả tà ác như ta.”
Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con dao găm của quốc sư chỉ vào ta: “Ngươi là ai?”
“Quốc sư đại nhân quên rồi sao?”
Ta tiến lên một bước, thân hình dựa vào pháp thuật của Triệu thuật sĩ để duy trì vặn vẹo thay đổi, hiện ra chân thân của ta – một tiểu nữ hài bốn tuổi năm đó, trước ngực có một miệng máu dữ tợn.
“Ta là Phó Duyệt.”
“Là ngươi?” Vẻ mặt quốc sư trở nên kinh ngạc và khủng hoảng, ta biết hắn ta cuối cùng cũng nhận ra ta.
“Là ngươi!!”
Ta biến lại bộ dáng thiếu nữ mười bảy tuổi, để lộ móng tay dài màu đỏ tươi của mình: “Bây giờ mới nhận ra ta, đã quá muộn rồi.”
“Ta đương nhiên không thể nhận ra ngươi.” Quốc sư dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn ta cười lạnh: “Hỏi ngươi một chút, một đường tới đây đã giẫm chết bao nhiêu con kiến? Chúng nó tên gì? Có dáng vẻ như thế nào? Ngươi nhớ rõ không? ”
Hắn ta phủi vạt áo, ngạo mạn nói: “Đối với ta, các người chỉ là con kiến.”
“Đáng tiếc, ta không phải con kiến, ta là một cái xác sống không tim.”
Trong lúc nói chuyện, móng tay dài ba tấc của ta đã cào vào da hắn ta.
Kẻ ác đã ám ảnh trong cơn ác mộng của ta suốt mười ba năm đang hét thảm thiết, sau đó biến thành một vũng nước mủ.
Thì ta cũng chỉ có như vậy.
Ta cúi đầu, thấy hoa quỳnh nhuốm máu trong lồng ngực chợt nhạt đi nhiều.
Lão hoàng đế ở một bên vẫn chưa chết, khàn giọng hét lên: “Ngươi… Là ai? Dù ngươi là cái thứ gì, mau chóng đến cứu trẫm! Chờ trẫm bình phục, trẫm sẽ phong ngươi làm quốc sư…”
Ta bước tới, rút con dao găm mà quốc sư đã cắm vào ngực ông ta.
Sau đó, trong đôi mắt đầy mong đợi của ông ta, ta lấy ra một con dao khác có dấu ấn phủ Định An Hầu từ trong tay áo, nhắm ngay trái tim ông ta, sau đó hung hăng đâm xuống.
“Thật ngại quái.” Ta phủi tay: “Ta không có ý định cứu ngươi.”
Lão hoàng đế hộc máu tươi, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Khi ta để lại cục diện rối rắm đầy phòng bước ra ngoài, Phó Anh sợ đến mức ngã xuống đất, thấy ta đến gần, nàng hoảng sợ lùi lại phía sau: “Cầu xin ngươi, tha cho ta đi, là ta có lỗi với ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta đi.”
“Ngươi không có lỗi với ta.” Ta ngồi xổm xuống đối diện với nàng: “Cho nên ta có thể thả ngươi đi, nhưng mà ngươi phải để lại một thứ.”
Phó Anh run rẩy, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chắc là cho rằng ta giống với quốc sư, bảo nàng để lại một trái tim.
Những ngón tay của ta di chuyển trên người nàng, cuối cùng nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên cổ nàng.
Phó Anh có chút giật mình: “Cái đó là mẫu thân tặng cho ta…”
Ta cười nhạo một tiếng: “Ngươi vẫn còn nhớ thương bọn họ sao?”
“Ngươi đi đi, càng xa càng tốt.” Ta đứng dậy nói: “Phủ Định An Hầu sắp tan biến rồi.”
Phó Anh rời đi.
Không ai biết nàng đi đâu.
Ta một mình bước ra khỏi Trích Tinh Lâu, quay trở lại ngoài điện của hoàng hậu.
Lý Hằng đang đợi ta ở ngoài điện.
Hoàng hậu cũng ở đó.
Trên môi nàng nở một nụ cười, nói: “Về rồi à?”
“Nếu đã trở về, tam đệ, ngươi đưa vương phi hồi phủ đi.”
Gió trong tường cung thổi từ xa tới, làm tung bay mái tóc đen của hoàng hậu, nàng mỉm cười nói: “Nổi gió rồi, nếu không có chuyện quan trọng thì tạm thời đừng ra ngoài.”