Người Không Tim - Chương 3
10
Trở về phủ Định An Hầu, Hầu phu nhân rất tức giận, ra lệnh cho ta đến từ đường quỳ gối.
Bà ta tức giận nói: “Ta vốn tưởng ngươi là người ngoan ngoãn chăm học hỏi, nhưng không ngờ lại cợt nhả và vô lễ như vậy!”
Bà ta đứng trước mặt ta, hất cằm lên, khinh thường nói: “Dù sao thì cũng là nhà nông, chẳng cao quý được.”
Nghe vậy, ta cau mày, ngước lên nhìn bà ta, chân thành và khó hiểu hỏi:
“Phu nhân, người coi thường nhà nông, sao lúc trước lại quyết định bỏ rơi ta ở nơi hoang vu, nhiều năm như vậy không quan tâm tới ta, trong lòng không hề có chút áy náy, rốt cuộc sao người lại làm được như vậy vậy?”
Ta chợt nhận ra: “Chẳng lẽ người cũng không có trái tim sao?”
Sắc mặt Hầu phu nhân lộ ra vẻ bất an dưới ánh nến lung linh trong từ đường, cuối cùng bà ta giận đến tím mặt, gọi người đến đè ta xuống đánh mười gậy.
Nếu là tiểu thư khuê phòng bình thường, thân thể mềm mại và yếu đuối, chỉ sợ đến một gậy cũng không chịu nổi.
May mắn thay ta là một xác sống nên không sao cả, ta vẫn có thể tự do di chuyển như cũ, chỉ giả vờ đau đớn không chịu nổi khi có người đến.
Người đến là Phó Anh.
Nàng đứng ở bên giường nhìn ta nằm bất động rồi cười mỉa mai châm chọc: “Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Cãi nhau với mẫu thân làm gì, xin lỗi hai câu là qua rồi, cần gì phải tự mình chuốc lấy khổ vậy?”
Ta nâng quai hàm lên, buồn bã nói: “Có một số việc ta không hiểu nên luôn muốn hỏi một chút.”
Phó Anh không kiên nhẫn nói: “Hỏi liền có thể hiểu được sao?”
Ta nói: “Hình như ta cũng hiểu được một chút.”
Vẻ mặt của Phó Anh phức tạp, im lặng một lúc, sau đó thở dài nói:
“Tại sao cứ phải để ý tới chuyện cũ, hôm nay… Ngươi cũng đã gặp được Tấn vương, tuy hắn bẩm sinh có khiếm khuyết, nhưng thật ra lại rất dễ hòa đồng, sau khi ngươi gả đi, trốn đi thật xa với hắn, tránh xa mấy chuyện rách nát ở trên triều, sau này cũng có thể sống những ngày tháng thật tốt.”
Ngày tốt…
Ta thì thầm cái từ này.
Khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của ta có lẽ là khoảnh khắc ta nhận được chuỗi kẹo hồ lô đó vào sinh thần bốn tuổi của mình.
Nhưng ngọt ngào chỉ tồn tại trong chốc lát, còn vị đắng lại kéo dài nhiều năm như vậy.
Phó Anh còn đang nói chuyện: “Ngươi thiển cận, ta thương xót nói thêm vài câu với ngươi.”
“Đương kim thánh thượng đã hơn năm mươi tuổi nhưng dưới gối không con, ban đầu là Tấn vương đệ đệ của hắn được coi là trữ quân, nhưng Tấn Vương… Khó có thể lên ngôi. Cho nên hiện giờ những cái tên đứng đầu trong vị trí trữ quân đó là đường đệ của thánh thượng Trần vương và Ngụy vương.”
“Sau này ngươi gả cho Tấn vương, tìm một cơ hội xin đến đất phong, tránh đi thật xa, đừng dính vào vũng nước bùn này là được rồi.”
Ta khó hiểu hỏi: “Vậy Trần vương và Ngụy Vương, người nào có khả năng giành được vị trí trữ quân?”
“Đương nhiên là Trần vương, phụ thân nói Trần vương chính là người được quốc sư đại nhân lựa chọn và xem trọng nhất…” Phó Anh nói đến đây, đột nhiên sửng sốt, tức giận nhìn ta: “Ta chẳng phải đã bảo ngươi đừng có dính dán đến sao? Hỏi nhiều như thế làm gì!”
Ta nói: “Ta chỉ cảm thấy hôm nay ngươi nói chuyện có hơi khác thường.”
“Sau này nếu ta còn nói nhảm với ngươi, tên của ta sẽ bị viết ngược lại!”
Phó Anh tức giận phất tay áo, một lúc sau mới lui về phía sau, một lát sau quay lại ném một bình sứ về phía ta: “Cầm đi!”
Vẻ mặt nàng có chút mất tự nhiên nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, mấy ngày nữa ngươi sẽ xuất giá, trên người đừng để lại vết sẹo, khiến vương phủ người ta chê cười nhà chúng ta.”
Ta mở nắp chai, bên trong bình sứ có mùi thuốc thoang thoảng.
Đó là kim sang dược.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, Phó Anh đã biến mất.
11
Ngày thành thân của ta và Tấn vương đã được quyết định, vài ngày nữa sẽ diễn ra.
Hầu phu nhân sợ ta lại gây chuyện nên nhốt ta trong viện, không cho ta ra ngoài.
Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, ở trong viện chăm sóc hoa cỏ.
Ở đây cũng có trồng hoa quỳnh, nhưng dù có chăm sóc thế nào cũng chưa một lần thấy nó nở hoa.
Ta ngơ ngác nhìn những chiếc lá xanh của nó, đêm đầu hè yên tĩnh không tiếng động, ta lắng tai nghe, không nghe thấy tiếng tim đập của mình, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
…Tiếng bước chân?
Ta đứng dậy quay lại nhìn thì thấy có người đang nằm trên tường viện, hắn nhìn ta, lập tức cười rạng rỡ: “Tỷ tỷ! Là ta!”
“Lý Hằng?” Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lý Hằng vui mừng khi thấy ta vẫn còn nhớ rõ hắn, hắn nhảy từ trên tường xuống, chạy như bay đến trước mặt ta..
“Ta… Ta muốn gặp ngươi, nhưng tẩu tẩu nói tạm thời chúng ta không thể gặp nhau nên ta đã lén đến đây.”
Hắn liếc nhanh về phía ta: “Ngươi không trách ta phải không?”
“Không trách ngươi.”
Hắn lập tức vui mừng vẩy cái đuôi vòng quanh ta: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, sao ngươi lại ở đây một mình vậy? Ngươi không thấy nhàm chán sao? Đây là loại cỏ gì vậy?”
“Đồ Thanh Tĩnh.”
“Nhìn không giống.”
“Đây không phải là cỏ, mà là hoa quỳnh.”
Lý Hằng quỳ xuống, chạm vào lá hoa quỳnh: “Sao nó không nở hoa?”
Ta nói, “Có lẽ nó sẽ không bao giờ nở được.”
Lý Hằng quay đầu nhìn ta, kiên định nói: “Nhất định sẽ nở!”
Hắn nắm tay ta ngồi xuống cạnh bồn hoa: “Mẫu phi ta là người trồng hoa rất giỏi, các loại hoa cỏ trong tay bà đều có thể sinh trưởng rất tốt.
Bà ấy từng nói với ta, nếu không phải ông ngoại ép bà ấy vào cung, bà ấy nhất định có thể trở thành người trồng hoa giỏi nhất!”
Ta mỉm cười nói: “Vậy sau này tiến cung, ta sẽ xin bí quyết trồng hoa của bà ấy.”
Lý Hằng lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, bà ấy đã chết từ lâu rồi.”
“…” Ta ghé vào tai Lý Hằng nhỏ giọng nói: “Ta kể cho ngươi một bí mật, thật ra ta cũng đã chết từ lâu rồi.”
Lý Hằng không có phản ứng gì đặc biệt.
Hắn chỉ mở to đôi mắt sáng ngời: “Mẫu phi nói khi một người chết, nghĩa là người đó sẽ đến một thế giới khác, tỷ tỷ, ngươi cũng sẽ đến đó sao?”
“Không.” Ta mỉm cười nói: “Ta còn nhiều việc phải làm nên tạm thời chưa thể đi được.”
Hắn nghiêm túc hỏi ta: “Vậy chờ sau khi ngươi làm xong những việc này thì chúng ta cùng nhau đến Thục Trung được không?”
Ta sửng sốt.
Lý Hằng nói: “Tẩu tẩu nói ta ở lại kinh thành sẽ rất nguy hiểm, tẩu ấy nói Thục Trung giàu có và đông đúc, cách xa loạn lạc, là một nơi rất tốt, bảo ta sau khi thành thần thì đến đó với ngươi.”
“Tỷ tỷ, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
12
Nửa tháng sau, ta thành hôn với Tấn vương.
Đêm trước khi rời đi, Hầu phu nhân rơi vài giọt nước mắt cho có lệ, còn Phó Anh lại mắt đỏ hoe, khóc đến vô vùng chân thật.
“Đừng tự mình đa tình, ta đang khóc cho chính mình chứ không phải khóc cho ngươi.”
Nàng cắn môi dưới, lã chã muốn khóc: “… Phụ thân thay mặt ta từ chối thành thân với Tấn vương, thì ra là muốn ta gả cho Trần vương làm trắc phi.”
Ta nói: “Khó trách, một kẻ máu lạnh như ông ta lại lên kế hoạch thay ngươi, thì ra ông ta đang định dùng ngươi làm vật chặn cửa.”
Một vương gia ngu ngốc khó có được ngôi vị hoàng đế, dùng một nữ nhi đã ném tới nhà nông để lừa gạt cho qua. Về phần quân cờ thật sự mà chính mình cẩn thận bồi dưỡng, đương nhiên phải hạ ở chỗ quan trọng nhất.
Phó Anh: “Có thể đợi ta đi rồi mới lải nhải được không?”
Ta nói: “Không phải ngươi nói Trần vương có khả năng được lập làm trữ quân sao?”
“Thì sao? Ngươi rõ ràng biết trong lòng ta thích…” Phó Anh cắn răng: “Dù sao ta cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ!”
Ta hỏi: “Ngươi tính thế nào?”
“Ta muốn bày tỏ cảm xúc của mình với quốc sư!”
Phó Anh đứng dậy, kiên quyết nhìn ta nói: “Sau khi ngươi thành thân thì phải vào cung tạ ơn, đến lúc đó ngươi có thể dẫn ta đi cùng, ta sẽ tự mình đi tìm quốc sư đại nhân.”
Ngươi yên tâm, bất luận thế nào thì đây đều là chủ ý của một mình ta, đến lúc đó ngươi chỉ cần chối bỏ nói không biết là được rồi.”
“Vậy nếu như tên quốc sư kia không phải người tốt thì sao?”
“Làm sao có thể?” Phó Anh kích động nói: “Quốc sư đại nhân nhiều năm du lịch bốn phương, đã từng giúp đỡ rất nhiều hài tử mồ côi, sao hắn không phải là người tốt được?!”
Lông mày ta chợt nhảy lên.
Phó Anh không để ý đến sự thất thổ của ta, vẫn tự lẩm bẩm: “Ta nhất định phải nói tâm ý của ta cho hắn biết, cho dù hắn không có tình cảm với ta, ta cũng không muốn sau này mình phải hối hận…”
“Ta có thể đưa ngươi đi.” Ta nói: “Nhưng ngươi phải đồng ý với một điều kiện với ta.”