Người Hàng Xóm Tham Lam - Chương 2
04
Tôi chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy thì Vương Tố đã không còn ở trước cửa nữa.
Tâm trạng tôi rất tốt, thậm chí còn gọi một phần đồ ăn giao tận nhà.
Chỉ là không ngờ khi ra nhận đồ ăn, trước cửa nhà tôi đột nhiên xuất hiện mấy gã đàn ông to con, thô kệch.
Trong đó có một người tôi nhận ra.
Là chồng của Vương Tố – Lý Chí.
Tôi lập tức cảnh giác, vừa định đóng cửa lại thì Lý Chí đã nhanh chóng chặn ở cửa: “502, vợ tôi nói cô mượn đồ của cô ấy mà không trả, mau trả lại đi.”
Tôi cảm thấy thật nực cười: “Tôi không mượn bất cứ thứ gì của cô ấy cả, làm ơn đi ngay cho.”
Tôi dùng sức đóng cửa mạnh hơn.
Nhưng đối phương có mấy người đàn ông, chẳng mấy chốc bọn họ đã xông vào nhà tôi, tự tiện lục tung mọi ngóc ngách.
Con mèo nhỏ Tiểu Mi của tôi hoảng sợ, lao vào tấn công bọn họ, nhưng bị Lý Chí đá văng ra xa.
Tim tôi thắt lại, vội vàng ôm lấy Tiểu Mi kiểm tra.
Xác nhận nó không sao, tôi không thể chịu đựng thêm nữa, hét lên với Lý Chí: “Nếu các người không cút ngay khỏi nhà tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lý Chí không hề nao núng, nhổ nước bọt khinh thường: “Cô có báo cảnh sát cũng vô ích, mượn đồ thì phải trả, đó là lẽ thường tình.”
“Đừng nghĩ vợ tôi dễ bị bắt nạt rồi muốn làm gì thì làm. Nếu cô thực sự không thể trả được…”
Hắn dừng lại vài giây, tiến lại gần tôi với ánh mắt đầy hiểm ác: “Thì cũng có cách khác để trả mà.”
Đám đàn ông phía sau hắn lập tức phá lên cười khả ố, ánh mắt bọn chúng nhìn tôi đầy ghê tởm.
Tôi giận điên người.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại lưu manh như thế này.
Tôi rút điện thoại ra, chuẩn bị bấm gọi cảnh sát.
Lý Chí liền giật lấy điện thoại của tôi, nhìn một lượt rồi nói: “Cái này trông giống điện thoại của vợ tôi nhỉ? Tôi bảo sao điện thoại cô ấy mất, hóa ra ở chỗ cô.”
“Nếu muốn báo cảnh sát thì dùng điện thoại của cô đi.”
Tôi ngẩn người, bị màn đổi trắng thay đen này làm cho tức giận đến mức đầu óc ong ong.
Trong lúc tâm trạng hỗn loạn, tôi nhìn thấy cửa nhà đối diện hé mở một khe nhỏ.
Vương Tố đang lén nhìn trộm.
Nghĩ đến việc lòng tốt của mình lại thu hút phải một con sói tham lam, tôi giận sôi cả người.
Tôi xông thẳng sang nhà cô ta.
Vương Tố không đề phòng, bị tôi đẩy ngã xuống đất.
Cô ta sợ hãi lắp bắp: “Cậu… cậu làm gì vậy?”
Tôi mặc kệ cô ta, lục túi lấy điện thoại rồi bấm số 110.
Sắc mặt Lý Chí lập tức thay đổi, hắn không ngờ tôi phản ứng nhanh như vậy.
Nhưng bây giờ có ngăn cản cũng đã muộn rồi.
Do đồn cảnh sát cách đây không xa nên đám đàn ông kia vừa nghe tôi báo cảnh sát liền hoảng hốt bỏ chạy tán loạn.
Khi cảnh sát tới, tôi kể lại toàn bộ sự việc và tố cáo hành vi xâm nhập bất hợp pháp của đám người Lý Chí.
Lý Chí ban đầu không thừa nhận, vì ở hành lang khu tôi không có camera giám sát.
Đây cũng là lý do hắn ngang nhiên xông vào nhà tôi như vậy.
Nhưng tôi đã chuẩn bị trước, lấy bằng chứng từ camera trong phòng ra trước mặt cảnh sát.
Hắn bắt đầu hoảng hốt, lập tức đổi trắng thay đen, nói rằng vì tôi mượn đồ nhà hắn mà không trả nên hắn mới dẫn người tới đòi.
“Hơn nữa, chúng tôi cũng chẳng làm gì cả, chỉ muốn lấy lại đồ của mình thôi.”
Tôi hỏi hắn: “Tôi đã mượn cái gì của nhà anh?”
Lý Chí nói như đúng rồi: “Chính là cái laptop Apple.”
“Cô nói cần dùng, vợ tôi liền cho mượn, không ngờ cô lại không chịu trả.”
Nhưng đó là cái laptop tôi đã cho Vương Tố mượn, giờ đòi lại chẳng phải quá hợp lý sao?
Tôi bật cười vì quá tức giận: “Tôi có hóa đơn mua nó, còn các người có không?”
Lý Chí và Vương Tố nhìn nhau.
Vương Tố bĩu môi: “Không phải cậu đã đưa cho tôi dùng rồi sao? Thế thì đó là đồ của tôi rồi, cậu lấy lại nghĩa là cậu mượn của tôi.”
“Với lại, tiền cậu dùng để mua cũng là tiền bẩn, nên cái laptop đó không thể tính là của cậu được.”
Lý Chí cũng lớn tiếng phụ họa: “Vì cậu mà vợ tôi bị trượt phỏng vấn, cái laptop đó phải coi như bồi thường cho cô ấy, cậu phải trả lại.”
Đúng là lý lẽ ngược đời, tôi tức đến nỗi đầu muốn bốc khói.
Chắc chắn là sau khi trả đồ, Vương Tố cảm thấy tiếc của nên đã xúi giục Lý Chí đến nhà tôi đòi lại.
Thậm chí trước mặt cảnh sát, bọn họ còn bịa đặt trắng trợn.
Nói tôi ở nhà làm chuyện phi pháp, yêu cầu cảnh sát điều tra kỹ càng.
Nhưng vì lời khai của bọn họ mâu thuẫn chồng chéo, cảnh sát cũng không tin.
Cuối cùng, Lý Chí bị đưa đi cùng với mấy tên kia, tất cả đều bị tạm giam vài ngày.
05
Sau chuyện đó, bọn họ mới nhận ra tôi không phải loại dễ bị bắt nạt, nên cũng không dám đối đầu trực diện với tôi nữa.
Hôm Lý Chí được thả ra, đúng lúc bạn tôi – Vu Sơ đến chơi.
Tôi ra bến xe đón Vu Sơ về, vừa lên tầng thì thấy hành lang xuất hiện mấy vạch kẻ lạ.
Lý Chí và Vương Tố đang cầm bút lông dầu, vẽ ngoằn ngoèo gì đó trên sàn nhà.
Thấy tôi về, Lý Chí ném bút xuống, hống hách nói: “Về đúng lúc lắm, để tôi thông báo cho cô biết, từ giờ muốn đi qua chỗ này thì phải trả phí qua đường cho chúng tôi.”
Chỗ mà bọn họ chỉ chính là lối đi bắt buộc phải qua để về nhà tôi.
Vu Sơ nghe xong, tức giận bật cười: “Gì đây? Hai người là chó canh cửa hả, mà còn thu phí?”
Lý Chí nổi giận: “Con đ* kia, mày vừa nói cái gì?”
Hắn xắn tay áo, định ra tay thì Vương Tố vội vàng cản lại: “Chồng à, anh bình tĩnh đã, anh vừa mới được thả ra đấy.”
Vương Tố nhìn tôi, trong mắt lóe lên tia toan tính: “Chúng tôi đâu có nói bừa, khi mua nhà mọi người đều phải trả phí sử dụng chung mà.”
“Hành lang này chỉ có hai nhà chúng ta sử dụng, đoạn từ thang máy đến nhà tôi đương nhiên là thuộc phần sử dụng chung của nhà tôi.”
“Cô đi qua đoạn này, chúng tôi đương nhiên phải thu phí rồi.”
“Ngược lại, nếu chúng tôi đi qua phần thuộc quyền sử dụng của cô, chúng tôi cũng sẽ trả tiền.”
Giọng điệu của cô ta vô cùng đắc ý, Vu Sơ tức đến bật cười: “Chỗ ai cũng phải đi thì thành phần sử dụng chung của nhà cô, còn chỗ không ai đi thì thành phần sử dụng chung của bạn tôi à? Tính toán kỹ thật đấy.”
“Giỏi tính toán vậy, sao không tính xem trong túi còn bao nhiêu tiền, đủ sống qua ngày mai không?”
“Cô…!” Vương Tố tức giận, định nói gì đó thì tôi đột nhiên lên tiếng: “Nếu tôi phải trả phí qua đường, thì phải trả cho ai đây?”
Vương Tố ngẩn ra một lúc: “Chúng tôi chia đôi mọi thứ, đương nhiên phải trả cho cả hai người chúng tôi, mỗi người một nửa.”
Lý Chí lập tức phản đối: “Đưa cho tôi là đủ rồi.”
Vương Tố ngơ ngác: “Chồng à, ý anh là gì?”
“Khi mua nhà này, mỗi người chúng ta đều bỏ ra mười lăm vạn tệ.”
“Nhưng mười lăm vạn của tôi là trả tiền đặt cọc, còn mười lăm vạn của cô là tiền sửa sang, nên căn nhà này thực ra là của tôi, không liên quan gì đến cô.”
“Vậy nên phí qua đường này cũng thuộc về tôi.”
Vương Tố hoảng hốt: “Sao tiền của em lại thành tiền sửa sang được, rõ ràng đều là tiền đặt cọc mà?”
Lý Chí không thèm quan tâm: “Trên sổ đỏ chỉ ghi tên tôi, nhà này là của tôi, bao năm nay tôi không thu tiền thuê nhà của cô đã là tốt lắm rồi, đừng có tham lam quá mức.”
“Hơn nữa, cô chẳng phải luôn miệng nói mình là phụ nữ độc lập sao? Sao ngay cả chút lợi nhỏ này cũng muốn chiếm vậy?”
Vương Tố nhất thời cứng họng, không nói được lời nào.
Giữ vững tinh thần “xem kịch hay không chê chuyện lớn”, tôi chậm rãi nói: “Nhà không phải cứ đứng tên ai thì là của người đó, còn phải xem cụ thể ai bỏ tiền ra.”
“Nếu là tài sản chung của vợ chồng, thì đó là tài sản chung.”
“Với lại, phụ nữ độc lập không có nghĩa là chia đôi mọi thứ, mà là có sự độc lập về tư tưởng, kinh tế và cuộc sống.”
“Phụ nữ chịu thiệt thòi trong chuyện sinh con, nên không thể chia đôi mọi thứ được, vì thế phụ nữ phải biết mượn lực và sống cộng sinh, đặt mình vào vị trí chủ động, mọi thứ đều có thể trở thành lợi thế của mình.”
“Dù gì thì đàn ông mua nhà, mua xe bằng tiền của gia đình cũng chẳng ai nói họ không độc lập cả.”
Vương Tố có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Lý Chí nghe xong thì nổi khùng: “Con khốn, mày nói cái gì? Mày mà dám dạy hư vợ tao, tao không tha cho mày đâu!”
Hắn xắn tay áo, bước tới định cho tôi một bài học.
Nhưng Vu Sơ nhanh chóng chặn hắn lại, dưới ánh mắt sững sờ của hắn, cô bạn tôi nhẹ nhàng thực hiện một cú quật vai hoàn hảo, quăng hắn ngã sõng soài xuống đất.
Tôi mỉm cười: “Xin lỗi nhé, quên chưa nói, bạn tôi vừa mới đoạt giải quán quân võ thuật đấy.”
“Loại như anh, cô ấy có thể đánh năm người một lúc.”
Nói xong, tôi mặc kệ Lý Chí đang nằm rên rỉ trên đất, dẫn Vu Sơ vào nhà.