Người Hàng Xóm Tham Lam - Chương 1
1.
Sau khi tan làm, tôi mở Douyin lên xem.
Một buổi phát trực tiếp thu hút sự chú ý của tôi.
Có người gọi điện đến hỏi luật sư:
“Luật sư Vương, hàng xóm của tôi là một cô gái đào mỏ, lừa tiền đàn ông để mua rất nhiều đồ đạc. Vậy tôi mượn đồ của cô ta rồi không trả có được không?”
Trong phòng phát trực tiếp, bình luận nổ ra rầm rộ:
【Chuyện này còn phải hỏi sao? Đã mượn thì nhất định phải trả rồi.】
【Ai quan tâm người ta dùng tiền gì để mua? Đã mượn thì phải trả, đây là đạo lý muôn đời.】
【Không muốn trả thì nói thẳng ra đi, đúng là mặt dày quá mức rồi.】
Tôi thấy buồn cười, định thoát ra thì nghe người gọi điện phản bác:
“Ai nói tôi chiếm tiện nghi? Tôi chưa bao giờ chiếm tiện nghi của ai cả. Ngay cả lúc kết hôn tôi cũng chia đều chi phí.”
“Có biết thế nào là phụ nữ độc lập thời hiện đại không?”
“Nói chính là kiểu như tôi đây, không đòi sính lễ, không cần của hồi môn, tự lo chi tiêu của mình, tiền nuôi con cũng chia đôi.”
“Thậm chí khi chồng tôi mua cho tôi bát mì, tôi cũng trả lại tiền cho anh ấy. Tôi làm sao có thể chiếm tiện nghi của ai được chứ.”
Cả phòng phát trực tiếp đều sững sờ, không biết cô ta đang đùa hay nói thật.
Bình luận 【666】 (khen ngợi) bay đầy màn hình.
Người gọi điện tưởng rằng mình được khen, càng thêm đắc ý:
“Tôi ghét nhất mấy loại phụ nữ chỉ biết tiêu tiền của đàn ông, có tay có chân mà cứ như ăn xin, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của những người phụ nữ tốt như chúng tôi.”
“Bây giờ tỷ lệ kết hôn thấp như vậy chính là vì có quá nhiều loại đào mỏ. Ngày Lễ Tình nhân thì đòi quà, sinh nhật cũng đòi quà, kỷ niệm này nọ cũng đòi quà. Tiền đàn ông đâu phải gió thổi tới mà có.”
Những lời này lập tức làm dấy lên nhiều ý kiến phản đối:
【Tặng quà là việc cả hai cùng làm, chi tiền cũng là cả hai cùng chi, chẳng lẽ cô không muốn chi nên nghĩ người khác cũng không chi à?】
【Có bao giờ nghĩ rằng quà là người ta tự nguyện tặng chứ không phải do đòi hỏi không?】
Người gọi điện định phản bác, nhưng luật sư thấy tình hình không ổn liền vội vàng cắt ngang, quay lại vấn đề chính:
“Mượn đồ không trả thường được xem là vi phạm dân sự. Nếu người mượn có ý định chiếm đoạt bất hợp pháp và mức độ nghiêm trọng, thì còn có thể bị truy tố về tội chiếm đoạt tài sản hoặc lừa đảo.”
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên trả lại đồ sớm.”
Người gọi điện không phục:
“Tiền của cô ta đều là tiền phi nghĩa lừa đàn ông mà có, tôi lấy đồ của cô ta chẳng phải đang thay trời hành đạo hay sao? Có gì sai chứ?”
“Tôi làm vậy là để ngăn cô ta hưởng lợi rồi tiếp tục đào mỏ, đây là hành động ngăn chặn tệ nạn, đóng góp cho xã hội. Anh có hiểu luật không vậy?”
“Hơn nữa, tôi chỉ nói mượn miệng thôi, đâu có giấy tờ gì làm chứng, dựa vào đâu mà bắt tôi trả?”
Phòng phát trực tiếp lại một lần nữa bùng nổ.
Tôi cũng sững sờ, nhưng đồng thời cảm thấy có gì đó không ổn.
Vì càng nghe, tôi càng cảm thấy người này rất giống cô hàng xóm Vương Tố của tôi.
02
Nói ra cũng thật trùng hợp, tôi và Vương Tố quen nhau vào ngày thứ hai sau khi tôi chuyển đến khu chung cư này.
Hôm đó, tôi ra trạm nhận hàng để lấy đồ, vì quá nhiều nên trên đường về vô tình làm rơi vài món.
Vương Tố nhìn thấy, vội vàng giúp tôi nhặt lên, còn nhiệt tình đề nghị giúp tôi cầm bớt một ít.
Tôi vô cùng cảm kích.
Nhưng còn chưa kịp nói địa chỉ nhà mình, cô ấy đã nhanh nhẹn dẫn tôi về tận cửa nhà.
Tôi có chút ngạc nhiên.
Cô ấy liền giải thích rằng cô ấy sống ngay đối diện nhà tôi.
Hôm qua vì nhà tôi đông người do chuyển nhà nên cô ấy không tiện sang chào hỏi.
Từ sau lần gặp gỡ đó, mỗi khi chúng tôi chạm mặt ở hành lang, đều sẽ trao đổi vài câu xã giao.
Lâu dần, chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Sau này khi trò chuyện, cô ấy kể rằng nhà cô ấy áp dụng chế độ AA, mọi chi phí trong nhà đều chia đều hai bên.
Hiện tại cô ấy vừa mới sinh con xong, tiền tiết kiệm đã cạn kiệt, nên cần nhanh chóng ra ngoài tìm việc làm.
Tôi khuyên cô ấy nên nghỉ ngơi thêm một thời gian.
Dù sao thì nếu không giữ gìn sau sinh cẩn thận, có thể để lại nhiều di chứng về sau.
Nhưng cô ấy lại nói rằng, phụ nữ và đàn ông không có gì khác nhau, nếu chỉ dựa vào đàn ông để nuôi gia đình thì quá bất công rồi.
Tôi tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của cô ấy.
Nhìn dáng vẻ gầy gò của cô ấy, tôi thấy có chút thương cảm nên đã tặng cô ấy ít hoa quả vừa mua.
Có lẽ cảm nhận được lòng tốt của tôi, tối hôm đó cô ấy sang nhà mượn chai xì dầu.
Tôi mở một chai mới cho cô ấy mượn.
Nhưng hôm sau khi trả lại, chai xì dầu chỉ còn một nửa.
Vương Tố đỏ mặt, nói rằng khi nào cô ấy tìm được việc làm, sẽ mua chai mới trả lại cho tôi.
Chai xì dầu không đáng bao nhiêu tiền nên tôi cũng không để ý, bảo cô ấy không cần phải trả lại.
Không ngờ từ đó về sau, cách vài ngày cô ấy lại sang nhà tôi mượn đồ.
Ban đầu chỉ là mượn dầu, gạo, muối – mấy thứ lặt vặt.
Sau đó, cô ấy bảo phải đi phỏng vấn nhưng không có quần áo chỉnh tề nên mượn tôi vài bộ.
Cuối cùng, cô ấy hỏi tôi có thể cho mượn máy tính hai ngày được không, nói rằng điện thoại của cô ấy sắp hỏng nên không thể tra cứu thông tin.
Tôi biết các bà mẹ bỉm sữa tìm việc khó khăn thế nào, lại thêm phần thương cảm khi cô ấy còn phải nuôi một đứa trẻ mới sinh, nên trước lời thỉnh cầu của cô ấy, tôi đã đồng ý.
Cô ấy cảm ơn rối rít rồi mang đồ về.
Tuy đồ mượn vẫn chưa trả lại, nhưng Vương Tố xưa nay luôn rụt rè, nhút nhát, liệu có phải là người đã gọi điện trong buổi phát trực tiếp, không ngừng lên án “cô gái đào mỏ” kia không?
03
Tôi tiếp tục lắng nghe.
Người gọi điện vẫn đang nói xấu về hàng xóm của mình: “Một người phụ nữ, lương tháng cao nhất cũng chỉ vài ngàn tệ, nhưng quần áo cô ta mặc, đồ dùng cô ta có, cái nào cũng đắt đỏ, vượt xa khả năng chi tiêu của cô ta.”
“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, tôi đã biết cô ta không phải loại người tử tế. Những người chuyển nhà làm việc mệt mỏi, còn cô ta chỉ đứng một bên, chẳng làm gì cả.”
“Sau này tôi chủ động tiếp cận cô ta, quả nhiên phát hiện cô ta chẳng có công việc đàng hoàng, cả ngày ở nhà, không sống dựa vào đàn ông thì sống dựa vào ai? Cả khu chung cư đều bị cô ta làm cho ô nhiễm rồi.”
“Tôi ghét nhất kiểu người như vậy, nên mỗi lần trả lại đồ mượn, tôi đều bỏ thêm chút ‘gia vị’ vào.”
“Trong chai xì dầu có nước bồn cầu, dầu hào thì thêm nước tiểu chuột, muối thì trộn với…”
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, chạy ngay vào bếp, quả nhiên phát hiện những chai gia vị đó có vấn đề.
Tôi bịt mũi, vội vàng ném hết vào thùng rác.
May mà bình thường tôi không thích nấu ăn, mấy thứ này mua về chỉ để trưng bày.
Nhưng trong dạ dày tôi vẫn cảm thấy cồn cào, khó chịu vô cùng.
Trong phòng phát trực tiếp, mọi người nghe thấy những lời này liền bùng nổ.
【Trời đất, đúng là người kinh tởm. Đã chiếm tiện nghi của người ta còn bịa chuyện nói xấu, lại còn lấy oán báo ân. Nếu tôi mà là hàng xóm của cô, chắc tôi sẽ ghét cô đến chết.】
【Người ta ở nhà không có nghĩa là không có việc làm. Cô nói người khác là kẻ ăn bám, vậy cô mới đúng là kẻ ăn bám, kêu oan như kẻ trộm la làng vậy.】
Vương Tố nổi giận: “Các người bênh vực cô ta, vậy các người cũng thuộc loại người như vậy đúng không?”
“Chính vì có những người như các người, thế giới này mới trở nên đen tối như vậy.”
Cả phòng phát trực tiếp lập tức đồng loạt công kích cô ta.
Vương Tố cố cãi lại vài câu, nhưng cuối cùng vì không cãi lại được mà ngắt kết nối.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì ngay giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Phương Nguyệt, cậu có nhà không?”
Là Vương Tố.
Cô ta lại tìm đến nhà tôi.
Suy nghĩ một lát, tôi quyết định mở cửa.
Vương Tố cười ngại ngùng: “Xin lỗi vì đã làm phiền cậu muộn như vậy.”
“Tôi muốn hỏi xem cậu có thể cho tôi mượn chiếc vòng tay rất đắt tiền kia để đeo một ngày được không?”
Bộ dạng này của cô ta hoàn toàn khác xa với người trong phòng phát trực tiếp.
Nếu không phải từng chi tiết đều khớp nhau, tôi cũng không dám tin rằng cô ta chính là người đó.
Chiếc vòng tay mà cô ta nói đến là vật gia truyền của nhà tôi.
Không ngờ chỉ thoáng nhìn một lần mà cô ta đã để ý đến nó.
Nhưng tôi còn chưa nỡ đeo, làm sao có thể cho cô ta mượn được.
Thấy tôi im lặng, Vương Tố vội vàng giải thích: “Là như thế này, tôi sắp đi phỏng vấn ở một công ty liên quan đến ngọc bích. Tôi nghĩ nếu đeo chiếc vòng đó, chắc chắn người ta sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác.”
“Cậu tốt như vậy, nhất định sẽ giúp tôi đúng không?”
Ban đầu tôi định cắt đứt mối quan hệ này, bắt cô ta trả lại hết những món đồ đã mượn của tôi.
Nhưng khi nghe cô ta nói vậy, trong đầu tôi lại nảy ra ý khác.
Tôi không phải loại người lấy đức báo oán.
Cô ta chủ động dâng cơ hội lên, tôi đương nhiên không thể bỏ qua.
Tôi mỉm cười, đồng ý ngay lập tức, chỉ yêu cầu cô ta trả lại hết những món đồ đã mượn trước đó.
Vương Tố vui mừng khôn xiết, đồng ý ngay.
Vì muốn mượn được chiếc vòng tay nên lần này khi trả lại đồ, cô ta không phá hoại gì cả.
Sau khi kiểm tra đầy đủ, tôi đưa chiếc vòng tay cho cô ta.
Trong mắt cô ta lóe lên tia vui sướng.
Nhưng cô ta không hề biết, chiếc vòng tay mà tôi đưa cho cô ta không phải hàng thật.
Cô ta chẳng biết gì về ngọc bích, nếu định mang đi khoe khoang lúc phỏng vấn, chỉ sợ kết quả sẽ không như ý muốn.
Quả nhiên, đến trưa hôm sau, Vương Tố tức giận chạy đến tìm tôi: “Phương Nguyệt, sao cậu có thể đưa tôi chiếc vòng tay giả chứ? Cậu có biết cậu đã hại tôi thê thảm thế nào không?”
“Tôi đã tốn biết bao thời gian và công sức để có được cơ hội phỏng vấn này, tất cả đều bị hủy hoại vì cậu.”
“Nếu không có tiền thì đừng có mà vung tay quá trán.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Sao lại như vậy chứ?”
Vương Tố đầy oán hận: “Tôi đeo chiếc vòng tay đó đi phỏng vấn, người phỏng vấn nói tôi ngay cả hàng giả cũng không phân biệt được, khó mà đảm nhận vị trí ở công ty của họ, còn bảo tôi nên đến Nghĩa Ô để học hỏi thêm.”
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là Vương Tố đã khoe khoang trước mặt người phỏng vấn, nên mới bị bóc mẽ và bẽ mặt như vậy.
Biết được kết cục này, tôi cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng có lẽ vì trước đây tôi tỏ ra quá dễ tính, nên Vương Tố bắt đầu mè nheo: “Phương Nguyệt, cậu biết nhà tôi chia đôi chi phí mọi thứ, vì cái vòng tay của cậu mà tôi không chỉ mất tiền tiết kiệm, còn mất luôn công việc. Cậu phải chịu trách nhiệm cho tổn thất của tôi.”
“Trong thời gian tôi chưa tìm được việc, cậu phải chu cấp chi phí sinh hoạt cho tôi.”
Vô lý hết sức, cô ta nghĩ tôi là kẻ ngu chắc?
Cô ta thích chiếm tiện nghi như vậy, giờ tôi rất nghi ngờ cái gọi là chia đôi chi phí thực ra là do cô ta bị ép buộc phải làm.
Nhưng tôi chẳng muốn tiếp tục diễn trò với cô ta nữa.
Tôi giật chiếc vòng tay khỏi tay cô ta, trong khi cô ta còn đang sững sờ, tôi lạnh lùng nói: “Đáng đời.” rồi đóng sập cửa lại.
Vương Tố tức điên, đứng ngoài cửa gào thét: “Phương Nguyệt, ý cậu là gì? Cậu cố tình đúng không?”
“Ra đây nói rõ ràng với tôi đi!”
Nhưng mặc kệ cô ta la hét thế nào, tôi cũng chẳng buồn đáp lại.