Người Giấy - Chương 4
09
Ta dẫn Tống Nguyệt Đường rời từ cửa hông vô tình giẫm một bóng đen ngay cửa
“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh”
Một bóng luống cuống làm vài động tác kỳ lạ đó vội vàng dán thứ gì đó lên trán Tống Nguyệt Đường
Ta giật nó xuống xem thử hóa là hình nhân giấy tặng cho Hách Trường Xuân ban ngày
“A Nguyệt Đường Nàng chứ”
Hách Trường Xuân chột thò đầu tới
Tống Nguyệt Đường nghiến răng:
“Đêm hôm khuya khoắt thế tử ngủ chạy tới đây làm gì”
“Ta đang bảo vệ các nàng chứ gì nữa
Sợ tên họ Thẩm mò đến tìm nàng”
“Vừa nãy còn thấy một con chuột to tướng bò tường chui trong biết đã thành tinh
Trong lòng lo lắng lắm”
Hình nhân giấy nhỏ bên chân tức tối đá chân một cái hai tay chống nạnh thao thao mắng mỏ
Thì khi nó trở về phát hiện Hách Trường Xuân đang nấp trong bóng tối suýt chút nữa giẫm nát khi định trèo tường
“ thế tử dường như còn xui xẻo hơn đấy Nếu hình nhân giấy của Tiêu Tiêu hộ thân ngươi đã sớm gặp nạn ”
“Hơn nữa còn ai lợi hại hơn Tiêu Tiêu chứ”
Tống Nguyệt Đường nhạt
Thấy Hách Trường Xuân chế giễu nhịn hỏi:
“Thế tử xem kịch cùng chúng ”
Hắn lập tức phấn chấn hẳn lên:
“Xem Đã lâu xem kịch ”
Hắn len lén liếc Tống Nguyệt Đường thấy nàng phản đối liền lặng lẽ nhích gần nàng thêm chút nữa
Ta thấy hết nhưng gì
Hách Trường Xuân vốn là tướng tinh dù hiện tại chiến trường nhưng tương lai chắc chắn sẽ công thành đoạt đất trở thành danh tướng lẫy lừng
Nếu Tống Nguyệt Đường ở bên nhuốm đầy sát khí của chiến trường dù là địa sát cũng dè chừng vài phần
bây giờ…
Ta lắc đầu
Hình nhân giấy lao vút trong đêm xuyên qua ba con phố dừng cửa một căn nhà sát bên Hách phủ
Hách Trường Xuân kinh ngạc:
“Nơi ai ở Trước là nhà của Thường các lão Hai tháng Thường các lão đột ngột qua đời cả nhà tổ chức tang lễ xong đã về quê ”
Hình nhân giấy luồn qua khe cửa chui trong
Ta thuận tiện trèo tường theo hạ xuống đất mới nhớ Tống Nguyệt Đường biết trèo tường định mở cửa cho nàng
Nào ngờ ngẩng đầu đã thấy một cái đầu lắc lư đầu tường:
“Thế tử vững nào”
Hách Trường Xuân thẳng thừng để Tống Nguyệt Đường lên vai đỡ nàng trong
Ta dứt khoát đóng cửa
Hách Trường Xuân…
Bên trong phủ âm khí dày đặc gian rộng lớn nhưng hoang tàn cỏ dại mọc um tùm hệt như đã bỏ hoang từ lâu
Mấy tiểu quỷ đang đá bóng đột nhiên dừng khi thấy
Quả bóng lăn đến bên chân
Hách Trường Xuân nuốt nước bọt run run ôm lấy Tống Nguyệt Đường:
“Nguyệt Đường đừng sợ chắc là gió thôi”
Mấy tiểu quỷ ngoác miệng:
“Tên ngốc nhà bên đến Chúng chơi cùng ”
Chúng gỡ đầu xuống đặt mặt đất bắt đầu đá qua đá
Ta lạnh lùng hừ một tiếng dùng mũi chân chặn một cái đầu đồng thời giải phóng lệ khí khắp
Mấy tiểu quỷ sợ hãi thét cả sân viện gió lạnh ùa về gian rợn ngợp đến thê lương
“Đừng Không thì đạp nát đầu các ngươi”
Mấy tiểu quỷ run rẩy
Tống Nguyệt Đường nuốt nước bọt hỏi nhỏ:
“Tiêu Tiêu ngươi thấy gì ”
Ta nhướng mày:
“Muốn xem ”
Nàng háo hức sợ hãi gật đầu
Ta niệm chú nhẹ nhàng vuốt qua mí mắt nàng
Thấy Hách Trường Xuân cũng tò mò tiện tay vuốt luôn cho
Xong xuôi dán hai tấm bùa nhỏ bịt miệng họ
“Ưm ưm…”
Hách Trường Xuân giơ tay chỉ miệng suýt nghẹn thở
Tống Nguyệt Đường khá hơn một chút chỉ thoáng thay đổi sắc mặt nhanh chóng lấy bình tĩnh
Chờ hai định mới bảo hình nhân giấy gỡ bùa
“Đây chẳng Tiểu Đậu Tử Cháu trai của Thường các lão
Còn cả thư đồng của cùng mấy đứa trẻ mà Thường các lão nhận nuôi”
Tống Nguyệt Đường trừng mắt kinh hãi hỏi:
“Ngươi bọn họ đã về quê ”
10
“Ta tận mắt thấy mấy cỗ xe ngựa chở đầy đồ rời khỏi đây Nếu về quê thì…”
Hách Trường Xuân sắc mặt tái mét tối sầm đến mức gần như nhỏ nước:
“Phải đấy ai quy định cứ chở đồ là nhất định về quê chứ…”
Ta nhặt đầu của Tiểu Đậu Tử lên dọa
Hắn nấc lên nhưng cố cắn môi điên cuồng gật đầu
Mấy đứa trẻ còn thấy đang cầm đầu Tiểu Đậu Tử lập tức lượm đầu vội vàng gắn trở cổ
Hách Trường Xuân hỏi bọn chúng đã xảy chuyện gì
Tiểu Đậu Tử hé miệng đã òa lên
Ta giơ nắm đấm đe dọa:
“Nói chuyện đàng hoàng Nếu ngươi chịu sẽ giúp ngươi báo thù Nếu sẽ đập nát đầu ngươi”
Hắn lập tức run lên:
“Tỷ tỷ hung dữ quá Rõ ràng là cùng một loại với bọn thế mà đập nát đầu
Đầu vốn đã đập nát lúc chết đánh bằng gậy đến vỡ tan”
Ta kỹ mới nhận đầu lõm
“Là ai làm”
“Bọn cũng biết
Một tháng gia gia bệnh nặng tìm nhiều đại phu đều chữa khỏi
Sau đó một nam nhân bịt mặt đột nhiên đến cửa rằng thể cứu
biết đã gì với gia gia gia gia lập tức đuổi cho phép chữa trị”
“Sau đó gia gia qua đời
Nửa đêm hôm nam nhân đó dẫn theo một lão già đến viếng
chỉ cần lão già đó vung tay một cái những xung quanh đều mất kiểm soát”
Tiểu Đậu Tử hít một lạnh nước mắt chực trào:
“Chính cha đã đánh chết
Sau đó mẫu thân đâm xuyên cổ họng cha …
Những khác… tất cả đều giết hại lẫn mà chết”
Trái tim trĩu xuống như dội một gáo nước lạnh
Ta cứ tưởng kiếp của đã đủ thê thảm ngờ vẫn còn chết thảm hơn thế
“Sau đó bọn chôn ở đây thể rời
Còn cha mẹ linh hồn của họ đã bắt mất ”
Hách Trường Xuân siết chặt nắm tay đôi mắt đỏ lên:
“Nam nhân đó là ai Ta nhất định bắt báo thù cho các ngươi”
Tiểu Đậu Tử định lên tiếng đột nhiên mấy đứa trẻ hoảng hốt chui trong cây hoè bên cạnh trốn biệt
Hình nhân giấy cũng gấp gáp trở về vỗ vỗ lên chân hiệu bảo trốn ngay
Ta vội đẩy hai họ một cái chum nước bên cạnh dán một lá bùa vàng lên che giấu thở của họ
Hình nhân giấy cũng lập tức chui theo
Còn thì phi thân trốn lên cây hoè vận quỷ khí ẩn giấu bản thân
Cửa viện mở
Hoài Đông theo sát phía Thẩm Đình Vũ một một bước
“Công tử tiểu thư đã ngủ Ta cũng biết nàng Hay là…
Ngày mai ngài ”
Hoài Đông cắn môi đầy cam lòng:
“Chẳng lẽ… tiểu thư thật sự tư hội với thế tử ”
Ta liếc về phía chum nước đậy nắp
Hoài Đông đúng thật
Thẩm Đình Vũ nâng cằm nàng lên hôn nhẹ một cái:
“Lại làm phiền ngươi trông chừng tiểu thư nhà ngươi giúp
Nếu con nha đầu ăn bừa bãi bôi nhọ đã chết hôn sự cũng hủy bỏ”
“Đến lúc đó chỉ cần tiểu thư nhà ngươi qua cửa nhất định sẽ nâng ngươi làm ”
“Nô tỳ tin công tử
Chỉ là… nô tỳ sợ bụng đợi đến khi đó”
Hoài Đông nhẹ nhàng xoa bụng ánh mắt si mê đầy chấp niệm
“Ngươi chỉ cần bảo nàng ngày nào cũng đeo cây trâm
Năm ngày đến cửa nàng sẽ cam tâm tình nguyện theo ”
“Sao hôm nay thấy nàng đeo trâm”
“Trâm… trâm …”
Hoài Đông đổ mồ hôi lạnh ánh mắt hoảng loạn đảo quanh:
“Hôm nay tiểu thư do nô tỳ hầu hạ chắc là quên mất
Ngày mai nô tỳ nhất định sẽ bảo nàng đeo”
Thẩm Đình Vũ gật đầu qua loa móc từ trong một đôi khuyên tai dỗ dành Hoài Đông vài câu đuổi nàng
Không lâu cửa viện mở
Một lão già gầy gò chậm rãi bước
Ông rút từ trong một vật gì đó ném về phía Thẩm Đình Vũ