Người Giấy - Chương 3
07
“Chẳng lẽ… là do cây trâm đó”
“Nam tử trong mộng cảm thấy quen thuộc nhưng thể rõ mặt Mãi đến khi Thẩm Đình Vũ xuất hiện mới nhận và trong mộng giống đến lạ thường”
Nàng đúng là mê hoặc
Trong cây trâm đó yểm một loại tà thuật gọi là “đào hoa cổ”
May mà Tống Nguyệt Đường đội lên đầu nếu e rằng bây giờ nàng đã sống chết đòi đến Giang Nam mà bồi táng
Tống Nguyệt Đường sợ hãi thôi vội hỏi rốt cuộc Thẩm Đình Vũ làm gì
Ánh mắt lóe lên dừng nàng
Thứ ánh lên rực rỡ Tống Nguyệt Đường chính là công đức sâu dày chói lòa đến mức khiến dù ở trong kinh thành vẫn ít lần gặp những ác quỷ liều chết xông
Dù gì cũng là Long Nữ trướng Văn Thù Bồ Tát cho dù trấn giữ nơi vẫn kẻ dám đánh liều
Từ khi giữa và Tống Nguyệt Đường mối liên kết ba đời đã từng xuống Địa phủ xem sinh tử kiếp của nàng sổ Sinh Tử
lạ thay sổ Sinh Tử hề tên nàng
Ngược trong danh sách “thần phật hạ phàm lịch kiếp” ghi chép về nàng
Khi mới biết thân phận thực sự của nàng chính là Long Nữ trướng Văn Thù Bồ Tát
Sau khi đầu thai nhân gian dung mạo đã thay đổi trách thể nhận
Ngàn năm khi lệ khí trong bạo loạn thần phật hợp lực trấn áp xuống Bất Quy Sơn
Chính nàng là trông giữ
Nàng ngày đêm bên kết giới tụng kinh cho dạy cách khống chế lệ khí
Cho đến khi đến lúc nàng hạ phàm lịch kiếp mới buộc rời
Trước khi sợ mất kiểm soát nàng đã lén đặt phong ấn lên
Khoảng thời gian giam giữ đó nàng là đầu tiên đối xử với như
Thỉnh thoảng nàng còn lén mang vài quả dại cho nếm thử dù trong đó lẫn lộn cả những trái cây độc
Rõ ràng thể phá vỡ kết giới mà rời nhưng vì mấy trái cây chua đến ê răng khi còn khiến trúng độc sưng vù cả mặt cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn yên trong đó
Không chỉ nàng còn nuôi hai con thỏ để giúp giết thời gian
Mà hai con thỏ sinh thêm hai con thỏ con
Thời gian tích lũy dần dần thỏ sinh thỏ…
Kết quả là cả Bất Quy Sơn lấp đầy bởi bầy thỏ
Sau tính kiếp nạn của nàng khi xuống trần sẽ biến số nên lén lút thoát khỏi kết giới theo nàng nhân gian
Ta đưa Tống Nguyệt Đường về Tống gia đó bán cho Hách Trường Xuân một hình nhân giấy bảo luôn mang theo bên
Hắn cũng hào phóng thật lập tức rút hai nghìn lượng bạc hề chần chừ
Chỉ là cầm tới cầm lui một hồi lâu như thể đang hoài nghi tác dụng của nó
đến khi nó thể tránh quỷ lập tức kéo tung ba lớp áo trong nhét nó sâu tận bên trong
Trên đường về thấy ngay cả phân chim cũng rơi trúng đầu nữa hai mắt sáng bừng rụt rè chắn cửa:
“Tỷ tỷ tay nghề của tỷ học từ ”
Tỷ tỷ
Ta như
Sắc mặt Tống Nguyệt Đường thay đổi chắn mặt :
“Thế tử đó là tỷ tỷ của của ngươi”
Hách Trường Xuân xoa xoa tay lẩm bẩm:
“Chuyện sớm muộn thôi mà”
Ta bật hai họ đấu mắt với như hai con gà chọi
“Tiệm giấy ở hẻm Nam Trường là do mở ngươi thể ghé ủng hộ”
Hắn ngơ ngác lắp bắp hỏi:
“Tiệm… giấy Chuyện … nhưng nhà ai chết …”
“Hay là để khuyên cha chuẩn hậu sự sớm cho tổ mẫu nhé”
…
Ta…
Tên đúng là đại hiếu tử
Tống Nguyệt Đường cũng cạn lời lập tức đóng cửa thèm để ý đến nữa
Ta theo nàng về phòng nhưng nàng lật tung tủ quần áo vẫn tìm thấy cây trâm
“Lạ thật rõ ràng đã đặt nó trong tủ thấy nữa”
Ta hỏi nàng còn ai từng thấy cây trâm đó
Tống Nguyệt Đường suy nghĩ một lúc đáp:
“Là nha Hoài Đông của Lần khi giúp sắp xếp phòng nàng vô tình lục thấy cây trâm ”
“Lúc đó nàng còn sững một chút chỉ kiểu dáng của nó thật đặc biệt
Sau đó cũng nhắc gì thêm”
08
lúc Hoài Đông ở đây Tống Nguyệt Đường liền sai gọi nàng đến
Nàng vận lụa là gấm vóc còn ăn mặc xa hoa hơn cả chủ tử như Tống Nguyệt Đường
Trên cổ tay đeo một chiếc vòng vàng sáng rực cổ còn đeo chuỗi ngọc Đông Châu
Thấy về phía cổ tay Hoài Đông vô thức kéo ống tay áo xuống che
“Tiểu thư gọi nô tỳ việc gì ạ”
Tống Nguyệt Đường định lên tiếng nhưng đã ngắt lời nàng:
“Không chuyện gì Nguyệt Đường nhờ ngươi đến Hương Mãn Lâu mua một phần chân giò kho”
“Ngươi cũng lớn tuổi nhỉ Nguyệt Đường vốn định giữ ngươi làm nha hồi môn theo nàng đến nhà họ Thẩm
Giờ hôn sự đã hủy bỏ nàng đích thân chọn cho ngươi một mối hôn sự ngươi thấy thế nào”
Hoài Đông giật nảy ngẩng đầu lên trong mắt loé lên tia hoảng loạn:
“Tiểu thư xin đừng đuổi nô tỳ Nếu để khác hầu hạ tiểu thư nô tỳ thể yên lòng”
Tống Nguyệt Đường hiểu ý gì nhưng vẫn thuận theo rằng sẽ tìm cho nàng một mối nhân duyên phù hợp thể để nàng chậm trễ chuyện hôn nhân
Hoài Đông càng càng kích động đột nhiên quỳ xuống liên tục dập đầu cứ như thể nàng sắp bán
“Tiểu thư công tử nhà họ Thẩm phong độ ngời ngời học thức uyên bác
Ở Giang Nam đã từ chối bao nhiêu tiểu thư danh giá thế mà vẫn ngàn dặm xa xôi đến kinh thành cầu hôn
Có thể thấy thật lòng với tiểu thư Xin tiểu thư hãy cho công tử nhà họ Thẩm một cơ hội nữa đừng để kẻ khác che mắt”
Khi nhắc đến “kẻ khác” nàng hung hăng trừng mắt
Ta nhàn nhạt nhấp một ngụm trà hỏi:
“Vậy ngươi gả cho ”
Hoài Đông thoáng mừng rỡ nhưng ngay đó cố nén khóe môi đang nhếch lên cúi đầu :
“Nô tỳ là của tiểu thư dù chết cũng rời ”
Nói xong nàng hành lễ rời
Một hình nhân giấy nhỏ rơi từ trong tay áo xuống đất nhảy tưng tưng theo nàng
Tống Nguyệt Đường kinh ngạc tròn mắt:
“Tiêu Tiêu hình nhân giấy biết tự động Ngươi làm thế nào
Còn nữa vì ngươi hỏi thẳng nàng về cây trâm”
“Ta yểm thuật lên nó”
“Nếu ngươi thích đã từng cho ngươi cơ hội mua
Năm trăm lượng một con ngươi mua lần mua trả giá gấp đôi”
Tống Nguyệt Đường hổ vẻ mặt đầy tiếc nuối:
“Hay là bớt chút ”
“Một nghìn lượng chiết khấu 99% Làm cũng chẳng dễ dàng gì ”
Nàng ôm ngực hít một lạnh:
“Tiêu Tiêu ngươi làm nghề là làm cướp ”
Ta thản nhiên cảm thán:
“Kinh thành cai quản chặt chẽ quá nếu làm cướp chắc chắn kiếm ăn hơn làm hình nhân giấy nhiều”
Tống Nguyệt Đường lôi một tấm ngân phiếu một nghìn lượng dùng hết sức rút mới
Nàng tức tối trừng cất kỹ bạc cam lòng lẩm bẩm:
“Đừng quên tìm tiền cho đấy”
Ta hỏi nàng:
“Hoài Đông nhận bao nhiêu bạc mỗi tháng”
“Hoài Đông là nha thân của bổng lộc tất nhiên ít mỗi tháng hai lượng
Ngươi hỏi lương tháng của nàng làm gì”
“Chiếc vòng tay cổ tay nàng nặng ghê còn là kiểu dáng mới nhất
Còn cả chuỗi Đông Châu cổ nữa loại trong dân gian dễ ”
Tống Nguyệt Đường lập tức bật dậy sắc mặt khó coi:
“Hoài Đông là con gái của quản gia bên cạnh mẫu thân
Nàng lớn lên cùng trong phủ cũng thường xuyên ban thưởng
Nếu nàng lấy trộm cây trâm… cây trâm đó vốn chẳng đáng giá nàng nó làm gì”
Ta nhạt:
“Đợi đến tối là biết”
Khi màn đêm buông xuống hình nhân giấy theo khe cửa bò nhảy lên tay ngừng cử động dấu
Càng sắc mặt càng lạnh
Tống Nguyệt Đường tò mò ghé sát hỏi chuyện gì
“Hoài Đông ngoài
Muốn biết nàng gặp ai ”