Người Giấy - Chương 2
04
“Thiếu gia… Thiếu gia dạo gần đây ngã ngựa gãy chân… tiện …”
Quản gia họ Thẩm ấp úng
Ta lạnh
Tống tướng quân lệnh sai lôi cả lẫn đồ đạc ném ngoài
Tống phu nhân ôm chặt Tống Nguyệt Đường nức nở:
“Trời ơi Ta còn tưởng nhà họ Thẩm là một gia đình ai ngờ lão phu nhân nhà đó còn độc ác hơn cả mẹ chồng ”
Ta liếc Tống tướng quân gượng với đưa tay gãi mũi mà lời nào
“Tiêu Tiêu ngươi nhận Thẩm Đình Vũ đã chết”
“Bởi vì chính làm số y phục đó”
Ta công dụng thực sự của những bộ váy chỉ đơn giản lừa bọn họ rằng khi nhà họ Thẩm sai tới tìm đặt hàng đã rõ đây là y phục làm cho vị hôn thê của thiếu gia quá cố
Tống phu nhân kinh hãi ôm cảm kích:
“May mà Tiêu Tiêu thông minh tay nghề ”
…Ta Tay nghề mà cũng thể khen đại như
Tống Nguyệt Đường nhân cơ hội dọa sợ tìm cớ giữ bên cạnh nàng
Ta giả vờ thấy nàng lén lút nháy mắt với Tống phu nhân cuối cùng thuận theo đồng ý ở một thời gian
Ta cứ nghĩ rằng nhà họ Thẩm khi mất mặt sẽ ngoan ngoãn rút về Giang Nam ngờ rằng…
Năm ngày khi cùng Tống Nguyệt Đường mua trang sức một nam tử mặc áo trắng đột nhiên chặn đường
Ánh mắt ảm đạm sắc mặt cứng ngắc mặt thoa một lớp phấn thật dày
“Tống tiểu thư”
Ánh mắt Thẩm Đình Vũ quét qua dừng khuôn mặt Tống Nguyệt Đường
“Nghe ngươi khắp nơi loan tin chết hủy hôn”
“Giờ đang đây Tống tiểu thư định tìm lý do khác để hủy hôn ”
“Hay là ngươi đã tình nhân bên ngoài nên mới đánh mặt nhà họ Thẩm chúng ”
Trong tiệm trang sức mua ít trong đó cả những phu nhân quyền quý
Nghe những lời ai nấy đều khựng khỏi dựng tai lên lắng
“Chuyện gì đây Lời đồn Tống gia hủy hôn là vì nhà họ Thẩm chết ”
“Bây giờ đến tận đây chứng minh còn sống chẳng lẽ đúng là bên ngoài khác”
“Ôi trời Nhà họ Thẩm tuy thể so với Tống gia nhưng cũng khí phách đấy còn dám tới đây đòi công đạo”
“Suỵt… Các ngươi đoán xem kẻ tình nhân đó là ai”
…
Tống Nguyệt Đường tái mặt nàng kinh ngạc khi thấy Thẩm Đình Vũ còn sống nhưng càng tức giận khi dám lớn tiếng bôi nhọ thanh danh của
Ta cúi đầu chân ngờ thực sự đang vững vàng mặt đất
Rõ ràng thi thể đã thối rữa đến mức xuất hiện tử thi ban mà biết gặp cao nhân phương nào thể mạnh mẽ giữ hồn phách trong thân xác mục nát để ngang nhiên đây
“Ngươi hủy danh dự của ”
“Lại còn làm nhà họ Thẩm thân bại danh liệt”
“Tống Nguyệt Đường nếu ngươi chịu tên gian phu đó thì tự hạ làm bồi tội cho ”
Thẩm Đình Vũ đắc ý phe phẩy quạt vẻ mặt dữ tợn chằm chằm Tống Nguyệt Đường
Ta nắm chặt tay nàng thấp giọng :
“Đừng sợ”
Vừa định tay đánh bay hồn phách khỏi thân xác đã thấy một con ngỗng nặng trịch đập thẳng đầu Thẩm Đình Vũ
“Ngươi là cái thá gì Cũng xứng tranh giành với gia đây ”
Ngoài cửa một nam tử mặc trường sam màu xanh nhạt sải bước lớn
“Cả ngươi bốc lên mùi cá ươn xông tận óc chắc chắn đã mười ngày tắm rửa súc miệng mới thể những lời ghê tởm như ”
Thẩm Đình Vũ phun nước bọt đến mức lùi một bước tức giận gào lên:
“Hừ Xem ngươi chính là gian phu của Tống Nguyệt Đường chắc chắn đã làm chuyện mờ ám lưng”
Hách Trường Xuân ngẩng cao đầu hừ một tiếng phun một bãi nước bọt:
“Ta thích Nguyệt Đường từ đến nay luôn quang minh chính đại từng giấu giếm
Ai mà chẳng biết từ nhỏ đã chạy theo nàng”
“Chỉ là Nguyệt Đường coi trọng thôi”
“Đã từ giờ chính là nghĩa của nàng”
“Còn ngươi một kẻ gầy yếu mặt trắng xanh xao chỉ cần một cơn gió cũng thổi bay cưới Nguyệt Đường còn qua cửa ải của đã”
05
Ta thoáng lộ vẻ tán thưởng nhỏ giọng tò mò hỏi Tống Nguyệt Đường vì từ hôn
Nàng nghiêm túc đáp:
“Cái gì của sẽ nhận Được Tống gia nhận nuôi đã là may mắn của làm thể tham lam quá nhiều”
Ta nhướng mày trong lòng khẽ động thử tính toán một chút liền nhận giữa Hách Trường Xuân và Tống Nguyệt Đường quả thực duyên nhưng còn trải qua ít trắc trở
Huống hồ hiện tại Tống Nguyệt Đường để tâm đến Hách Trường Xuân
Rõ ràng là đơn phương tình nguyện
Thẩm Đình Vũ phe phẩy quạt bàn tay trái trong tay áo khẽ động một luồng âm khí lặng lẽ luồn cổ chân Hách Trường Xuân
Hắn rùng một cái chỉ Thẩm Đình Vũ mắng tiếp:
“Giữa mùa đông còn bày đặt phe phẩy quạt giả bộ gì Đều ngươi quạt đến cảm lạnh đây ”
Ta bật
Thẩm Đình Vũ sững hung hăng thu quạt về nhạt :
“Tống tiểu thư đã làm chính thất thì làm cũng ”
Hách Trường Xuân đẩy mạnh ngoài giọng điệu mỉa mai:
“Vậy làm cha ngươi ”
Thẩm Đình Vũ nheo mắt chúng lạnh:
“Tống tiểu thư đừng hối hận”
Nói xoay bỏ
Hách Trường Xuân hừ một tiếng:
“Chỉ kẻ vô dụng mới lời độc địa”
Hắn bắt gặp ánh mắt tò mò đánh giá đỏ mặt chắp tay :
“Vị là tỷ tỷ của Nguyệt Đường Ta là… Ta là…”
“Ta biết ngươi là ai”
Mắt sáng lên trông mong về phía Tống Nguyệt Đường ánh mắt chan chứa tình ý:
“Nguyệt Đường từng nhắc đến ”
Tống Nguyệt Đường lườm một cái:
“Ngươi đeo miếng ngọc bội lớn chừng lưng trừ phi mù mới thấy rõ chữ ‘Hách’ khắc đó
Huống hồ ngươi đã tự báo danh ”
Hách Trường Xuân lúng túng che miếng ngọc bội tủi thân Tống Nguyệt Đường
Tống Nguyệt Đường nhíu chặt mày như thể chợt nghĩ điều gì ngập ngừng một lát cúi đầu ghé sát tai :
“Tiêu Tiêu hình như đã từng gặp Thẩm Đình Vũ”
Ta sững
Nhà họ Thẩm ở tận Giang Nam hai nhà chỉ từng trao đổi bát tự từng gặp mặt bao giờ
Hách Trường Xuân chen mặt bĩu môi :
“Hắn là cái mặt trắng yếu ớt đó thì ai thèm nhớ Không giống tuấn phi phàm đã gặp một lần là cả đời khó quên”
“Không đúng”
Tống Nguyệt Đường đột nhiên hốt hoảng kêu lên:
“Ta thực sự đã gặp qua mà… là trong mộng”
Ta liếc mắt xung quanh giả vờ vô tình giẫm chết một con côn trùng lẩn chân
Trên con côn trùng mang theo âm khí của Thẩm Đình Vũ xem cũng biết chút tà thuật nửa vời
Nếu là thường e rằng khó mà đối phó
“ lúc đang đói bụng là đến trà lâu một lát Hách thế tử mời khách chứ”
Hách Trường Xuân vui vẻ rút tiền từ túi sai vặt nhanh chóng dẫn đường
Khoảng cách đến trà lâu chẳng xa mà đường ngã năm lần đụng hai lần bình hoa rơi trúng đầu ba lần còn phân chim rơi trúng bốn lần
Tống Nguyệt Đường lặng lẽ cảm thán:
“Đây là vận rủi đeo bám chăng”
Vừa xuống kịp uống nước Hách Trường Xuân đã ngã ngửa đất ghế vỡ tan thành từng mảnh
Hắn nhăn nhó ôm mông định gọi tiểu nhị
Ta nhàn nhạt nhắc nhở:
“Ngươi gọi tiểu nhị cũng vô dụng Người dính âm khí thì tất nhiên sẽ gặp xui xẻo hơn bình thường”
Hách Trường Xuân ngây :
“Âm khí gì”
Tống Nguyệt Đường nhanh chóng phản ứng:
“Ý Tiêu Tiêu là Thẩm Đình Vũ”
Ta gật đầu
Nàng thoáng chút nghi hoặc:
“ là sống mà”
Hách Trường Xuân cũng tò mò bò dậy cẩn thận đổi sang một chiếc ghế khác lần còn đặc biệt cẩn trọng thậm chí ngay cả nước cũng dám uống
Ta khẽ rót cho một chén trà đầu ngón tay lướt qua miệng chén để một tia quỷ khí:
“Uống uống sẽ nữa”
Âm khí hung hãn hơn những luồng âm khí bình thường nhiều
Từ khi giải phong ấn đến cả Hắc Bạch Vô Thường cũng từng vô tình va lập tức chạy trối chết như chó đuổi
Nếu hứng thú dạo một vòng quanh mấy căn nhà ma e rằng chỉ cần bước qua cửa bọn quỷ hồn bên trong đã hốt hoảng chạy tán loạn
06
Lượng quỷ khí khi uống nếu lệnh chỉ cần xua tan âm khí phơi nắng một chút ngoài một lần là cả
“Uống là hết ”
Hách Trường Xuân nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết chén trà
Hắn đặt ly xuống sắc mặt giãn cảm thán:
“Lạ thật nãy còn thấy cả nặng trĩu bây giờ thoải mái dễ chịu thân ấm áp hẳn”
“Chẳng gì lạ cả Ngươi nhiễm âm khí của Thẩm Đình Vũ ban đầu chỉ xui xẻo một chút nhưng bảy ngày xương cốt sẽ thối rữa da thịt chảy mủ mà chết”
Tống Nguyệt Đường và Hách Trường Xuân đồng loạt hít sâu một lạnh buốt
“Hắn… Không đúng Rõ ràng chuyện với ”
“Hiện tại chỉ thể coi là một địa sát”
Ta híp mắt hừ lạnh một tiếng
Từ khi phong ấn giải khai bộ tiểu quỷ trong kinh thành đều từng đến bái kiến
Chỉ những kẻ làm ác cũng đầu thai mới cho phép lưu
Còn đám ác quỷ khỏi cần chúng dám bén mảng đến kinh thành nữa lỡ đụng thì chỉ con đường hồn bay phách tán
Thẩm Đình Vũ một kẻ mới chết dám ngang nhiên xông đây hơn nữa trong thời gian ngắn đã tiến cấp lên địa sát
Sau lưng chắc chắn kẻ tay giúp đỡ
Chỉ là biết kẻ đó mục đích gì
Hách Trường Xuân mặt trắng bệch vỗ ngực trịnh trọng với Tống Nguyệt Đường:
“Nguyệt Đường nhất định sẽ bảo vệ nàng Đừng lo Dù là địa sát thiên sát đến tay thì cũng chết thây”
“ ngươi còn nhiễm âm khí cảm thấy Tiêu Tiêu bảo vệ vẫn đáng tin hơn”
Hách Trường Xuân xụ mặt
Ta sang hỏi Tống Nguyệt Đường:
“Ngươi đã gặp Thẩm Đình Vũ ở ”
Nàng suy nghĩ một chút đáp:
“Nếu là trong mộng các ngươi tin ”
Ta cau mày
Quên mất rằng quỷ bình thường dám tiến kinh thành nhưng thể thi triển mộng thuật xuyên ngàn dặm
“Ta từng mơ thấy một nam tử áo trắng bảo đến tìm Hắn đang ở Giang Nam chờ đã lâu
Hắn còn …”
Nàng thoáng do dự:
“Hắn là phu quân của ở kiếp đến để tiếp tục mối duyên dang dở”
“Ta tin nên để một cây trâm cho ”
“Sau khi tỉnh phát hiện bên cạnh thực sự một cây trâm ngọc”
“Ta vốn định đem nó lên chùa siêu độ Dù cũng là chuyện của kiếp đã hôn ước đương nhiên thể đáp ứng ”
“ ngờ đó xảy quá nhiều chuyện quên luôn”
“Không”
Ta khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn giúp nàng giải thích:
“Khi xuất hiện trong mộng của ngươi chính là lúc ngươi sắp đính hôn với Hách thế tử”
“Khi đó thể kinh chỉ thể dùng thuật nhập mộng để ngăn cản”
“ ngờ sự tồn tại của vô tình khiến ngươi lui hôn Nhà họ Thẩm nhân cơ hội chen đến cửa bàn chuyện hôn sự”
Tống Nguyệt Đường vội vàng lắc đầu:
“Tiêu Tiêu chuyện từ hôn liên quan đến bất kỳ ai
Hách thế tử là nhưng trong lòng Tiêu Tiêu mới là quan trọng nhất”
Hách Trường Xuân phát cho một tấm “thẻ ” bĩu môi đầy ấm ức
“Nhà họ Thẩm ở tận Giang Nam nếu bàn chuyện hôn nhân dàn xếp ngay tại địa phương mà lặn lội đường xa đến đây
Hơn nữa đặt chân kinh thành đã lập tức tìm đến Tống gia
Tống phu nhân và Tống tướng quân tại hề tìm hiểu nhân phẩm mà vội vàng đồng ý ngay”
Nhà họ Thẩm rầm rộ cầu hôn bà mối và quản gia kịp phủ chỉ mới ghé qua khách điếm nghỉ chân uống trà đã vội vàng tuyên bố:
“Tống Nguyệt Đường là con dâu tương lai của nhà họ Thẩm”
Một hành động thể hủy hoại danh tiết của một nữ tử khuê các như thế mà ai trong Tống gia phát hiện điều gì bất thường
“Phải đó ngay từ lúc bọn họ đến cửa… đã như ma ám
Khi cha mẹ hỏi ý kiến hề suy nghĩ mà lập tức gật đầu đồng ý”