Người Công Lược Không Được Yêu - Chương 4
7
Bệnh viện quân khu
Trình Vân Kiết giường bệnh sắc mặt trắng bệch còn chút máu
Mạnh Quân Tần bên cạnh vẻ mặt đầy áy náy nắm chặt tay cô:
“Vân Kiết em mang thai cho biết”
Trình Vân Kiết khó khăn đàn ông mắt nỗi đau đớn tràn ngập nơi đáy mắt:
“Quân Tần… con chúng … còn nữa ”
Thân hình Mạnh Quân Tần khẽ run
Trong lòng cũng vô cùng đau đớn:
“Anh biết … Vân Kiết biết… Rồi chúng sẽ con thôi”
Bao nhiêu năm chờ đợi cuối cùng mới một đứa con
Mạnh Quân Tần hiểu rõ hơn ai hết Trình Vân Kiết đau thế nào khi mất đứa bé
Trình Vân Kiết khẽ mấp máy môi nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt:
“Còn Chẳng còn cơ hội nào nữa…”
“Sẽ Nhất định sẽ ”
Mạnh Quân Tần siết chặt tay cô phát hiện tay cô gầy gò đến mức như chỉ còn xương
Trình Vân Kiết khép hờ mắt lúc mở mắt đã hiện lên dòng chữ màu xanh lạnh lẽo:
【Người công lược trái phép Trình Vân Kiết – đếm ngược tử vong tăng tốc: còn 10 ngày】
Chỉ còn mười ngày
Trình Vân Kiết tuyệt vọng hơn bao giờ hết
Chẳng lẽ… thật sự thể thay đổi gì nữa
Một lúc lâu Mạnh Quân Tần lên tiếng:
“Vân Kiết Tiểu Nam đang thay băng ở phòng bên cạnh sang xem chút lát ”
Anh dứt lời liền dậy rời mà hề do dự
Trình Vân Kiết chấn động trong lòng ánh mắt cô đờ đẫn theo bóng lưng vội vã của đàn ông ngẩn ngơ mất vài giây
Nước mắt bỗng như những hạt châu đứt dây rơi lã chã tấm ga giường trắng toát thấm thành một mảng ướt đẫm
Con của họ đã mất mà vẫn còn tâm trí để lo cho đứa con của khác
…
Cô biết đã ngủ từ lúc nào
Tỉnh lần nữa mắt là đôi mắt sưng đỏ hoe của chị gái cô
“Chị Sao chị đến đây”
Trình Vân Kiết cố gắng chống dậy nhưng Trình Ngữ Lệ giữ
“Đừng cử động lung tung em mới gặp chuyện lớn như nghỉ ngơi thật ”
Vừa mắt chị rơm rớm
Trình Ngữ Lệ tuy chị ruột ở thế giới thật nhưng từ nhỏ đến lớn ngoài Mạnh Quân Tần thì chị là đối xử với cô nhất
Là đã bế cô từ lúc 1 tuổi đến tận bảy tám tuổi cũng dắt theo
Trình Vân Kiết cố cong môi giọng nhẹ nhàng an ủi:
“Chị … lẽ là em với đứa bé duyên”
Trình Ngữ Lệ sững nắm lấy tay cô phụ họa:
“Không con cũng hẳn là chuyện Như chị đây ly hôn dắt con chẳng nổi công việc đàng hoàng Khổ một thì khổ cả con mới đau lòng”
Trình Vân Kiết gương mặt chị đã già nhiều vì vất vả tim cô nhói lên
Cô nhớ đến lời dặn của mẹ hôm qua liền siết chặt tay chị:
“Chị chuyện công việc… để em nghĩ cách giúp chị nhé”
“Em nhớ đơn vị của Quân Tần vẫn đang thiếu phụ trách mua sắm cho nhà bếp Việc tuy vất vả nhưng…”
Trình Ngữ Lệ lắc đầu:
“Không cả miễn là kiếm tiền là chị làm Nói thật là học kỳ tới con chị đóng học phí chị còn chọn lựa gì nữa ”
Hai chị em thủ thỉ thêm một lúc Trình Ngữ Lệ mới dậy về sớm để tắm cho con
Chị rời Mạnh Quân Tần cũng trở phòng bệnh
Anh đống trái cây bàn khựng :
“Có đến thăm em ”
“Chị em về”
Trình Vân Kiết đáp nhỏ
Mạnh Quân Tần gật đầu bước tới cầm lấy một quả táo:
“Vậy để rửa quả táo cho em ăn”
“Đợi đã”
Trình Vân Kiết thở một vươn tay giữ lấy tay :
“Quân Tần em chuyện nhờ giúp”
“Giữa vợ chồng với còn nhờ với vả Em cứ thẳng”
Mạnh Quân Tần nắm lấy tay cô
Trình Vân Kiết thu vẻ do dự nghiêm túc:
“Chị em mất việc ly hôn nuôi con một cực Em nhớ đơn vị vẫn thiếu làm bếp thể giúp chị một tay ”
Mạnh Quân Tần gật đầu:
“Chuyện đó đơn giản thôi mai hỏi giúp ngay”
Thái độ của khiến Trình Vân Kiết khỏi nở nụ định lời cảm ơn thì…
Phương Họa Bình đã nắm tay Tiểu Nam bước phòng bệnh vẻ mặt đầy áy náy:
“Chị dâu chị chứ Em thật còn mặt mũi nào gặp chị… đứa bé chị vất vả lắm mới …”
Ánh mắt hai chạm Trình Vân Kiết rõ ràng thấy trong đáy mắt Phương Họa Bình — chỉ thoáng qua một tia đắc ý
Cô vẫn hết rút một mảnh vải từ trong túi đưa tới:
“Chị dâu ở quê em may áo quấn của trẻ con mặc sát sẽ dễ gọi con về”
“Đây là áo quấn Tiểu Nam lúc em mới sinh nó Em đưa chị chắc chắn lâu nữa chị thai thôi”
Lời dịu dàng như từng mũi dao đâm lòng Trình Vân Kiết
“Cầm về cần”
Trình Vân Kiết dứt khoát hất trả cái áo vải
Phương Họa Bình khựng ngó sang Mạnh Quân Tần nước mắt liền ngân ngấn:
“Chị dâu chị đừng giận quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe… thôi em với Tiểu Nam về …”
Nói cúi nhặt chiếc áo lên nắm tay con trai rời khỏi phòng
Mắt Mạnh Quân Tần khẽ nheo gọi với theo lưng cô một tiếng
Rồi cau mày trách Trình Vân Kiết:
“Họa Bình thật lòng đến xin em em ném đồ của ”
Lời đó khiến Trình Vân Kiết cảm thấy vô cùng tủi thân Cô kìm bật :
“Cô xin thì con chúng sống ”
Mạnh Quân Tần nghẹn lời trong chốc lát lạnh giọng cô gái đang trắng bệch mặt mày:
“Phải đứa con đời thì mất Chúng đều đau lòng nhưng chồng của cô đã chết chẳng càng đau hơn ”
“Trình Vân Kiết em trở thành con thế ”
8
Sắc mặt Trình Vân Kiết cứng đờ cuối cùng nhịn nổi nữa mà gào lên với Mạnh Quân Tần:
“Anh cũng cút cho ”
Mạnh Quân Tần sững vì tiếng quát Anh một lời chỉ lặng lẽ bỏ
Rầm — Cánh cửa phòng bệnh đóng sầm
Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn một Trình Vân Kiết giường bệnh
Cô thể tin nổi Cô đuổi … mà thật sự
Vì một ngoài… về phía Phương Họa Bình
Vậy còn cô thì Ai sẽ về phía cô
Màn đêm trong bệnh viện lạnh buốt đến mức như đóng băng cả trái tim Trình Vân Kiết
Chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan
Hôm
Mạnh Quân Tần đến
Ngày hôm nữa… vẫn thấy
Mãi đến một tuần Trình Vân Kiết thể nhịn nữa
Cô hỏi lính mang cơm — Chu Thanh An:
“Đoàn trưởng các ”
Chu Thanh An sững :
“Ủa Anh Mạnh với chị Anh công tác ở Hải Thị một tuần nữa mới về cơ”
Trình Vân Kiết chết lặng Gương mặt càng lúc càng tái nhợt
Trước đây dù bận thế nào Mạnh Quân Tần cũng từng công tác lâu đến
Dù cũng sẽ luôn báo cho cô một tiếng
Lần … rõ ràng là đang trốn tránh cô
Nghĩ đến đây Trình Vân Kiết cắn răng :
“Ngày mai cần mang cơm nữa Chiều xuất viện ”
Cơn đau dày của cô ngày càng nghiêm trọng Gần như mỗi tiếng đau quặn một lần thân đổ mồ hôi lạnh đau đến mức chỉ mong chết cho xong
Chữa trị… còn tác dụng gì nữa
Ung thư đã giai đoạn cuối
Cô từ chối điều trị nội trú dứt khoát rời khỏi bệnh viện
…
Khi về đại viện Phương Họa Bình và Tiểu Nam đều ở đó
Căn nhà hai tầng yên tĩnh đến kỳ lạ như thể từng ngoài ở đây
Trình Vân Kiết ngạc nhiên Chẳng lẽ Mạnh Quân Tần đã sắp xếp họ ở nơi khác
Cô ôm lấy dày đang co thắt gắng gượng nhóm lửa trong nhà
Mất một lúc lâu lò sưởi mới đỏ lên khí trong nhà cũng ấm đôi chút
Vừa xuống điện thoại đột ngột reo vang
Cô cố gắng dậy máy
“Là Trình Vân Kiết đấy ”
Giọng mẹ Trình lạnh như băng truyền tới từ đầu dây bên
Trình Vân Kiết ngẩn cất tiếng đáp:
“Là con đây con xuất viện…”
Chưa hết câu mẹ Trình đã bắt đầu trách mắng:
“Con hứa tìm việc cho chị con bao lâu còn lo xong”
Trình Vân Kiết ngẩn vội vàng giải thích:
“Mẹ… con với Quân Tần đã đồng ý…”
Giọng càng lúc càng nhỏ cũng dần mất tự tin
Chẳng lẽ… chỉ vì giận cô thật sự cố tình giúp
Lúc chị Trình giành lấy điện thoại giọng nhẹ nhàng truyền tới:
“Không Vân Kiết đừng để tâm lời mẹ Em cứ chăm sóc bản thân chị sẽ tự tìm cách”
Nói xong chị cúp máy luôn Mẹ Trình ở đầu bên vẫn còn cằn nhằn nhưng cắt ngang mất
Trình Vân Kiết chết lặng một hồi lâu
Lò sưởi cũng đã tắt chẳng còn lấy một chút ấm
Giống như tình cảm của cô và Mạnh Quân Tần — biết từ lúc nào cũng đã lạnh ngắt
Cô dậy ôm bụng đang đau bước ngoài tìm thêm củi
Vừa mở cửa đã thấy Phương Họa Bình vẻ mặt rạng rỡ dắt Tiểu Nam bước sân
“Con trai hôm nay ở nhà trẻ vui ”
Trình Vân Kiết thèm để ý định vòng qua thì Phương Họa Bình cố tình chắn đường:
“Trình Vân Kiết đầu bếp Trương ở nhà ăn nấu ngon lắm đấy Tôi đặc biệt mang phần về tối nay cùng ăn nha”
Nhà ăn
Một tia nghi ngờ bất chợt lóe lên trong đầu cô
“Sao cô quen đầu bếp Trương ở nhà ăn”
Trình Vân Kiết chằm chằm hộp cơm trong tay cô
Phương Họa Bình đắc ý giơ tay lên:
“Cô vẫn biết nhỉ Mạnh đại ca đã sắp xếp cho làm công việc thu mua ở nhà ăn Quần áo đang mặc cũng là chuẩn cho đó”
Nói cô còn xoay một vòng
Trình Vân Kiết khẽ rùng Lúc mới để ý quần áo cô mặc là mẫu thời thượng nhất hiện nay
Phương Họa Bình mỉm giọng như châm chọc:
“Nói thật cảm ơn cô đấy Nhờ cô huấn luyện mà giờ mới một đàn ông chu đáo đến thế”
Nói xong cô nắm tay Tiểu Nam hất mạnh vai cố ý va Trình Vân Kiết
Trình Vân Kiết tức đến thân run lên ánh mắt chết trân khuôn mặt đáng ghét
Phương Họa Bình thấy thế càng rạng rỡ hơn:
“Ôi chao đừng tức đến nỗi chết đấy nhé Dù cô cũng đang mắc ung thư dày sống mấy ngày nữa ”
Dứt lời cô khẩy một tiếng ngẩng cao đầu nhà
Trình Vân Kiết bất động tại chỗ sắc mặt trắng bệch
Cô cố gắng kìm nén nhưng cổ họng trào lên một mùi tanh ngọt
Ọe — máu tươi phun từ miệng cô
Cô luống cuống lau miệng ánh mắt đập dòng chữ lạnh lẽo mắt — ánh sáng xanh phát chói lóa:
【Người công lược trái phép Trình Vân Kiết – đếm ngược tử vong: chỉ còn 3 ngày】
Trình Tĩnh Sương sụp đổ
Mạnh Ngôn Thành thật sự quan tâm đến cô nữa
Anh công tác trong nhà chỉ còn cô và Phương Họa Bình…
Cô thật sự biết những ngày tiếp theo sống cho nổi
Lúc Phương Họa Bình đột ngột xông
“Hahaha cô cứ chờ chết là Ngôn Thành còn yêu cô nữa Một con như cô… tạm biệt”
Cô nhạo xong liền định rời nhưng Trình Tĩnh Sương cuối cùng cũng kìm nén nổi nữa thân run rẩy một ngụm máu lớn phun đỏ tươi cả nền đất
Cô gắng gượng dậy nhào tới túm chặt lấy cô :
“Tại … cô quyến rũ đàn ông của … khụ khụ khụ… ọe—”
Một ngụm máu nữa trào Phương Họa Bình kịp né hắt đầy cả
Cô tức tối định đẩy Trình Tĩnh Sương :
“Con tiện nhân cô dám phun lên —”
Lời còn dứt sắc mặt cô lập tức biến đổi
Bởi vì—tuổi thọ còn của Trình Tĩnh Sương do tức giận mà giảm mạnh chỉ còn đầy một giờ
Sao cô thể chịu nổi cú đẩy của Phương Họa Bình lúc nữa
Phương Họa Bình chỉ thấy cô lảo đảo vững nổi nữa…
Mạnh Ngôn Thành kết thúc công tác là lập tức về
Không yêu Trình Tĩnh Sương mà là… đã nảy sinh tình cảm với Phương Họa Bình
Anh sợ cô làm khó Phương Họa Bình nên mới vội vã chạy tới bệnh viện
Khi đẩy cửa phòng bệnh cảnh tượng mắt khiến sững sờ
Phương Họa Bình thấy liền buông tay nhưng đã quá muộn Trình Tĩnh Sương đã đổ gục xuống
“Tĩnh Sương”
Mạnh Ngôn Thành như phát điên lao tới ôm lấy cô
Trình Tĩnh Sương ánh mắt đầy chán ghét nhưng giờ cô nào còn sức để đẩy
Cô ngừng ho máu máu tươi theo khóe môi chảy xuống nhuộm đỏ cả bộ quân phục …
Cô đã thể gắng gượng thêm nữa
cô thể chết như thế
Cô trừng mắt Mạnh Ngôn Thành từng chữ từng chữ đều như xé rách tâm can:
“Ngôn Thành… giờ hài lòng Mấy tuần đã chẩn đoán ung thư dày thật sự… chống đỡ nổi nữa…”
“Không đừng mà em…”
Mạnh Ngôn Thành năng lắp bắp thân run rẩy:
“Đã muộn … em thể cầm cự nổi nữa… xin … đúng như ý đúng ”
“Anh … mà tìm Phương Họa Bình của
Cô yêu yêu đấy…
Biến ”
Mạnh Ngôn Thành
Anh đau đớn gào ôm chặt lấy cô:
“Tĩnh Sương Đừng rời xa Anh xin em mà” 😭
—tình yêu đến muộn đã còn cứu nổi cô nữa
Trình Tĩnh Sương khép mắt nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt
Cô buông tay rời khỏi thế gian
Chỉ còn một Mạnh Ngôn Thành—
ôm đau thương đến tận cùng…
Ủa sao đoản hậu vậy?
ủa chắc gì ông ck đã hối hận, mà cứ phải cố cho kết như vậy