Người Công Lược Không Được Yêu - Chương 3
5
Bước chân của Trình Vân Kiết loạng choạng cô ôm lấy vùng bụng đang đau quặn dám tin đàn ông mặt
“Chỉ là vài bông hoa thôi Rõ ràng đó là những bông hoa đã mất cả một năm trời mới trồng cơ mà”
“Quan trọng Em thích thì mua chậu khác về trồng là ”
Mạnh Quân Tần nhíu mày đáp
Trình Vân Kiết im lặng gì nữa xoay trở phòng
Cô còn nhớ lúc chỉ buột miệng một câu “thích hoa lan hương” liền dành một năm trời tìm giống dựng vườn tự tay trồng từng gốc một
Ngày đó là tự tay trồng xuống
Còn hôm nay cũng chính tay nhổ bỏ
Trái tim Trình Vân Kiết như chặn nghẹn cô bám lấy khung cửa khom lưng lê từng bước một trở về phòng ngủ
Cô ôm bụng nước mắt rơi xuống ngừng
Có lẽ… cô sẽ thể chờ đến ngày đứa bé đời
Cơn đau dày dường như ngày càng dữ dội
Đau… đau đến mức như thân sắp nứt toác
【Đếm ngược đến lúc tử vong tăng tốc – còn : 20 ngày】
Dòng chữ lạnh lẽo hiện lên đầu khiến Trình Vân Kiết sụp đổ
Tại tăng tốc Rõ ràng hôm qua còn là 29 ngày bây giờ chỉ còn 20
11 Vì xuất hiện nữa
Trong phòng sưởi Trình Vân Kiết lạnh đến run rẩy thân
Dạ dày co thắt từng cơn dữ dội đau đến mức như linh hồn sắp kéo khỏi thể xác Cô khó khăn thụp xuống mấy bông hoa trong tay rơi tản mát khắp sàn
Cô cuộn chỉ như mới cảm thấy đỡ hơn đôi chút
Cạch — cửa phòng mở
Trình Vân Kiết toát mồ hôi lạnh ngẩng đầu lên Gương mặt nghiêm nghị của Mạnh Quân Tần thoáng sững
Anh lập tức sải bước đến cạnh cô ánh mắt đầy lo lắng:
“Sao Lại đau dày ”
“Ừm”
Trình Vân Kiết ôm bụng gật đầu khẽ khàng đầy khó nhọc
Người đàn ông lập tức bế cô lên đặt lên giường rời khỏi phòng lát với một cốc nước ấm tay:
“Uống chút nước nóng cho ấm ”
Chiếc cốc nhét tay ấm từ thành cốc lan khiến bàn tay Trình Vân Kiết cũng dịu phần nào
“Vân Kiết hôm qua đến đón em là vì đưa Tiểu Nam đến bệnh viện Bác sĩ sợ nhiễm trùng và sốt cao nên giữ theo dõi qua đêm”
Mạnh Quân Tần nắm lấy tay cô dịu dàng giải thích
Anh hít sâu một tiếp:
“Chồng của Họa Bình là cấp của hy sinh vì nhiệm vụ liên quan đến Em xem như nể mặt hãy chấp nhận Họa Bình ”
Trình Vân Kiết đến đây nét mặt giãn
Cô biết mà Mạnh Quân Tần sẽ dễ Phương Họa Bình công lược
Anh vẫn yêu cô vẫn quan tâm đến cô
Không nỡ để khó xử Trình Vân Kiết nhẹ nhàng nắm lấy tay :
“Quân Tần còn nhớ chuyện em với ”
“Nhớ chứ em là chuyện gì”
Mạnh Quân Tần nắm tay cô giọng dịu dàng như
Khóe môi Trình Vân Kiết khẽ cong lên
Cô càng tin chắc — trong lòng vẫn còn
Nếu thể nhớ kỹ lời cô từng
Nghĩ đến đó cô định mở lời thì tiếng gọi của Phương Họa Bình ngoài cửa vang lên:
“Mạnh đại ca Anh đây giúp em chuyển cái với”
“Hay để tối nhé ngoài xem thử”
Câu dứt Mạnh Quân Tần đã dậy hề ngoảnh đầu mà rời khỏi phòng
Chỉ còn Trình Vân Kiết một giường tay chân bắt đầu lạnh ngắt
Bên ngoài là tiếng vui vẻ của mẹ con Phương Họa Bình
Còn trong phòng chỉ còn một trống lạnh lẽo đến thắt lòng
Cơn đau dày kéo căng đến tận da đầu trái tim cô như xé toạc thêm một lần nữa rỉ máu từng chút
Đến tận hoàng hôn Mạnh Quân Tần mới đẩy cửa bước :
“Vân Kiết dậy ăn cơm Hôm nay Họa Bình đích thân nấu đấy”
Trình Vân Kiết khựng
Cô định từ chối nhưng nhớ vẻ mặt khó xử của ban sáng cuối cùng vẫn gật đầu rời giường
Cô lê bước phòng khách Trên bàn bày bảy tám món ăn bày biện tỉ mỉ
Trình Vân Kiết một lượt chỉ nhạt —
Tất cả món bàn món nào cô thích ăn
“Mau ăn Họa Bình mất nhiều công sức lắm đó”
Mạnh Quân Tần chẳng nhận điều gì khác thường kéo cô xuống
Phương Họa Bình cũng bê một bát canh từ bếp :
“Chị dâu em nhổ hoa của chị là em sai Mấy món coi như em xin chị”
“Mấy món là Họa Bình đích thân làm đó em nếm thử ”
Mạnh Quân Tần gắp một miếng gan khô đưa cho cô
Trình Vân Kiết nhớ lời lúc ở trong phòng nỡ làm thất vọng liền miễn cưỡng cầm đũa gắp miếng gan cho miệng
mùi vị nồng hăng của gan khiến dày yếu ớt của cô phản ứng dữ dội
Vừa chạm đầu lưỡi cô đã chịu nổi mà phun ngay
Cơn buồn nôn còn kéo dài cô vội vàng bật dậy lao cửa dựa tường nôn khan mấy tiếng
Nôn xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút
Mạnh Quân Tần vội vã chạy theo gọi tên cô:
“Vân Kiết”
Trình Vân Kiết sự khó chịu trong giọng đầu gượng :
“Anh đừng lo em …”
Mạnh Quân Tần cau chặt mày:
“Mấy món em thích thì thôi nhưng em nên nôn như thế Họa Bình đã bỏ bao nhiêu công sức em cố tình làm khó cô ”
Trình Vân Kiết sững sờ phản bác:
“Em cố tình…”
“Ôi trời nôn Hay là để em nấu món khác nhé”
Phương Họa Bình vội vàng chạy từ trong nhà
Mạnh Quân Tần lạnh giọng cắt lời:
“Không cần Đừng nuông chiều cô nữa”
6
Chỉ một câu đã khiến Trình Vân Kiết kịp phản ứng
Tiểu Nam chạy một tay kéo tay Mạnh Quân Tần một tay nắm lấy tay Phương Họa Bình:
“Chú Mạnh mau ăn cơm ”
Người đàn ông nãy còn nghiêm nghị giờ nở nụ
Anh cô lấy một lần nắm tay Tiểu Nam bước nhà
Phòng khách vang lên tiếng đùa rôm rả
Còn Trình Vân Kiết ở cửa giống như một ngoài cuộc
Cô khó khăn lê từng bước trở về phòng ngủ cuối cùng nhịn nữa nước mắt trào
…
Đêm xuống
Người đàn ông lên giường đã lưng xuống suốt cả đêm với cô một lời
Trình Vân Kiết cắn chặt răng để phát một tiếng rên nào mặc cho nước mắt thấm ướt gối
Cuối cùng khi cô chợp mắt một chút tiếng khanh khách của Tiểu Nam đánh thức
Trình Vân Kiết cố gắng dậy trong phòng đã chẳng còn bóng
Cô đưa tay sờ lên vị trí bên cạnh đã lạnh toát
Cạch — cửa đẩy
Trình Vân Kiết mặt trắng bệch ngẩng đầu lên là Phương Họa Bình ôm ngực bước
Vẻ ngây thơ chất phác thường thấy đã biến mất
Gương mặt cô tràn đầy khinh bỉ và khó chịu:
“Trình Vân Kiết làm công lược bao năm mà từng thấy ai thất bại thảm hại như cô Nếu là giờ chắc đã tự sát ”
Sự kiêu ngạo trong thái độ của Phương Họa Bình khiến Trình Vân Kiết siết chặt tấm chăn trong tay:
“Cô cứ yên tâm kể cả cô chết cũng chết ”
Cô ngờ Phương Họa Bình – một công lược khác – ngang ngược như
Càng đáng sợ hơn cô biết rõ mọi thông tin về còn cô thì chẳng biết gì về đối phương
Trong lòng Trình Vân Kiết bắt đầu dâng lên nỗi sợ cô cam tâm
Nhiệm vụ đã bỏ biết bao công sức để thành vì một kẻ đến cướp mất
“Tôi chết Vậy đồng hồ đếm ngược của cô hôm qua giảm mất 9 ngày ”
Phương Họa Bình khẩy
Cô lườm Trình Vân Kiết một cái:
“Nhiệm vụ của cô đã thất bại Nếu biết điều cô nên rút lui khỏi cuộc đời của Mạnh Quân Tần ”
Lời của cô khiến Trình Vân Kiết run lên vì tức:
“Cô cố tình đến đây khiêu khích chẳng vì công lược nổi trái tim Mạnh Quân Tần ”
Miệng thì mạnh mẽ nhưng lòng cô dần lạnh buốt
Phương Họa Bình nhướng mày mỉa:
“Cô nghĩ thế thật ”
Trình Vân Kiết nghẹn lời nổi câu nào
“Nếu đã chịu rút lui thì cứ từ từ mà chờ chết ”
Phương Họa Bình dứt lời liền rời khỏi phòng vẻ mặt đầy đắc ý
Trình Vân Kiết chết lặng giường trong lòng ngày càng hoảng loạn
Phương Họa Bình quá tự tin hệ thống giúp đỡ — cô thật sự thể thắng
Trong đầu đầy rối ren thời gian càng trôi càng chậm
Cả một ngày dài Trình Vân Kiết lo lắng thấp thỏm rời khỏi phòng
Cuối cùng cũng đến giờ Mạnh Quân Tần tan làm cô tranh thủ ngoài đợi từ sớm
Cô đợi lâu đến mức tay chân đều tê cóng mới thấy chiếc xe jeep quen thuộc từ xa chạy tới
Xe dừng ngay cổng Trình Vân Kiết khẽ mỉm đàn ông bước xuống xe vội vàng bước lên nghênh đón
phía vang lên tiếng lóc của Phương Họa Bình
Cô đầu khó hiểu liền thấy tiếng Tiểu Nam giận dữ hét lên:
“Đồ xa Dám bắt nạt mẹ cháu”
Cậu bé như một quả pháo lao thẳng về phía cô
Trình Vân Kiết kịp phản ứng thì đã bé tông trúng
Cổng viện ba bậc thang trơn trượt vì băng tuyết
Trình Vân Kiết va mạnh lưng cả lăn thẳng xuống bậc đập mạnh xuống nền đất
“Vân Kiết”
Tiếng thét kinh hoàng của đàn ông vang bên tai cô
Cú ngã khiến cô hoa mắt nổi thành lời
Cơn đau dữ dội nơi bụng khiến cô choáng váng
Cô cảm nhận một dòng chất lỏng ấm nóng từ hạ thân chảy ngừng
Mạnh Quân Tần lao đến ôm cô lòng
Trong khoảnh khắc còn chút ý thức cuối cùng Trình Vân Kiết nắm chặt lấy vạt áo thều thào mấy chữ:
“Quân Tần… đứa bé… cứu con của chúng …”
Mạnh Quân Tần theo hướng cô níu kéo mà xuống đồng tử lập tức co rút
Chỉ trong tích tắc nền tuyết trắng đã máu đỏ nhuộm loang — đỏ tươi đến rợn
Ủa sao đoản hậu vậy?
ủa chắc gì ông ck đã hối hận, mà cứ phải cố cho kết như vậy