Người Công Lược Không Được Yêu - Chương 2
3
Phương Họa Bình mang vẻ mặt vô hại khẽ chỉnh chiếc túi tay
Cô nở một nụ ngây thơ với Mạnh Quân Tần:
“Mạnh đại ca trong sân thơm thật đấy”
Trình Vân Kiết sững
vườn trồng đầy hoa lan hương mà đàn ông đã từng cẩn thận chọn từng nhánh mang về trồng cho cô giờ đã nở rộ hương thơm lan tỏa
dường như… cô đã lâu còn ngửi thấy mùi hương đó
“Em thích là Sau nơi chính là nhà của em”
Trình Vân Kiết chợt khựng ánh mắt đặt phụ nữ liền rút về chằm chằm Mạnh Quân Tần
Cái gì gọi là “ cũng là nhà của cô ”
“Họa Bình mất chồng trong lúc làm nhiệm vụ Sau cô sẽ sống ở nhà chúng ” Mạnh Quân Tần đầu với Trình Vân Kiết đang chút bối rối
Trái tim Trình Vân Kiết bỗng hụt một nhịp cô gắng gượng nở một nụ :
“Cô sẽ ở đây Trên lầu chẳng gì cả nhà chỉ một phòng ở … e là tiện lắm…”
Cô còn hết câu Phương Họa Bình đã vội xen với vẻ mặt áy náy:
“Mạnh đại ca em đã mà bọn em nên đến Đến chỉ gây phiền phức cho chị là bọn em thôi”
Dứt lời cô làm bộ định bế đứa bé từ tay Mạnh Quân Tần:
“Tiểu Nam thôi về quê với mẹ”
Mạnh Quân Tần giữ lấy tay cô :
“Đừng ”
Anh cau mày Trình Vân Kiết:
“Hồi nhà chỉ một phòng cũng ở Anh đã bảo Tiểu Trương mang giường đến ”
Khoảnh khắc trái tim Trình Vân Kiết như xé toạc
Hình như… đây là lần đầu tiên Mạnh Quân Tần nặng với cô như
Thì chỉ đang thông báo chứ thương lượng
“Hai mẹ con em cả ngày chắc mệt ăn cơm ”
Mạnh Quân Tần bế Tiểu Nam ngang qua cô ba cùng bước nhà
Trong phòng vang lên giọng nhẹ nhàng của :
“Hôm nay về trễ món gì ngon Ăn tạm nhé Đợi rảnh sẽ dẫn hai mẹ con em ngoài ăn một bữa đàng hoàng”
Trình Vân Kiết sững ngoài cửa nghiến răng nhẫn nhịn
Bàn cơm cô dành cả buổi chiều chuẩn
Vậy mà trong lời chỉ là “ món gì ngon”
Cô mím môi tự dặn đừng suy nghĩ lung tung nữa
Lời xã giao Chắc chỉ là lời xã giao
Trên bàn ăn mẹ con Phương Họa Bình ăn gắp lia lịa như sợ ai để phần
“Ừm món ngon ghê Ở quê em bao giờ ăn ngon như thế ”
Mạnh Quân Tần mỉm đầy hài lòng:
“Ăn quen là ”
Trình Vân Kiết bước nhà
Người đàn ông hề đầu chỉ lạnh giọng :
“Còn ngẩn gì thế Lên ăn cơm ”
Trình Vân Kiết hít một im lặng bước về phía bàn
ngẩng đầu —
Cô thấy Tiểu Nam đang hí hửng cầm tờ giấy khám thai chuẩn ném bếp lửa
Tim cô thắt lập tức lao đến kéo bé khẽ quát:
“Cái đốt”
Đứa nhỏ kéo ngược ngã nhào xuống mông đập chiếc ấm nước đang sôi mà cô đã đặt lên đó
“Áaaaa”
Tiếng xé lòng vang lên phía
“Con ơi ”
Phương Họa Bình thấy cảnh đó thì hoảng hốt vứt bát chạy đến
Tiểu Nam chỉ mông Phương Họa Bình lập tức cởi quần con thấy liền mặt mày tái mét —
Mông phồng rộp lên mấy vết bỏng to tướng
Cô sợ đến phát ôm con chặt trong lòng:
“Chị dâu chị thích trẻ con cũng đừng bắt nạt con em như Chồng em mới mất bao lâu em chỉ còn mỗi nó thôi”
“Tôi làm thể bắt nạt một đứa trẻ ”
Trình Vân Kiết đưa tờ giấy đã cháy một nửa cho Mạnh Quân Tần:
“Tờ giấy quan trọng em chỉ là…”
Mạnh Quân Tần liền hất tay cô giận dữ quát lớn:
“Có tờ giấy nào quan trọng tới mức em đẩy một đứa bé ấm nước sôi ”
Phương Họa Bình ôm con dậy cầm lấy chiếc túi bàn :
“Mạnh đại ca bọn em đây… em làm phiền nữa”
Mạnh Quân Tần bước tới giữ tay cô đầu trừng mắt với Trình Vân Kiết:
“Mau xin Tiểu Nam”
Gương mặt Trình Vân Kiết cứng đờ mắt đỏ hoe:
“Em đã là em hề làm gì thằng bé cả”
Phương Họa Bình thấy thế liền to hơn nữa:
“Mạnh đại ca đưa mẹ con em … coi như bọn em van đấy…”
“Không Không ai hết”
Mạnh Quân Tần dứt khoát giật lấy chiếc túi từ tay cô
Người phụ nữ và đứa trẻ cùng nức nở
Mạnh Quân Tần hết lời khuyên nhủ nhưng Phương Họa Bình chịu cứ nấc lên đòi cho bằng
Cả căn nhà ầm ĩ khiến đầu Trình Vân Kiết như sắp nổ tung
Cuối cùng cô thể chịu đựng thêm nữa hét lớn:
“Đủ ”
Căn phòng chợt im lặng trong một giây
Trình Vân Kiết hít sâu một :
“Không cần ai cả Tôi Được ”
4
Trình Vân Kiết đầu óc hỗn loạn trong ánh mắt sững sờ của Mạnh Quân Tần rời khỏi đại viện quân khu hề ngoảnh đầu
Tuyết bên ngoài càng lúc càng dày so với ban ngày thì giờ đây lớp tuyết đã dày ngang với đế giày của cô
Gió quất mặt rát buốt như dao cứa
Không kịp khoác áo khoác ngoài Trình Vân Kiết nhịn rụt cổ Mắt đỏ hoe từng bước từng bước dẫm lên mặt đất trắng xóa để một hàng dấu chân dài nhanh chóng tuyết mới che lấp
Cứ như cũ đã rời mới đến thay thế
Nhà họ Trình
“Vân Kiết Sao con đến đây giờ ”
Mẹ Trình khoác áo khoác dày mở cửa ngạc nhiên cô
“Con đến thăm mẹ với ba một chút”
Gương mặt Trình Vân Kiết đỏ ửng vì lạnh cả run lên vì rét nhưng mẹ cô để ý thấy điều đó
Trình Vân Kiết im lặng giây lát hít sâu một bước trong và đóng cửa đến lúc mới thấy chút ấm áp len cơ thể
Ba mẹ Trình là những trí thức cao công việc bận rộn Giờ nghỉ hưu nhưng hiếm khi quan tâm đến cô con gái út
Bởi vì họ đã một con gái đầu lòng vốn định sinh thêm con trai để đủ nếp đủ tẻ nhưng việc cô xuyên thai đã phá vỡ kế hoạch đó còn chiếm mất suất sinh nở
Cô gần như chị gái nuôi lớn Bao năm qua chỉ chị là thật sự quan tâm và lo lắng cho cô
Trình Vân Kiết mới xuống mẹ Trình đã mở miệng:
“Vân Kiết chị con mới ly hôn việc làm con xem thể nhờ Quân Tần giúp tìm việc cho nó ”
Bà đang mải đan áo len lấy một tay rảnh để rót cho con gái út một ly nước ấm
Như sợ cô từ chối bà tiếp:
“Vân Kiết số chị con may bằng con biết đùm bọc lẫn chứ”
Nỗi tủi thân của Trình Vân Kiết nghẹn ứ nơi cổ:
“Vâng… con về sẽ hỏi ”
Thì họ cũng biết quan tâm
Chỉ là bao giờ quan tâm đến cô
Dù cô con ruột của nhà họ Trình nhưng đã nuôi lớn ở đây thì trong thời gian ít ỏi còn hãy để cô tận tâm báo đáp họ một lần cuối
Mẹ Trình một chữ “” liền hài lòng dậy gọi điện cho chị cô
Phòng khách chỉ còn Trình Vân Kiết một lặng lẽ ghế
Cô đợi lâu thi thoảng mở cửa ngóng một cái nhưng vẫn thấy cô gặp
Trước đây mỗi lần cô cãi với Mạnh Quân Tần sẽ luôn là đầu tiên tới đón cô về
Nửa đêm
Trình Vân Kiết lạnh đến tỉnh giấc
Tấm chăn mỏng đủ giữ ấm cô co cơn đau dày cồn cào dứt
Trước mắt là màn hình điện tử ảo phát ánh sáng xanh nhàn nhạt đôi mắt cô đỏ lên
【Thời gian còn khi công lược Trình Vân Kiết xóa sổ: 29 ngày】
Cô rơi nước mắt cuộn trong chăn
Nỗi tủi thân cô thể với nhà họ Trình
Tiếp tục ở cũng chỉ càng thêm lúng túng
Sáng hôm
Chưa kịp ăn sáng Trình Vân Kiết đã tự trở đại viện quân khu
Tuyết đã rơi suốt cả đêm dày đến mắt cá chân
Khi đến nơi đôi chân cô gần như tê cứng
trong sân vang lên tiếng rạng rỡ của Mạnh Quân Tần khiến Trình Vân Kiết ở cửa sững
Cô rời cả đêm mà chẳng hề lo lắng chút nào
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa nhưng nét mặt đông cứng trong làn khí lạnh
Cả sân là một đống hoa lan hương giật đứt ném vương vãi khắp nơi
Tiểu Nam chạy qua chạy giẫm lên giẫm nát bộ
Phương Họa Bình bế một ôm lan hương khác bước từ vườn :
“Ôi chao em với nhé Mạnh đại ca lát nữa trồng một vạt cải trắng ở đây thì ngọt lắm luôn đó”
Trình Vân Kiết chỉ biết đỏ mắt đó trơ mắt đàn ông phía cô đáp lời:
“Trồng nhiều mê cải trắng lắm”
Lời dứt ánh mắt hai chạm nơi cửa
Tim Trình Vân Kiết như thắt
Cô nghiến răng thẳng đôi mắt phần áy náy của Mạnh Quân Tần cố gắng cất tiếng:
“Tại … nhổ hết hoa của em”
Đó là hoa từng tự tay trồng cho cô
Giờ chính tay phá hủy
Trình Vân Kiết bỗng thấy khó thở cơn đau dày kéo tới
Cô gắng chịu đựng chờ trả lời
Mạnh Quân Tần khẽ cau mày:
“Họa Bình trồng rau Dù mấy bông hoa đó cũng chỉ để ngắm chẳng ích gì”
“Không ích gì”
Câu trả lời hờ hững của khiến Trình Vân Kiết chết lặng cô nghiến răng lao lên giật lấy mớ hoa trong tay Mạnh Quân Tần:
“Đây là của em Dựa mà các nhổ hết ”
Phía khóe miệng Phương Họa Bình giật nhẹ vội vàng lên tiếng:
“Em chỉ trồng ít rau ăn thôi cố tình phá hoa của chị … Nếu chị em trồng cho chị nhé”
Câu nhẹ hều khiến Trình Vân Kiết bật một nụ đầy thất vọng
Cô sang Mạnh Quân Tần hỏi:
“Nhổ hết … còn trồng ”
Nói xong cô ôm lấy bó hoa lan hương tơi tả lặng lẽ bước nhà
Bên ngoài giọng Phương Họa Bình vang lên:
“Ối chao chị dâu giận chứ Biết em chẳng nhổ nữa”
Đáp cô là tiếng Mạnh Quân Tần dịu giọng dỗ dành:
“Kệ cô dù gì cũng chỉ là mấy bông hoa thôi mà”
Ủa sao đoản hậu vậy?
ủa chắc gì ông ck đã hối hận, mà cứ phải cố cho kết như vậy