Người Con Gái Bị Mẹ Ghét Bỏ - Chương 3
13
“Mẹ thương con không có phòng riêng, sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của con, nên đã nhắm một căn nhà mới.
“Nhưng mua nhà còn thiếu một chút tiền, lại không tiện dùng khoản tiền cô để lại cho con và em trai.
“Ba, dạo này nhà mình có phải rất thiếu tiền không?
“Hay là con với em tạm dừng mấy lớp học thêm và lớp năng khiếu nhé?”
Tôi vừa nói xong, sắc mặt mẹ lập tức tối sầm lại.
Nghĩ kỹ lại, tôi cũng chỉ có một lớp học guitar nghiệp dư dưới khu chung cư.
Còn em trai tôi thì sao? Học tiếng Anh giao tiếp, toán tư duy, bóng rổ, cưỡi ngựa…
Chưa kể còn có những hoạt động như trượt tuyết, cắm trại, tiêu tốn không ít tiền.
“Trượt tuyết lạnh lắm, con gái không nên đi.
“Cắm trại nhiều muỗi, da dẻ của Phan Phan mềm mịn thế này, sao phải chịu khổ?”
Thế nhưng trong bài đăng kia, mẹ lại viết:
【Hồi nhỏ tôi chưa từng được trải nghiệm những niềm vui đó, tại sao bây giờ con bé vừa mở miệng đòi là tôi phải bỏ tiền đưa nó đi?】
【Tôi không phải kiếm cớ, nhưng tiếp xúc quá nhiều thứ, biết quá nhiều chuyện, đối với con gái chưa chắc đã là điều tốt.】
【Những gì con bé có, đã hơn tôi ngày trước rất nhiều.】
Chuyện đổi nhà, thực ra ba đã nhắc đến từ lâu.
Lúc đó, cô vẫn chưa gửi tiền cho tôi và em trai.
Khi ba đề nghị đổi nhà, mẹ đã hết lời khuyên ông đợi thêm.
“Dù sao Phan Phan cũng thích ngủ với em, không vội đổi nhà đâu.”
Nhưng trong lòng mẹ thật sự nghĩ gì?
【Con gái chẳng mấy ham học, buổi tối lại cứ bám lấy tôi không chịu ngủ một mình.】
【Chẳng còn cách nào khác, tôi đành biến phòng ngủ của nó thành thư phòng, đúng lúc để cho thằng bé dùng.】
Thành tích của tôi tuy không phải xuất sắc, nhưng cũng tốt hơn em trai không ít.
Vậy mà tôi lại không thích học? Tôi là người bám mẹ?
“Ba, con nhớ là tiền tiết kiệm cộng với tiền bán căn nhà này cũng gần đủ mà, đúng không?
“Còn nữa, có thể cắt bớt mấy lớp học của Cẩm Thành đi.
“Không vào được đại học danh tiếng, cũng chẳng học ra gì, chẳng phải phí tiền sao?
“Thôi, ba không cần lo, con gọi điện bảo người ta hủy lớp học cho nó.”
14
Chẳng bao lâu sau, căn nhà mới được chốt mua.
Suốt mấy ngày liền, em trai tôi không thèm nói chuyện với mẹ.
Lúc dọn đến nhà mới, tôi cười híp mắt, nép sát bên ba.
“Ba, trước đây mẹ nói để con ở phòng lớn nhất, ba sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Trước khi em trai tôi ra đời, ba bận rộn công việc hơn bây giờ rất nhiều, hiếm khi có thời gian dành cho tôi.
Chỉ đến khi em trai chào đời, ông mới bắt đầu có chút thời gian rảnh rỗi.
Vậy nên, trong lòng ba ít nhiều cũng có chút áy náy vì đã không thể đồng hành cùng tôi trong quá trình trưởng thành.
“Con lại nói chuyện trẻ con rồi. Ba đây mà còn đi tranh phòng với con chắc?”
Đến khi mẹ đi đón em trai về, ba và mấy người công nhân đã chuyển hết đồ đạc của tôi vào phòng ngủ mới.
“Con cảm ơn mẹ đã thương con như thế.”
Tôi phải dốc hết sức bình sinh mới có thể nói ra câu này.
Em trai giận dỗi hất tay mẹ ra, mặt hằm hằm bước vào nhà.
Tối hôm đó, lần đầu tiên mẹ không đến ôm tôi chúc ngủ ngon.
Bài đăng trên mạng lại có thêm cập nhật mới.
【Các người cứ trách tôi, nhưng các người không thấy bộ dạng nó làm nũng với ba nó giả tạo đến mức nào đâu.】
【Đúng là… một con hồ ly tinh nhỏ.】
【Còn cả vẻ ngang ngược của nó khi đẩy em trai mình vào phòng nhỏ nữa.】
【Tôi đã vất vả hơn nó rất nhiều, nhưng cuộc sống của tôi lại kém xa nó.】
【Nếu nó không sống hạnh phúc đến thế, nếu không có nó làm nền để so sánh, có lẽ tôi đã cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.】
Lần này đọc những dòng này, tôi không còn cảm thấy nhói lòng nữa.
Không đâu, mẹ.
Người cướp đi hạnh phúc của mẹ, là chính mẹ.
Cuộc đời của con, không nên gánh lấy những tội lỗi vô hình mà mẹ áp đặt.
Chuyện mua nhà chưa lắng xuống được bao lâu, mẹ lại quay về với dáng vẻ yêu chiều tôi như trước.
15
“Phan Phan, con cũng sắp tốt nghiệp rồi, mẹ đã nhờ cậu con tìm cho con một công việc thực tập.
“Công ty này điều kiện rất tốt, hơn nữa lại gần nhà mình.
“Đến lúc bận rộn, mệt mỏi, mẹ còn có thể chăm sóc con.”
Vừa nói, mẹ vừa cắt trái cây cho tôi, lại còn pha trà sâm.
Trên gương mặt bà, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào khác thường.
Nơi cậu tôi làm việc ư?
Đúng là rất gần nhà.
Danh tiếng… cũng thực sự rất tệ.
Một công ty gia công, bóc lột nhân viên, ép doanh số, chuyên điện thoại quấy rối khách hàng.
Truyền thuyết kể rằng, ngay cả chó đi qua cửa cũng phải bấm gọi một cuộc rồi mới được đi tiếp.
“Ba con dạo này lại bận rồi, nhưng không sao, mấy chuyện này cứ để mẹ lo cho con.”
Tôi cố giữ bình tĩnh, kiềm chế để tay mình không run rẩy.
Trước đây, tôi còn chưa chắc mẹ ghét tôi đến mức nào.
Nhưng giờ tôi đã hiểu, bà chẳng hề bận tâm đến tương lai của tôi.
Khoảnh khắc này, cảm giác đau đớn trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
【Cũng là con gái, là chị gái, tôi đã chịu khổ hơn nó rất nhiều.】
【Cậu nó bề ngoài thì ngọt nhạt, thực chất lại thủ đoạn, đủ cách chèn ép tôi. Trước khi kết hôn, tiền lương của tôi hầu như bị ông ta lấy hết.】
【Không đưa thì sao? Đều là người một nhà, chẳng lẽ trở mặt?】
【Còn con gái tôi thì sao? Cô nó còn chạy tới đưa tiền cho nó!】
Vậy ra, mẹ muốn đẩy tôi vào chỗ cậu, để tôi nếm trải những gì bà từng chịu đựng?
Sự bóc lột của cậu, sự thờ ơ của mẹ, tại sao cuối cùng lại biến thành nghiệp chướng đổ lên đầu tôi?
“Phan Phan, con còn nhỏ, chưa biết tiết kiệm tiền, số tiền hai trăm nghìn trước kia cứ để ở chỗ cô con đi.
“Nhưng sau này khi con có thẻ lương, nhớ gửi về cho mẹ giữ, mẹ sẽ góp thêm một chút, coi như của hồi môn của con.”
Mẹ hạ giọng, như thể sợ em trai nghe thấy.
“Đừng nói với Cẩm Thành, kẻo nó lại bảo mẹ thiên vị.”
Nhìn đôi môi bà khẽ mở rồi khép lại, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ.
Bấy lâu nay, em trai tôi thực sự nghĩ rằng mẹ yêu thương tôi nhất sao?
16
Tôi tỏ vẻ vô cùng vui mừng, nhưng lại tiếc nuối nói với mẹ:
“Trường con đã sắp xếp thực tập rồi, con nhất định phải đến đúng nơi đã định, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp.
“Nhưng không sao, đợi hết kỳ thực tập, con sẽ cân nhắc đến chỗ cậu làm.”
Ánh mắt thất vọng của mẹ lập tức sáng lên.
“Được, được, còn suy nghĩ gì nữa chứ? Cậu con là người nhà, chẳng lẽ lại hại con?”
Hại hay không, chẳng lẽ bà – em gái của ông ta – lại không rõ?
Tối hôm đó, tôi lập một tài khoản mới, kết bạn với em trai.
Em trai tôi mê một trò chơi điện tử nào đó, vì chuyện này mà không ít lần bị ba mắng.
Tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng, trò chuyện cùng nó rất ăn ý.
Hai ngày sau, tôi khéo léo chuyển chủ đề.
“Này anh bạn, cậu là con một à?”
“Tôi có một bà chị gái, phiền chết đi được.”
Tôi cố tình giả làm một cậu trai cũng có chị gái giống nó.
Không lâu sau, em trai nhắn lại:
“Không phải, tôi cũng có một chị gái, xinh lắm, nhưng phiền thật.”
Tôi:
“Hahaha, có phải chị cậu được cưng hơn cậu không?”
Em trai:
“Không đời nào! Mẹ tôi thương tôi nhất.
“Con lừa ngu xuẩn ấy còn tưởng mẹ thiên vị nó cơ.
“Cười chết mất! Người ta nói sao nhỉ, mẹ tôi để tiền cho tôi, còn tình yêu thì dành cho nó. Hahaha.
“Mẹ tôi đã để dành ba trăm nghìn tệ cho tôi rồi, mà nó còn chưa biết đâu.”
Tôi cảm thấy máu dồn lên não, đầu óc choáng váng.
Thì ra, người được yêu thương thật sự luôn có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Sau khi thoát khỏi cuộc trò chuyện, tôi định mở lại bài đăng kia, nhưng phát hiện bài viết đã bị đánh dấu [Dừng cập nhật].
Không biết có phải vì quá nhiều người chú ý, sợ tôi đọc được hay không.
Nhưng không sao, tôi đã lưu lại toàn bộ ảnh chụp màn hình.
Nhanh chóng, dựa vào dấu vết từ tài khoản cũ, tôi tìm ra được tài khoản mới của mẹ.
Bà đăng một câu hỏi: “Khu vực XX có công ty nào chuyên lừa đảo nhân viên không?”
Ừm, câu trả lời chính là nơi cậu tôi làm nhân sự.