Người Biết Xuân Về - Chương 6
Đại bá hừ lạnh
Ban đầu còn lưỡng lự biết nên ép quá nhưng thấy ai nấy đều về phía chi bằng nhân cơ hội mà làm giá thật cao để đảm bảo phú quý về
Hắn hằn học:
“Vốn nghĩ là thân thích nên chỉ lấy ngàn lượng thôi An ca nhi đừng đằng chân lân đằng đầu”
Ta cúi đầu khoé môi từ từ cong lên
Cuối cùng cũng mấy lời — uổng công bỏ một hai lượng bạc thuê đến gây chuyện
Số bạc Quý Phỉ An bỏ lấy sẽ lấy về từng đồng từng cắc
25
Khi Quý Phỉ An đưa bạc nộp chẳng hề xót ruột
Ta kinh ngạc:
“Đem ngàn lượng vàng một cách dễ dàng như định hỏi ”
Quý Phỉ An khẽ xoa đầu mỉm :
“Nương tử của là bảo vật vô giá chỉ tiếc Long vương nếu đã xây hẳn một Thuỷ cung cho nàng ”
Nhà họ Quý thấy bạc thật đưa đến tận tay liền hai mắt sáng rực khép miệng
lòng tham con là vô đáy
Thấy chuyện hiệu buôn mãi tin tức bọn họ nôn nóng
Họ ép và Quý Phỉ An đưa
Quý Phỉ An hỏi :
“Khi nào thì đưa cho họ”
Ta khẽ :
“Vĩnh viễn đưa”
Hắn dịu dàng đáp lời:
“Được theo nương tử”
Điều khiến ngờ tới là — Tạ Diễn Hạc tự tới tìm
Hắn đã vô cùng khó nhọc mà còn cố tình chắn đường khi trở về Hầu phủ
Ánh mắt tham lam dừng mi mắt môi — nở nụ ngẩn ngơ:
“A Xuân… sắp chết … sẽ lời thật lòng Nàng thể mấy câu ”
Ta lãnh đạm
Nực ngươi cho chặn chẳng lẽ còn quyền từ chối
Tạ Diễn Hạc lấy từ trong tay áo một cây trâm gỗ
Tuy vẻ mộc mạc nhưng kỹ thấy đường nét tinh xảo rõ là đã dày công chế tác
Tay run rẩy nhẹ nhàng đưa đến mặt
“A Xuân năm đó Tạ gia đày Ninh Cổ Tháp đã ép nàng thề chỉ làm Tạ gia phụ nàng đã thề nhưng làm ”
Ta lạnh lùng nhạt:
“Là làm ”
Tạ Diễn Hạc ngực phập phồng cơn ho liên tục kéo tới nhưng vẫn cố gắng khẽ bật :
“A Xuân biết — tất cả là của
Nàng xem cây trâm … đã khắc xong
Tình cảm mười hai năm dành cho nàng vẫn từng thay đổi
Cưới Vương Uyển Dung… chỉ là nhất thời tham cái mới nàng hiểu chỉ tình cảm mười hai năm với nàng với nàng thì
Dạo gần đây bệnh nặng thường mơ thấy nàng là cá chép còn là cái chổi rách
Nàng ở bên một nghìn năm một vạn năm chỉ cần nàng rời liền tan thành từng mảnh
A Xuân mệnh nàng mệnh sẽ để nàng vĩnh viễn
Quay về bên A Xuân
Chỉ mới bảo vệ nàng Quý Phỉ An làm nổi ”
Hoá … thật sự là do Tạ Diễn Hạc bày cả
Dù đã đoán từ lâu lúc vẫn tránh khỏi cảm giác buồn nôn
Ta nhận lấy trâm gỗ khẽ nhướng mày với
Khoảnh khắc tiếp theo trâm gỗ nát vụn trong tay
“Ngươi kiếp tan vỡ kiếp cũng thế thôi”
Tạ Diễn Hạc chết sững tại chỗ tròng mắt đỏ ngầu giận dữ hét lên:
“Nàng… A Xuân Nàng đừng biết điều Nhà họ Quý vấy tội bất hiếu chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ
Chỉ Tạ gia mới bảo vệ nàng Đừng hồ đồ”
Ta chẳng buồn liếc chỉ mỉm dịu dàng về phía xa
Quý Phỉ An đang đến đón — về nhà
26
Nhà họ Quý Diệu Tông thấy mãi lấy hiệu buôn nóng ruột đến phát điên thêm Tạ Diễn Hạc giật dây phía cuối cùng quả nhiên gây náo loạn tại nha môn Kinh Triệu Phủ
Trên công đường dù và Quý Phỉ An biện luận đanh thép cũng khó địch hai chữ: bất hiếu
Bất hiếu là một trong những tội lớn nhất ở triều bao trùm phạm vi rộng ngay cả lời vô lễ với gia tộc bên cũng tính là bất hiếu
Dù Quý Phỉ An chịu oan ức đến cũng thể xóa cái danh bất kính trưởng bối
Giống như năm đó Vĩnh Xương hầu gia dù công cao cái thế cũng chẳng dám trái ý một lão thái thái thôn quê
Đó chính là chữ hiếu của triều đình — ngu hiếu
Nhà Quý Diệu Tông thấy cả Kinh Triệu Doãn cũng nghiêng về phía liền đắc ý vô cùng
“An ca nhi các ngươi giao thì yên chuyện nếu thì đừng trách chúng bắt ngươi tù”
Trong lòng âm thầm đếm:
Ba… hai… một
Một giọng trầm hùng uy nghiêm như sấm sét vang lên:
“Ngông cuồng Là kẻ nào dám bắt ái khanh của trẫm ngục”
Khóe môi khẽ nhếch mỉm
Ta đã cược đúng
Hoàng đế tuy đa nghi nhưng Vĩnh Xương hầu từng xuất thân bạch y công cứu giá nên ngự ân sâu đậm
Sau khi Hầu gia qua đời dù đế vương thường ban thưởng cho Quý Phỉ An nhưng cũng cho phép bất kỳ ai tùy tiện ức hiếp
Cha mẹ từng mỗi tháng hoàng thượng đều vi hành một lần nhưng ai biết — chính là cơ hội để đặt cược
Nếu Quý Diệu Tông khi lấy ngàn lượng vàng mà chịu thu tay thì tai họa hôm nay đã tránh thu tay — đó là cược thứ hai
Và cược thứ ba — là cược rằng trong lòng thánh thượng vẫn còn một chút thương tiếc với bậc cựu thần từng lập đại công
Ta thắng cả ba
Kinh Triệu Doãn cẩn thận tường thuật vụ án sắc mặt hoàng đế càng lúc càng âm trầm
Không vì chuyện khác mà bởi văn từ tố cáo của Quý Diệu Tông giống hệt như luận điệu của đám văn thần từng chỉ trích thánh thượng bất kính Thái hậu
Không hổ là Tạ Diễn Hạc — kẻ bạc tình vô nghĩa nhưng học vấn uyên thâm
Vụ án chỉ một kẽ hở — chính là lần đến Quý phủ gây náo loạn
Quý Diệu Tông thấy liền vội vàng quỳ xuống giở giọng khôn khéo:
“Tiểu nhân lời thưa Dù cháu trai thần là hiếu thuận nhưng cháu dâu bất kính còn vu khống hãm hại tiểu nhân”
Ai ngờ hoàng đế chỉ khẽ hừ một tiếng đoạn :
“Họ Đào là phụ nhân ngu dại chẳng lẽ đến lượt ngươi ức hiếp Phỉ An”
Ta cúi đầu che môi nở nụ nhàn nhạt quỳ xuống cúi chào
Chỉ là chẳng phụ nhân ngu dại gì
Ta càng bao giờ để khác nắm nhược điểm trong tay
27
Sổ sách của Hầu phủ vẫn luôn vấn đề nguyên nhân chính là: phần lớn doanh thu từ hiệu buôn tên Quý Phỉ An đã chảy cả túi Quý Diệu Tông
Năm xưa khi Quý Phỉ An còn nhỏ bệnh tật triền miên làm gì sức mà quản những chuyện
Ta quỳ công đường từng chữ từng câu như nện xuống đất chỉ vì đòi công bằng cho phu quân
“Hôm đó thần phụ ngoài cửa phủ đại bá từng : Ngày mùng ba tháng Năm vay ba vạn lượng mùng tám tháng Năm vay năm vạn lượng mười ba tháng Năm vay hai vạn lượng mười lăm tháng Năm vay tám vạn lượng…
Không suông mà là vì nỡ vạch trần bộ mặt thật của đại bá – kẻ đã tham ô tiền doanh thu từ hiệu buôn của Hầu phủ
Phu quân hiền lành cho nên luôn nhẫn nhịn
Thần phụ lấy chồng làm trời vì cũng chấp thuận để phu quân dâng ngàn lượng vàng cho bá phụ
Phu quân chí hiếu chí thành mong Hoàng thượng minh xét”
Những con số bịa đặt mà là do đám nha như Cẩm Tú Tường Vân và đặc biệt là Cẩm Tú cẩn thận tính toán từng li từng tí
Chỉ cần tra một cái là rõ thật giả
Quả nhiên khi tra xét Hoàng thượng xác nhận: từng lời đều là thật
Quý Diệu Tông sợ đến vỡ mật lập tức quỳ sụp đất dập đầu
“Hoàng thượng tha mạng Hoàng thượng tha mạng Thảo dân cũng chỉ là nhất thời hồ đồ… Năm đó An ca nhi còn nhỏ tuổi thân thể yếu đuối thảo dân mới giữ giùm nó thôi nào lòng tham chiếm đoạt gì ạ”
Thật
Ngươi bắt nạt Quý Phỉ An khi nó còn nhỏ nương tựa nay còn ép nó lên công đường đối chất từng việc từng việc đều là đẩy nó đến chỗ chết
Quý Diệu Tông rống lời lẽ thê lương như máu
Thế nhưng Hoàng thượng vẫn ban cho tử tội
Bởi vì còn nhắc đến cái chết của lão phu nhân năm xưa và việc Vĩnh Xương Hầu tự sát
Tuy rằng cái chết của họ do Quý Diệu Tông trực tiếp gây nên nhưng quả thật với Vĩnh Xương Hầu mà lúc Hoàng thượng cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa trực tiếp hạ lệnh xử tử
Đại thù đã báo trong lòng sảng khoái kể xiết
Cẩm Tú hỏi:
“Thế còn tội bất hiếu của công tử thì Các cửa hiệu vẫn cần trông coi mà”
Ta khẽ
Hoàng thượng đã thay Quý Phỉ An làm chủ
Dù thật sự bất hiếu thì chứ
Sau hiệu buôn của Hầu phủ chỉ càng lúc càng phát đạt
Đêm sòng bạc cung kính phái mang lãi tháng đến – gấp mười lần bình thường
Ta từng : yêu cờ bạc và vận đỏ của – thiên hạ vô song
28
Bệnh của Tạ Diễn Hạc kéo dài hai tháng rốt cuộc đã đến lúc thập tử vô sinh
Nghe mấy hôm nay cứ lẩm bẩm gọi tên thật khiến buồn nôn
Trước khi chết xảy một chuyện lớn
—— Tạ phủ tịch thu gia sản
Điều khiến bất ngờ hơn chính là: cha mẹ chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc
Mẹ dịu dàng với :
“Hôm con ngất xỉu nhiều và cha con từ hôm đã đoán kết cục của nhà họ Tạ
Con đừng vì chuyện cha Hoàng thượng nghi kỵ mà bận lòng Ở chốn quan trường quá mức nổi bật là chuyện ”
Ta khẽ thở dài — thì là
Tạ Diễn Hạc chết vì trọng bệnh cũng chết vì nhà niêm phong
Mà là —— chết tay Vương Uyển Dung
Tội vợ giết chồng vốn là trọng tội
Vương Uyển Dung giải ngục chờ xử lý
Trước lúc giải nàng với một câu:
“Đào Tri Xuân thật sự ghen tỵ với ngươi”
Dừng một chút nàng :
“… cũng quá ghen tỵ”
Ta hiểu ý nàng
Ghen tỵ vì những ngày cuối đời tình yêu của Tạ Diễn Hạc
tình yêu đó — quá giả dối quá nông cạn chẳng đáng một xu
Với kết cục của hai họ tiếc nuối càng thương xót
Mỗi đều vận mệnh riêng
Thân thể Quý Phỉ An ngày càng khởi sắc
Hôm nọ trời trong nắng ấm một đạo nhân cửa Hầu phủ
Ông mỉm vuốt râu:
“Đào thị Tri Xuân ngươi thật sự thích mệnh cách của ”
Ta nhận — là vị đạo sĩ năm xưa cũng là đã âm thầm dẫn dắt qua những giấc mộng bấy lâu
Ta cúi đầu thi lễ:
“Không thích”
May mắn đương nhiên là
tin — làm nên mệnh chứ mệnh làm nên
Nếu năm đó liều mạng tìm Tạ Diễn Hạc dù là mệnh cá chép may mắn đến cũng trở về
Nếu tìm ngài Vu đại phu dẫu y thuật của ông cao cường tới Quý Phỉ An cũng khó thoát khỏi quỷ môn quan
Có vận đỏ thì
nếu vở kịch mà hai cùng diễn Cẩm Tú cùng đám nha thức trắng đêm tính toán từng con số thì vận đỏ của cũng chẳng phát huy nổi
Đạo trưởng than nhẹ một tiếng phất tay một cái
Một đám mây bảy sắc hiện lên đỉnh đầu dần dần tan hư vô
“Đã từ nay về ngươi còn là Tri Xuân mệnh cá chép nữa Bảo trọng”
Ta mỉm đáp : “Ngài cũng bảo trọng”
Ánh nắng rực rỡ trải đầy sân
Ta đầu ——
Có đang đợi về nhà
Hết