Người Biết Xuân Về - Chương 5
20
Mở cửa bắt gặp Vương Uyển Dung
Sắc mặt nàng chẳng mấy dễ coi chắc hẳn vài lời
Ta biết nàng đã bao nhiêu cũng chẳng quan tâm
vẫn dừng bước lạnh nhạt thốt bốn chữ:
“Hắn đáng ”
Coi như là lời xin vì chuyện đã đẩy nàng xuống nước hôm
Vừa rời khỏi Tạ phủ đã thấy Quý Phỉ An cùng cha mẹ chờ ở bên ngoài
Không biết đã chờ bao lâu đến mức cha còn bắt đầu gà gật vì buồn ngủ
Trời xám xịt mờ sương mưa bụi rơi lất phất như tơ
Quý Phỉ An chắn gió nơi đầu đường che mưa chắn gió cho
Đôi mắt đào hoa ánh lên tia sáng long lanh nắm lấy tay dịu dàng :
“Nương tử đến đón nàng về nhà”
Ta cũng mỉm với trong lòng ấm áp lạ thường
“Ừ về nhà thôi”
Bệnh tình của Tạ Diễn Hạc quả thực
Vương Uyển Dung gửi cho một phong thư chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Lấy phòng làm đầu
Ta vốn đã sớm đề phòng Tạ gia nay thêm lá thư càng cảnh giác ngày đêm
Thế nhưng — vẫn chẳng chuyện gì xảy
Giữa trán giật liên hồi cảm giác như phong ba sắp kéo đến
Ta càng đề cao cảnh giác
vấn đề ở Tạ phủ — mà là ở Hầu phủ
Sổ sách của Hầu phủ điểm
Người của sòng bạc tới báo — bọn họ là dân từng trải mắt tinh như cú mạng lưới khắp nơi
Họ nhắc :
“Cô nương sang tháng sẽ còn ai trong sòng bạc trả bạc cho cô nữa”
Tạ Diễn Hạc cũng cho truyền lời:
“A Xuân nếu Hầu phủ lụn bại nhất định sẽ che chở cho nàng”
Xem …
Tạ Diễn Hạc đã tính rằng sẽ thua cược
Hoặc — vẫn còn nước cờ cùng
21
Nha thân của tên là Cẩm Tú là giỏi quản sự bậc nhất nàng nghiêm giọng :
“Tiểu thư đám quản sự trong Hầu phủ miệng thì bảo tiểu thư đừng lo nhưng thực tế thì Rõ ràng là xem thường tiểu thư chẳng để tiểu thư nhúng tay việc trong phủ”
Tuy từng học chuyện chưởng quản gia sự như thế nào nhưng mấy nha đầu mẹ phái đến đều đã dạy dỗ cẩn thận đặc biệt là Cẩm Tú — là xuất chúng trong số đó
Cẩm Tú tức giận:
“Tiểu thư là chúng với cữu gia ”
Ta khẽ xoa đầu tiểu nha mỉm :
“Chuyện đương nhiên với cữu gia nhưng chỉ e… cữu gia nhà em cũng chắc quản ”
Chỉ là mấy quản sự thôi mà dám qua mặt cả đương gia chủ mẫu — bọn họ xem thường chỉ là một “phế tài thiên kim” của phủ Tướng quân mà là vì…
Hầu phủ hôm nay họ thừa nhận họ mang họ Quý là dòng dõi Quý Phỉ An
Quả đúng như dự đoán đến ba ngày Hầu phủ liền gặp chuyện
Là Kinh Triệu phủ tìm đến
Bởi vì đại bá của Quý Phỉ An mặt lên công đường đối chất tố cáo bất hiếu
Kinh Triệu Doãn đối với và Quý Phỉ An còn xem như khách khí dù gì cũng là nữ nhi đại tướng quân còn là đích tử của cố Hầu gia
vị Kinh Triệu Doãn đêm hôm cùng một đám công tử bột kéo đến sòng bạc cược rằng sẽ làm Hầu phủ tán gia bại sản đã đủ chứng tỏ lập trường của đám Kinh thành
Dù thì ở triều bất hiếu vốn là đại tội
Chỉ cần là đại bá cũng thể khởi kiện công đường
Mà một khi đã công đường danh tiếng liền tan tác còn ai dám tới mua hàng của “kẻ bất hiếu” nữa
Ta và Quý Phỉ An cùng lúc nhận tin Sau khi Kinh Triệu Doãn rời từ trong hộp cất thư của lấy một phong thư
Là thư hưu phu
Thần sắc cực kỳ bình tĩnh giọng cũng gợn sóng
“Xuân nương chung quy vẫn là với nàng Ta vốn là đáng chết danh tiếng tiền bạc cũng quan trọng…”
Hắn còn hết đã giơ tay tát thẳng một cái
Quý Phỉ An sững sờ
Ta giọng điệu bình thản như thể đang bàn chuyện ăn sáng:
“Vậy… cũng quan trọng ”
Quý Phỉ An khựng vội vàng lúng túng:
“Không… …”
Ta siết chặt lấy tay :
“Vậy thì đừng buông tay ”
Quý Phỉ An trầm mặc hồi lâu ánh mắt bỗng trở nên uể oải thần sắc lặng :
“Xuân nương nàng biết bọn họ tham lam đến mức nào Bọn họ sẽ moi sạch cả Hầu phủ”
Ta :
“Moi sạch thì dọn về phủ Tướng quân ở Nếu phủ Tướng quân dung với phố sống
Quý Phỉ An nghĩ kỹ nếu hôm nay để rời … sẽ bao giờ ”
Quý Phỉ An :
“Xuân nương nàng ngủ ngoài phố”
Ta im lặng
Hắn tiếp:
“Ta là lang quân của nàng — nàng sẽ bảo vệ ”
Ta cong mắt khẽ gãi lòng bàn tay
“Được Ta bảo vệ ”
22
Vĩnh Xương Hầu xuất thân áo vải từ lâu đã bất hòa với trưởng trong nhà là Quý Diệu Tông
——Lão phu nhân thiên vị giữ bộ số bạc mà Vĩnh Xương Hầu kiếm nhưng đem đổi cho Quý Diệu Tông một mảnh ruộng
Về Vĩnh Xương Hầu vì cứu giá công một bước lên mây vốn định dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc Nào ngờ lão phu nhân lóc om sòm đòi tố cáo công đường
Nếu Hoàng thượng nhớ đến công lao hộ giá của Vĩnh Xương Hầu chỉ e hôm thật sự bọn họ đắc thế
Thế nhưng dù Thánh thượng hết mực sủng ái Vĩnh Xương Hầu vẫn buộc rước lão phu nhân phủ còn dung thứ cho bà tiếp tục chu cấp cho cả nhà Quý Diệu Tông
“Xuân nương cái chết của nương … tai nạn
Là bà mắt nương tính tình cương trực thường ngăn cản cả nhà bọn họ bước Hầu phủ
Vì thế bà đã hại chết nương
Phụ thân đó mới tự vẫn theo
Trước khi qua đời phụ thân đã âm thầm xử lý bà nhưng ngờ cả nhà Quý Diệu Tông tham lam đến
Dựa việc từ nhỏ bệnh tật yếu đuối bọn họ âm thầm chuyển tài sản riêng của Hầu phủ
Đợi đến khi phát hiện thì đã quá muộn cũng chẳng cách nào đòi
Xuân nương bất hiếu là tội lớn — cam lòng nhận tội
Là mới liên lụy nàng cùng chịu khổ”
Lần đầu tiên thấy trong mắt Quý Phỉ An dấy lên vầng đỏ tức giận cũng là lần đầu tiên thấm thía hiểu — đây mới là mối huyết hải thâm cừu thực sự
Ta ôm lấy Quý Phỉ An nghiêm túc :
“Để thay báo thù”
23
Quý Diệu Tông biết hổ
Vậy thì thể mặt dày hơn
Người tài giỏi cách của tài giỏi còn là một “phế vật” cũng chiêu riêng của
Chỉ cần thắng trận sòng bạc tất nhiên cũng sẽ về phía
Ta một đường đến nhà Đại bá ở hẻm Bắc An liền phịch xuống đất rống lên
“Đại bá ơi Đại bá mẫu ơi Xin hai hãy trả bạc cho chúng con ”
“Nếu trả với Phỉ An sẽ chết đói mất thôi”
Khi Quý Phỉ An chạy đến Bắc An hẻm liền trông thấy nương tử nhà đang ngay cửa lớn mà gào
Tiểu nương tử vốn đã diễm lệ nay đôi mắt đẫm lệ ngân ngấn chẳng mang chút bi thương nào ngược còn giống như một hồ ly nhỏ xảo quyệt
Phu thê Quý Diệu Tông giận tím mặt xồng xộc lao
“Đào thị Chúng bao giờ thiếu bạc nhà ngươi hả Ngươi với cái tên tiện nhân Quý Phỉ An biết hiếu đạo thì thôi còn dám tới đây quấy phá”
Ta vẫn thút thít như một kẻ đáng thương chẳng lấy một phần lúng túng
So với Quý Phỉ An từng mất cả danh dự thì cái mặt mất tí cũng chết ai
“Ta biết đại bá là vì cho Phỉ An nên đám quản sự trong phủ mới chỉ lời đại bá và đại bá mẫu
nợ thì trả thể thiếu nợ mà Nhất là nợ một khoản bạc lớn như ”
Hai đầu óc cuồng giọng gắt lên:
“Chúng khi nào thiếu bạc của Hầu phủ chứ”
Ta bắt đầu đếm tay từng khoản:
“Mùng ba tháng Năm vay ba vạn lượng;
Mùng tám tháng Năm vay năm vạn lượng;
Mười ba tháng Năm vay hai vạn lượng;
Mười lăm tháng Năm vay tám vạn lượng…”
Quý đại bá tức đến mức suýt phun máu
“Con đàn bà Ngươi dám vu khống trắng trợn Có khế ước vay mượn ”
Ta nghẹn ngào đáp:
“…Không ”
Ta bịa thôi mà khế ước
Lúc dân chúng vây quanh đã bắt đầu xì xào nghị luận
“Vị Hầu phu nhân đang làm trò gì Một phế vật như nàng mà cũng nhớ nhiều thế ”
“ đó kể lắm thế mà lấy một mảnh khế ước rõ là vô cớ bôi nhọ”
“Còn dám tới làm phiền đại bá đúng là biết hổ”
“Nghe nàng đeo bám Tạ Diễn Hạc bày mưu ‘gả nhầm’ chỉ để chiếm đoạt gia tài của kẻ bệnh tật Tâm địa độc ác hết mức”
“Còn nữa còn nhà đại bá vốn nhân từ là nuôi dưỡng tiểu hầu gia lớn lên mới rời khỏi kinh thành Vậy mà tiểu hầu gia trở đã kiện vì bất hiếu hừ nhất định là đã làm chuyện gì tày trời”
24
Quý Diệu Tông thấy qua đường đều về phía hăng hái đắc ý cặp mắt nhỏ như hạt đậu cũng loé lên tia tinh quái
“Họ Đào ngươi bất kính với trưởng bối còn bịa chuyện hãm hại nhất định sẽ tố cáo ngươi lên nha môn Trừ khi…”
Vừa đến đó lập tức lộ vẻ hoảng sợ nhanh tay rút một tờ ngân phiếu đưa đến thân run rẩy:
“Đào thị biết …”
Đại bá vuốt râu thần sắc vô cùng đắc ý
Ta sang lóc với Quý Phỉ An:
“Phu quân… cũng chẳng giúp thân một tay ”
Dĩ nhiên Quý Phỉ An giúp
Vở kịch là hai cùng dựng nên
Hắn lập tức chắn mặt :
“Bá phụ Đào thị chỉ là tính tình trẻ con xin đừng so đo với nàng”
qua đường chịu nổi
“Đã là vợ chồng thì tự nhiên đồng lòng chỉ tội cho nhà đại bá nuôi nấng cháu trai bao năm trời giờ còn cháu dâu vu oan”
“Phải đó Theo thấy hôm nay lấy ngàn lượng vàng chuyện thể kết thúc”
Lời càng lúc càng mãnh liệt đại bá cũng bắt đầu nảy lòng tham
Sắc mặt trở nên hung ác với Quý Phỉ An – một Hầu gia đường đường chính chính:
“Nếu bỏ qua cho vợ ngươi thì như mọi đưa ngàn lượng vàng cùng năm mươi cửa hiệu ở phố Đông nếu sẽ tiếp tục tố cáo nàng thêm một tội nữa”
Quý Phỉ An biến sắc:
“ Hầu phủ nào ngàn lượng vàng chứ”