Người Biết Xuân Về - Chương 4
Chỉ nghĩ thôi đã thấy xót xa cớ gì thực sự gả cho Tạ gia
Cuộc hôn nhân sai lầm — là cố ý cũng là thiên ý
Tạ Diễn Hạc cam tâm cưới chẳng lẽ cam lòng gả cho Tạ gia
Bọn họ coi thường chẳng lẽ thực sự coi thường
Ngày tháng là do hai yêu thương cùng xây đắp chứ oán lữ cùng kéo dài bi kịch
Khi đó đã bắt đầu chút cam lòng
Chỉ là hiểu cam lòng vì điều gì — rõ ràng yêu Tạ Diễn Hạc vì khó chịu
Có lẽ là vì đau lòng
Có lẽ là vì thất vọng
Tận đến hôm nay mới hiểu rõ —
Thì khi đó nỗi đau là thật buồn bã là thật từng chút từng chút còn yêu Tạ Diễn Hạc nữa — cũng là thật
Giờ đây oán hận — cũng là thật
Ta hận vì yêu
Ta chỉ hận vì đã làm khó cha mẹ
Cha mẹ của Đào Tri Xuân rõ ràng đã dạy nên một nữ nhi vì cớ gì chịu khác khinh khi
Cũng may sáu mươi tám tráp hồi môn chỉ hai ngày khi cưới nhầm đã đưa trở về phủ
Nếu … chắc tức chết mất
16
Thân thể của Quý Phỉ An ngày càng hơn nhờ Vu đại phu điều trị
Cha dạy cưỡi ngựa bắn cung mà Quý Phỉ An cũng đã đủ sức cùng cha luyện cả ngày
Cha thường kéo dặn dò:
“Con rể thế là hiếm đó Con gái con phụ lòng ”
Ta cũng túm tai Quý Phỉ An híp mắt:
“Nương tử thế là hiếm đó Lang quân phụ lòng Đào Tri Xuân”
Quý Phỉ An mỉm rạng rỡ:
“Ta nhất định sẽ phụ nương tử”
Ta bĩu môi lẩm bẩm — đáng tiếc thật hồi Quý Phỉ An còn biết đỏ mặt bây giờ thì chẳng buồn giả vờ nữa
Sòng bạc mỗi tháng trả một lần lãi thế nên doanh thu của Hầu phủ cũng dần khởi sắc
Tuy vẫn dư dả nhưng chuyện đời là do tạo tin mọi thứ sẽ càng ngày càng
Chỉ là… đã đánh giá thấp độ trơ mặt của Tạ gia
Tạ Diễn Hạc bệnh ngày càng nặng gần như thuốc thang cũng còn tác dụng
Tên đúng là quả báo tiệc Hoa Triều liền suốt ngày ngẩn ngơ cây hải đường ngoài sân
Đó là loài hoa thích nhất thời thơ ấu cũng chính vì mà Tạ Diễn Hạc từng trồng nó trong sân
Khi mới bệnh còn gọi tên Vương Uyển Dung nhưng ba bốn ngày bắt đầu gọi tên
Mẹ kể chuyện đó mà suýt nữa khiến hai mẹ con … nôn luôn bữa trưa
Ngày thứ hai mươi kể từ khi Tạ Diễn Hạc đổ bệnh Tạ phủ sai tới mời
Ta từ chối
Từ chối thẳng thừng — với lý do đã phu quân
Người hầu đến truyền lời đúng lúc chạm mặt Quý Phỉ An
Ánh mắt Quý Phỉ An trầm xuống nhưng chỉ thoáng chốc trở về vẻ nhàn nhạt như cũ
Trông vẻ chẳng gì — nhưng liền bật kéo tay : “Đồ lắm chiêu”
Quý Phỉ An khẽ ho một tiếng lỗ tai gáy lặng lẽ đỏ ửng
Ta kéo xuống kể cho chuyện năm xưa của
Giống như từng với mẹ — phủ nhận từng yêu Tạ Diễn Hạc
cũng rõ ràng — hiện tại thật sự còn yêu nữa
“Trước đây cứ ngỡ là bậc quân tử độc nhất vô nhị đời Giờ rõ ràng là giả quân tử tiểu nhân thật sự”
Ta nâng mặt Quý Phỉ An lên tươi hôn một cái thật kêu
“Chẳng bù với lang quân của — làm quân tử làm tiểu nhân
“Lang quân của chỉ làm của ”
“Ừm”
Quý Phỉ An nhẹ nhàng đáp: “Đào Tri Xuân… Đào cô nương… là của nàng”
Hắn phản đối
Hoàn cam tâm tình nguyện
17
Tạ Diễn Hạc bệnh nặng đến gần đất xa trời
Tạ gia chỉ một đứa con trai duy nhất thuộc dòng chính cuống lên như lửa cháy đến nơi liền chạy đến mặt Hoàng thượng xin thánh chỉ
—— Để đến gặp Tạ Diễn Hạc một lần cuối
Không rõ Hoàng thượng nghĩ gì mà thật sự để tâm đến chuyện lông gà vỏ tỏi phất tay một cái ban luôn thánh chỉ cho phép đến Tạ phủ thăm bệnh nửa canh giờ xem như ban ân sủng đặc biệt cho Tạ gia
Cha mẹ và Quý Phỉ An tự nhiên là đồng ý nhưng dám trái ý kim khẩu của đế vương
Quý Phỉ An :
“Nếu Tạ gia chịu thả nàng về cho dù tước chức Hầu gia cũng sẽ đưa nàng trở ”
Lòng mềm nhũn nắm tay tiểu lắm chiêu khẽ : “Biết mà”
Ta nhất định sẽ về
Tạ Diễn Hạc gầy rộc nhiều cả chỉ còn da bọc xương hai má hóp hốc mắt sâu hoắm chẳng còn dáng vẻ gì của một công tử ôn nhuận ngày xưa
Tạ phu nhân đôi mắt đỏ hoe vì quá nhiều thấy đã nhào tới như ôm chầm lấy may mà né kịp
Trong mắt bà đầy căm hận từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Đào Tri Xuân con tiện nhân ngươi thích nhi tử nhà Sao chỉ đến thăm một lần mà cũng khó như Đồ đàn bà lẳng lơ chết tử tế”
Ta lười để ý chỉ thẳng thắn Tạ Diễn Hạc:
“Nếu lời trăn trối thì cứ thì ”
Tạ Diễn Hạc khẽ chua chát
“A Xuân nàng ghét đến Rõ ràng… thích nàng mà”
Ta khựng lòng chút ngẩn ngơ
Đã lâu ai gọi là “A Xuân”
18
Cả kinh thành đều dây dưa với Tạ Diễn Hạc suốt mười hai năm
Nếu tại một tài tử như cưới một nữ tử vô dụng như
bọn họ biết — từng một thời và Tạ Diễn Hạc cũng từng thật lòng yêu
Ta gọi là A Hạc gọi là A Xuân
Hắn từng từng chữ đầy chân thành:
“Hạc hót giữa mùa xuân trọn đời phụ”
nay chỉ còn “Dung Hạc song mỹ” còn thấy “A Xuân”
Sau cơn ngẩn ngơ lòng hề rung động
Ta nhàn nhạt đáp: “Ngươi đã thê tử”
Ánh mắt Tạ Diễn Hạc lập tức sáng lên
Hắn cố gắng gượng dậy Tạ phu nhân đỡ lấy
“A Xuân nếu nàng để tâm đến Uyển Dung thể cưới nàng làm bình thê hai cùng quản gia thế nào”
Tạ phu nhân tức giận đến giọng sắc như dao:
“Ngươi điên Tạ gia chúng cưới nữ tử tái giá”
Tạ Diễn Hạc chỉ tha thiết :
“Chỉ cần nàng và Quý Phỉ An hòa ly sẽ chê nàng là đã từng gả”
Ta bật
Tạ Diễn Hạc và Tạ phu nhân đều ngẩn
Ta hề che giấu sự cay nghiệt trong lời từng chữ đâm thẳng tim :
“Tạ Diễn Hạc là chê ngươi
Cho dù ngươi từng cưới Vương Uyển Dung cũng vẫn chê ngươi Hiểu ”
Tạ Diễn Hạc cho là ghen tuông giọng liền dịu xuống:
“A Xuân đừng giận nữa Chúng đã bỏ lỡ ba tháng chẳng lẽ còn lỡ cả đời
Nếu nàng thật sự để bụng sẽ hưu nàng chỉ cưới nàng
Chỉ là… Uyển Dung dù cũng theo ba tháng thể nuôi nàng ấylàm ngoại thất”
“Không”
Ta lạnh nhạt nhấn mạnh từng chữ:
“Không ”
Giữa và Tạ Diễn Hạc bao giờ chuyện của khác chen
Dù thích Vương Uyển Dung nữa
19
Tạ phu nhân xem Tạ Diễn Hạc như bảo bối trong tay thể chịu để sỉ nhục như thế Bà liền mắng ầm lên:
“Đào Tri Xuân con tiện nhân Trước đòi cưới cho bằng nhi tử nhà giờ đổi tính Ta thấy ngươi quen làm kỹ nữ thấy ai cũng yêu Loại đàn bà lẳng lơ như ngươi ai mà dám lấy”
Sắc mặt Tạ Diễn Hạc lập tức trở nên thê thảm lồng ngực co giật kịch liệt ho khan dữ dội Hắn chằm chằm như thể tìm cho đáp án
“…Nàng…nàng Nàng chăng đã yêu tên bệnh tật Nàng yêu thật ”
Ta khẽ bật trả lời
Ta sẽ để biết
Cũng giống như sẽ bao giờ để biết — lễ thành hôn mà mong đợi suốt hơn mười năm thực chỉ là một màn kịch lừa đảo
Tạ Diễn Hạc từng là mang ơn trả nghĩa tưởng là cốt cách cao ngạo
đến cái ngày gả nhầm mới hiểu — cao ngạo gì chứ
Rõ ràng là sợ nếu thánh chỉ thật sự ban hôn thì cái trò tráo đổi tân nương của sẽ thành tội khi quân
Tạ Diễn Hạc… quả thực đáng chết
Nếu cha mẹ thương nếu mang cái gọi là mệnh cẩm lý e rằng sớm đã thành oan hồn ở chốn kinh thành
Hoặc là ép treo cổ giữ gìn thể diện cho nhà mẹ đẻ hoặc là ép thủ tiết cả đời chịu hết nhục nhã
Dù là kết cục nào… cũng đều là của Tạ Diễn Hạc
Ngay từ đầu đã ý ép chỗ chết
Giờ đây cái gọi là hối hận của chỉ vì mắc bệnh chỉ mới thể trợ mệnh cho
Cái gọi là si tình hôm nay chỉ vì còn yêu nữa nên mới tỏ si tình
… dựa chứ
Ta kẻ ngốc
Ta đột nhiên lên tiếng:
“Tạ Diễn Hạc cứu trong trường đua hôm … ngươi”
Hôm đó ngựa điên chạy loạn sợ quá nhắm chặt mắt một vị lang quân từ trời giáng xuống che chắn cho
Ta luôn cho rằng đó là Tạ Diễn Hạc
Quý Phỉ An từng sửa :
“Người cứu nàng hôm đó là ”
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc bằng giọng bình thản nhưng ngữ khí vô cùng chắc chắn
Tim khẽ run lên từng nhịp
Ta tin tiểu lắm chiêu nhà
Tạ Diễn Hạc xong mặt liền tái nhợt như tờ giấy Ta biết — đã đúng
Thế nhưng vẫn cố gắng gượng dậy ánh mắt đầy khát vọng tham lam dõi khắp
Hắn cố nén đau từng chữ từng câu đều dùng hết khí lực:
“A Xuân nàng cứ yên tâm… cho dù bây giờ nàng đã yêu Quý Phỉ An cũng nhất định khiến nàng và hòa ly Hắn xứng với nàng A Xuân… nàng nhất định sẽ về bên ”
Ta lạnh lùng nhưng trong lòng đã lặng lẽ sinh nghi
Tạ Diễn Hạc là kẻ tiểu nhân vì mục đích mà từ thủ đoạn
Dù đã gần đất xa trời cũng đề phòng